Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 627: Lại xuất chinh lần nữa

Chương 627: Lại xuất chinh lần nữaChương 627: Lại xuất chinh lần nữa
Tin tức của Mã Thiện chỉ đến sớm hơn một ngày. Trời vừa sáng ngày hôm sau, quan viên Xu Mật Viện cũng chạy tới quân doanh, tuyên đọc phương án xử lý vụ án Dương Lân. Dương Lân thân mang hai tội lớn đầu cơ trục lợi quân tư và tư thông kẻ địch, giải vào kinh thành xử trảm. Phương án chỉnh quân của Lý Diên Khánh được Xu Mật Viện phê chuẩn, Tào Tính và Hàn Thế Trung chính thức đảm nhiệm chức Thống Lĩnh, giao trách nhiệm Lý Diên Khánh lập tức dẫn quân bắc chinh, bình định người Khương bạo loạn bắc bộ Thiểm Tây Lộ.
Trời chưa sáng ngày tiếp theo, tiếng trông trận tập kết gõ vang ầm ầm, các binh sĩ vọt ra từ quân doanh bốn phía, nhanh chóng tập kết tại diễn võ trường. Đây là nội dung Lý Diên Khánh muốn diễn luyện mỗi ngày, một vạn hai ngàn binh sĩ nhất định phải hoàn thành tập kết trong năm mươi tiếng trống, đến trễ một lần, đánh ba mươi quân côn.
Sau khi mấy trăm binh sĩ bị đánh trượng mấy ngày liên tục, trên cơ bản các binh sĩ đều không đến trễ. Năm mươi tiếng trống kết thúc, một vạn hai ngàn binh lính tập kết hoàn tất, trên diễn võ trường lặng ngắt như tờ, chỉ có gió sớm se lạnh lướt qua đại kỳ phát ra tiếng vun vút.
Lý Diên Khánh đứng trên đài cao, chăm chú nhìn một vạn hai ngàn binh sĩ đứng thẳng hàng, nếu như không có gì bất ngờ, đội quân này chính là căn cơ của hắn, hắn nhất định phải nắm thật chắc cơ hội lần này.
- Các vị huynh đệ!
Giọng nói vang dội của Lý Diên Khánh quanh quẩn trên đầu các binh sĩ, hắn lạnh lùng xử lý Dương Thống Lĩnh và năm tên Thiên tướng, khiến tất cả tướng sĩ tràn ngập e ngại với hắn, mãi cho đến khi hắn thưởng toàn bộ năm vạn lạng bạc tang vật cho các tướng sĩ, các binh sĩ mới có thêm vài phần tôn trọng, trở nên kính sợ.
- Qua một giờ tiếp theo, chúng ta sẽ tập kết bắc thượng, một trận đại chiến mới đang chờ chúng ta. Có người sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi, sợ mình mất mạng tha hương. Nhưng chiến tranh chắc chắn sẽ có thương vong, việc Lý Diên Khánh ta cần làm chính là dẫn mọi người giành được thắng lợi. Các huynh đệ, lấy dũng khí và lòng tin của các ngươi ra, Lý Diên Khánh ta nam chinh bắc chiến, chưa bao giờ thua trận, lần này chúng ta cũng sẽ không thất bại, dùng sắt và máu của chúng ta đúc lên quân đội mạnh nhất Đại Tống đi!
Tiếng cổ vũ dõng dạc của Lý Diên Khánh còn quanh quẩn bên tai các binh sĩ, đại quân đã xuất phát rồi. Vì lần bắc chinh này phủ Kinh Triệu đã động viên một ngàn xe lớn và năm ngàn hương binh phủ Kinh Triệu, xe ngựa chuyên chở các loại quân tư lương thảo xen lẫn trong đại quân bắc thượng, tác dụng của hương binh chính là vận chuyển vật tư, chủ yếu phụ trách hậu cần.
Mặc dù lộ trình viễn chinh chỉ hơn bảy trăm dặm, nhưng đại quân bắc chinh vẫn phải huy động nhân lực, không chỉ vận dụng hương binh, các huyện ven đường cũng nhất định phải bỏ người bỏ lực, giúp đỡ hậu cần vật tư của quân đội bắc thượng.
Nói chính xác, đội quân này của họ là viện quân. Người Khương bạo loạn không phải lần đầu, trước kia vận dụng sương quân địa phương là có thể trấn áp được. Nhưng lần bạo loạn này thì khác, người Khương lại gây dựng quân chính quy, có vũ khí sắc bén và khôi giáp kiên cố, lại thêm phổ biến cưỡi ngựa, giết cho mấy vạn sương quân tan rã, quan phủ các Châu đành phải cầu viện triều đình.
Cũng may năng lực công thành của người Khương cực yếu, họ tung hoành mấy châu, chỉ công hạ được hai huyện thành nhỏ, cũng bởi vì huyện thành thiếu tu sửa nhiều năm mà bị hạ.
Quân đội phủ Kinh Triệu đi đường Kính Nguyên, xuyên qua nhiều núi lớn phía bắc Quan Trung. Sau bốn ngày, đại quân đã tới huyện Trung Bộ của Phường Châu. Huyện Trung Bộ là nơi đặt Châu nha của Phường Châu, là một thành trì trung đẳng, có thể thấy rất rõ ràng vết tích mới sửa chữa, rất nhiều tường thành tổn hại đều dùng đá lớn bổ sung, cửa thành cũng đổi mới, không ít dân phu đang dọn dẹp sông hộ thành bị tắc đọng.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Diên Khánh dùng roi ngựa chỉ tường thành mới tu sửa, hỏi Tri Châu Hoàng Văn đặc biệt rời thành đón tiếp hắn:
- Quân đội người Khương đã đánh tới Phường Châu sao?
Tri Châu Hoàng Văn là người lùn nhỏ, chỉ cao tới cổ Lý Diên Khánh, ước chừng năm mươi tuổi, bộ mặt đầy nếp nhăn và làn da đồng giống hệt quýt hong khô.
Hoàng Văn cưỡi trên một con lừa, thở dài nói:
- Mấy ngày trước, một đội kỵ binh người Khương mấy trăm người vọt vào Phường Châu, giết một vòng tại Phường Châu, cướp đi mấy ngàn cân lương thực, chà đạp mười nữ nhân, giết một số hương dân. Cũng may họ không tới huyện thành, khi đó tường thành còn một đoạn lỗ hổng chưa tu bổ, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Trước mắt quân Khương có bao nhiêu nhân mã, Hoàng Tri Châu có biết rõ không?
- Có chừng năm sáu ngàn người! Ta nghe Chỉ Huy Sứ sương quân Phu Châu nói qua một lần.
- Trước mắt Phương Châu có bao nhiêu sương quân?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
Hoàng Văn cười khổ một tiếng:
- Sau một trận thảm bại, một ngàn người ban đầu chỉ còn lại hơn ba trăm người. Cũng không phải bảy trăm binh sĩ tử trận, trong này có ít nhất một nửa số người đều trốn về nhà.
Lý Diên Khánh cũng đã nghe nói tới, một tháng trước hai vạn sương quân của tám Châu kịch chiến với người Khương, kết quả bị quân Khương đánh tan trong một trận chiến. Nếu không phải người Khương không giỏi công thành, chỉ sợ trung bộ Thiểm Tây Lộ đã sinh linh đồ thán rồi.
Thật ra khu vực biên cảnh phía bắc còn bốn năm vạn Cấm Quân, họ xuất binh tiêu diệt người Khương dễ dàng hơn. Nhưng cuối cùng triều đình quyết định để một vạn hai ngàn Cấm Quân duy nhất trong địa khu Quan Trung bắc thượng, chỉ sợ cân nhắc tới lần bạo động này của người Khương liên quan tới Tây Hạ.
Thật ra Lý Diên Khánh cũng có thể hiểu được lo lắng của Tây Hạ, dù sao Tống Kim còn minh ước, một khi Kim binh xuôi nam tấn công Tây Hạ quy mô lớn, Tây Hạ chắc chắn phải nghênh chiến, như vậy biên cảnh Tống Hạ nam bộ sẽ trống không. Cho nên dù thế nào, Tây Hạ đều phải nghĩ biện pháp kiềm chế quân Tống, phòng ngừa quân Tống thừa cơ tấn công, người Khương bạo loạn xảy ra vào thời điểm mấu chốt này cũng chẳng có gì lạ.
Chỉnh quân một ngày tại Phường Châu, đại quân tiếp tục bắc thượng, hai ngày sau quân đội tiến vào Phu Châu.
Đại quân tiến vào Phu Châu không lâu thì dừng lại, Lý Diên Khánh hạ lệnh dựng doanh tại chỗ. Một tháng trước, Khánh Châu mới là Châu bị người Khương tung hoành, nhưng Khánh Châu hiện giờ ngoại trừ huyện An Hóa còn ba ngàn sương quân tử thủ ra, khu vực khác đều bị đánh hạ toàn bộ, chiến trường chính đã chuyển dời đến Phu Châu, đại quân Lý Diên Khánh vừa tiến vào Phu Châu liền phát hiện kỵ binh do thám của quân Khương.
Lý Diên Khánh lập tức lệnh Yến Thanh phái mười đội kỵ binh trinh sát tiến tới dò xét tình hình quân địch.
Trinh Sát Doanh của phủ Kinh Triệu chỉ có hai trăm người, sở dĩ binh lực ít như vậy, nguyên nhân chủ yếu là thiếu chiến mã. Trước khi Lý Diên Khánh nhận chức, một vạn hai ngàn quân đội tổng cộng chỉ có ba trăm chiến mã. Vốn có hai ngàn chiến mã, nhưng phần lớn đều bị quân bắc phạt trưng dụng, lại chưa trả về.
Mà người Khương thì khác, người Khương vôn sống bằng chăn nuôi, coi như không phải nhà nào cũng nuôi ngựa, nhưng ít nhất một nửa số người đều có ngựa, kéo theo tới quân đội, sáu ngàn Khương binh có bốn ngàn là kỵ binh cũng chẳng có gì lạ.
Lý Diên Khánh đứng trước bản đồ bàn bạc kế sách phá địch với hai Thống Lĩnh. Hàn Thế Trung bên cạnh nói:
- Thật ra đối phó người Khương cũng không quá khó, chúng ta chỉ cần dùng sở trường tránh sở đoản, phát huy ưu thế hỏa khí, phòng ngừa sở đoản thế yếu, ta cảm thấy có lòng tin chiến thắng người Khương.
Lý Diên Khánh thấy Tào Tính lắc đầu, liền nói:
- Ngươi cứ lắc đầu là có ý gì, có ý kiến khác nói ra.
Tào Tính gãi đầu nói:
- Chẳng qua ta cảm thấy Hàn tướng quân nói quá đơn giản, phòng ngừa sở đoản là không sai đương nhiên không sai, nhưng phòng ngừa thế nào? Ngoại trừ thủ thành ra không còn biện pháp khác sao?
Hàn Thế Trung hơi mất hứng nói:
- Ta chỉ nói trước một phương án, cụ thể ra sao cần thương lượng tiếp, ngươi…
Không chờ Hàn Thế Trung nói lời khó nghe phía sau, Lý Diên Khánh liền ngắt lời gã:
- Hiện giờ thương lượng phương án cụ thể còn hơi sớm, chờ sau khi tập hợp tình báo trinh sát được rồi nói, chúng ta nói phương hướng đại khái!
Hắn lại nói với Tào Tính:
- Nói suy nghĩ của ngươi đi!
Tào Tính liếc Hàn Thế Trung nói:
- Thật ra ta cũng cảm thấy hỏa khí không tồi, chúng ta có Chấn Thiên Lôi, đây là hỏa khí sắc bén nhất. Còn có Thiết Hỏa Lôi, cũng là lợi khí đối phó kỵ binh. Nếu như không may gặp phải quân địch, vậy chỉ có thể phát huy ưu thế tên nỏ, dùng Thần Tí Nỏ cũng có đọ sức với quân địch một phen.
Lý Diên Khánh thấy thần sắc Hàn Thế Trung hơi lạnh nhạt, liền cười nói với Tào Tính:
- Chúng ta nói chuyện ở đây, cũng không biết quân doanh xây dựng thế nào? Lão Tào, ngươi quen thuộc xây dựng quân doanh, đi xem một chút, ta không yên lòng, sau này ta tìm ngươi bàn bạc quân tình.
Tào Tính đáp lại một tiếng liền xoay người rời đi. Lúc này Lý Diên Khánh mới cười hỏi Hàn Thế Trung:
- Vừa rồi ngắt lời ngươi, có bực bội không?
Hàn Thế Trung vội lắc đầu:
- Ti chức không dám, chỉ là Tào tướng quân nghĩ quá chắc chắn rồi.
- Ta hiểu tâm tình của ngươi, lão Tào là người như vậy, có gì nói đó, không giấu được trong bụng. Nếu hắn âm hiểm giống như Dương Lân, chỉ sợ ngươi cũng không thoải mái.
- Ti chức hiểu được, có lẽ thời gian tiếp xúc quá ngắn, về sau rèn luyện nhiều hơn có thể thích ứng lẫn nhau.
Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Lão Hàn, ta biết ngươi đánh từ dưới lên từng bước một, kinh nghiệm thực chiến rất phong phú. Nhưng ngươi cũng biết quân đội Đại Tống mục nát, lão Tào tuy là con em thế gia công huân, nhưng hắn rất khiêm tốn, để ý nghĩa khí, không hợp với giá đỡ con em thế gia, dựa vào điểm này là rất khó rồi. Nhưng hắn quả thực không có kinh nghiệm gì, lại thích sĩ diện, có đôi khi ra vẻ hiểu biết, lúc đó ngươi cười một tiếng là được rồi, đừng tính toán với hắn.
Hàn Thế Trung yên lặng gật đầu:
- Lời của Thống Chế ta nhớ kỹ.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Sở dĩ ta đề bạt hắn làm Thống Lĩnh mà không phải Cao Sủng, cũng không phải vì hắn là đệ tử Tào gia, mà hắn có một ưu điểm rất tốt, lòng trách nhiệm rất mạnh, có thể xuất phát từ đại cục, thậm chí không tiếc hi sinh lợi ích của mình. Sau này ngươi chậm rãi hiểu rõ, tin tưởng ngươi cũng sẽ thích hắn. Mà hắn lại am hiểu thủ thành, ngươi am hiểu tiến công, một công một thủ sẽ dễ dàng kết hợp.
- Ti chức hiểu được, vậy ti chức cũng đi xem dựng doanh.
Lý Diên Khánh cười vung tay:
- Đi thôi! Tiểu tử kia cũng không có kinh nghiệm dựng doanh gì, ta thực sự sợ hắn dựng hỏng doanh.
Hàn Thế Trung mỉm cười, bước nhanh rời đi. Lý Diên Khánh lại đặt suy nghĩ trên bản đồ, vùng này là cao nguyên đất vàng khe núi ngang dọc, trận đầu tiên hắn phải đánh thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận