Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 859: Công trại thất bại

Chương 859: Công trại thất bạiChương 859: Công trại thất bại
Thời gian vô tình trôi qua, đảo mắt lại đến hoàng hôn ngày hôm sau, trận chiến tiến đánh Đạp Cắt Trại vô cùng thảm liệt, quân Tây Hạ tổng cộng đã tiến công quy mô lớn bốn lần, thương vong gần năm ngàn người, Đạp Cắt Trại vẫn không bị đánh hạ
Nhưng mà, quân Tây Hạ cũng không phải hoàn toàn trắng tay, ít nhất công sự phòng ngự ở sườn núi của quân Tống đã bị bọn họ đánh hạ. Quân Tống thương vong trăm người, bị ép về bản trại.
Con đường lên núi đã bị chấn thiên lôi nổ thành từng mảnh nhỏ, khắp nơi là thi thể huyết nhục lẫn lộn. Mặc dù quân Tây Hạ cũng có chấn thiên lôi, nhưng bọn chúng cũng không dễ dàng dùng ở sườn núi, như vậy sẽ hủy đi con đường lên núi của chúng.
Còn có một nguyên nhân quan trọng là, chấn thiên lôi của Tây Hạ giống với của Kim Quốc, tính ổn định không tốt, trong mười quả thì sẽ có năm quả câm, nguyên nhân cũng giống vậy, không năm được phương pháp phối thuốc, trong không gian kín, sẽ xuất hiện hiện tượng bị xịt ngòi.
Cao Đình Nghĩa đã cảm thấy hơi gấp rồi, mắt thấy trời sắp tối, nếu còn không nắm được Đạp Cắt Trại, thì sẽ cho quân Tống cơ hội nghỉ ngơi, ngày mai sẽ càng khó công.
Còn về việc tấn công ban đêm, Cao Đình Nghĩa đã không nghĩ gì nữa. Đối với bọn họ, tấn công vào ban đêm cực kỳ bất lợi, quân Tống đã rải rất nhiều gai củ ấu trên đường lên núi. Ban ngày còn có thể cẩn thận nhìn rồi tránh, nhưng ban đêm thì rất dễ giẫm phải, hơn nữa bọn họ cũng không có cách nào phòng bị.
- Truyền mệnh lệnh của ta, tiến quân lần nữa.
- Đông ! Đông! Đông, tiếng trống trận vang lên kịch lên, ba ngàn quân Tây Hạ cũng không thể làm gì khác, đành phải lên tinh thần, tiếp tục tấn công lên đỉnh núi.
Quân Tống đã rải rất nhiều gai củ ấu tẩm độc trên đường đi lên núi.
Mà quân Sơn Ngoa trang bị lạc hậu, phần lớn đều mang những đôi giày cũ, rất dễ bị gai đâm xuyên qua đế giày, may mà gai đã được tẩm độc, dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng màu lam, rất dễ nhìn thấy được, chỉ cần lưu ý một chút thì cũng sẽ không bị giẫm phải.
Nhưng nếu trời tối, thì sẽ không thể nhìn thấy, hiện tại để bọn họ lên núi tấn công, còn bao nhiêu cơ hội có thể xuống núi, thực sự rất khó nói.
Trong lòng mỗi binh sĩ Tây Hạ đều tràn đầy tuyệt vọng, nhưng tiếng trông trận bức bách khiến họ không thể không lên núi, không ít người cũng vực lên tinh thần, không chừng đánh hạ Đạp Cắt Trại, bọn họ còn có chút hy vọng sống.
Sau khi quân Tây Hạ ra khỏi khu vực dày đặc gai củ ấu, liền hét lên một tiếng rống:
- Giết! !! !! !! !
Bọn chúng liều lĩnh xông đến cửa trại trước mặt một trăm bước.
Trong Đạp Cắt Trại, hai ngàn quân Tống sớm đã gác giáo chờ đợi. Quân Tống chia làm ba hàng, hai ngàn tấm thần tí nỗ lạnh lẽo ngắm vào quân địch, Trương Thuận mặt trầm như nước, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lùng, y hoàn toàn có thể đánh bại quân địch bên ngoài trăm bước. Nhưng trải qua một ngày ác chiến, y đối với bản thân càng ngày càng có lòng tin, y muốn đội tấn công này không ai có đường lui, chết hết trước cửa trại.
Quân Tây Hạ càng ngày càng đến gần, đã cách trại còn sáu mươi bước. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ được khuôn mặt dữ tợn của họ.
Trương Thuân cuối cùng cũng ra lệnh:
- Bắn tên!
Tám trăm mũi tên hàng thứ nhất bắn về phía quân địch trước mặt, ngay sau đó hàng thứ hai bắn ra, hàng thứ ba cũng nhanh chóng bắn ra. Trận mưa tên bắn vào trong bầy địch, tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng vang lên, quân lính Tây Hạ nhao nhao ngã xuống, thi thể chồng chất, tử thương vô cùng nghiêm trọng.
Lúc này, mười mấy quả chấn thiên lôi từ cạnh sườn núi bay xuống, liên tục nổ tung trên đầu quân Tây Hạ, tiếng nổ kinh thiên động địa làm cho quả núi cũng dường như đang run rẩy. Quân Tống thi nhau bung kín lỗ tai, nhất thời khói lửa bao trùm ngọn núi.
Đợi sau khi khói bụi tan hết, trên đường núi xuất hiện một màn thảm liệt, khắp nơi thây chất thành đống, chân tay đứt đoạn trải đầy đường.
Đội quân phía trước hơn ngàn người toàn bộ bị mất mạng, không chỉ thế, đường núi sau nhiều lần oanh tạc đã bị sụp đổ hoàn toàn, tạo thành một dải sụt lún dài hơn mười trượng, đường núi biến mất. Quân Tây Hạ cũng không thể nào tấn công được nữa, đành rút lui về phía sau, không ít binh sĩ trong cơn hoảng loạn liền giẫm phải gai củ ấu, trên đường núi lập tức vang lên một hồi tiếng kêu thảm thiết…
Cao Đình Nghĩa tự mình thống lĩnh năm ngàn binh sĩ tại điểm xuất phát đường lên núi, chuẩn bị sẵn sáng ứng viện tiến đánh Đạp Cắt Trại. Lúc này, trên đường núi liên tiếp truyền đến những tiếng nổ lớn, Cao Đình Nghĩa ngẩng phắt đầu lên nhìn đám khói đen đang bốc lên, trong lòng có một cảm giác không tốt.
Không bao lâu, có binh sĩ chạy về bẩm báo, đường núi đã sụp, không có cách nào tiếp tục tiến công. Cao Đình Nghĩa cả kinh trợn mắt há hốc mồm, khó tướng Lý vân Mật lên trước khuyên nhủ:
- Tướng quân, tấn công lên núi bất lợi, chi bằng rút về La Thành trước.
Trong lòng Cao Đình Nghĩa rất không cam tâm, y quay dầu nói với hai tên thủ hạ tâm phúc:
- Các ngươi đi lên xem xét tình hình, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đường núi sụp đổ đến mức thế nào? Tra cẩn thận cho ta.
- Tuân lệnh!
Hai tên lính thi lễ, vội chạy lên núi.
Mặc dù trước đó Cao Đình Nghĩa đã nghĩ đến chuyện tấn công Đạp Cắt Trại sẽ gặp phải sự chống cự của quân Tống, nhưng với hai vạn người của mình vẫn có thể đánh hạ trại, nhiều nhất thì trả giá lớn hơn một chút, nhưng y hoàn toàn không ngờ rằng quân Tống lại chống trả sắc bén như vậy, làm cho bọn y không có chút cơ hội nào.
Lần tấn công Đạp Cắt Trại này là đánh lén hành trình dài, không có mang theo lương thảo quân nhu. Lương khô mang theo chỉ có thể chống đỡ vẻn vẹn ba ngày, hiện tại đã qua hai ngày, nếu như còn không chiếm được Đạp Cắt Trại thì trước khi trời sáng bọn họ sẽ lui về, nếu không quân đội sẽ cạn kiệt lương thực.
Cao Đình Nghĩa thầm thở dài, mặc dù y còn ôm một chút hy vọng, nhưng trong lòng y hiểu rõ, đường núi bị hủy, khả năng đánh Đạp Cắt Trại không lớn.
Quả nhiên, một khắc đồng hồ sau, hai tên thuộc hạ trở lại bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, đường núi quả thật đã bị nổ nát. Ít nhất hơn ba mươi trượng đường núi biến mất, tạm thời không có cách nào đánh Đạp Cắt Trại.
- Có thể chữa được đường không?
Cao Đình Nghĩa không cam lòng hỏi.
- Chỉ có thể dựng đường gỗ tạm… nhưng ít nhất cũng mất thời gian ba bốn ngày.
- Ba bốn ngày?
Cao Đình Nghĩa triệt để tuyệt vọng, lương thực quân đội chỉ còn có thể chống đỡ một ngày, sao có thể đợi được ba bốn ngày. Một lúc sau, y thở dài, ra lệnh:
- Thu thập hành trang, rút về La Thành!
Quân sĩ Tây Hạ sớm đã không còn chiến ý, nghe được mệnh lệnh rút quân, các binh sĩ nhao nhao lên tinh thần, cấp tốc đứng dậy xếp hàng.
Hai vạn quân đội đã chiến một ngày một đêm, tổn thất hơn sáu ngàn người, thu thập những binh lính bị thương nhje, ước chừng còn một vạn năm ngàn người.
Một khắc đồng hồ sau, đại quân đã tập kết xong, Cao Đình Nghĩa quay ngựa lại, dẫn quân đội rút lui theo hướng La Thành. Lúc đến khí thế hùng hổ, bây giờ sĩ khí uể oải, ai cũng chỉ muốn cấp tốc rời đi, trở về La Thành chỉnh đốn lại.
Cũng may La Thành không xa, chỉ cách hơn năm mươi dặm, hừng đông ngày mai có thể đến nơi.
Từ Đạp Cắt Trại đến La Thành là một bồn địa có địa hình tương đối phức tạp. Có đồi núi thấp, có hoang mạc trải dài mấy chục dặm, chỉ thiếu mỗi rừng rậm và dòng sông, khắp nơi là nham thạch trụi lủi, cùng những bụi gai khô.
Một vạn năm ngàn quân hành quân trong hoang mạc mênh mông, phía bắc có thể nhìn thấy bóng dáng những ngọn núi lồng lộng, vượt qua dãy núi phương bắc, liền tiến vào nội địa Tây Hạ, trực tiếp uy hiếp đến trung tâm Tây Hạ.
Cho đến bây giờ chỉ có quân đội của Lưu Pháp tiến giết đến nội địa Tây Hạ, nhưng cuối cùng y cũng bị cường địch đánh cho tac tác.
Lần này, quân Tống đã qua hai đạo quan hiểm, giết đến đạo quan hiểm cuối cùng là Vi Thành, có thể vượt qua được dãy núi lớn này nữa hay không, thì trước mắt chưa ai ra được kết luận.
Nhưng quân Tống lại chuẩn bị kỹ càng.
Dưới ánh trăng sáng, Lý Diên Khánh tự mình dẫn hai vạn quân đội mai phục sau một mảnh đồi, trước mặt ngoài sáu mươi bước là quan đạo thông qua La Thành. Cái gọi là quan đạo thực ra chính là một con đường khá bằng phẳng. Vẫn đất đá trải đầy, nhưng đối với đội quân đang hành quân vội vàng, con đường này khiến lòng bàn chân của họ rất dễ chịu, không ai muốn đi qua một hoang mạc gập gềnh.
Dần dần, quân Tây Hạ xuất hiện như một con hắc long phô mình dưới ánh trăng, đang nhanh chóng hướng về bên này mà đi tới.
- Đô Thống, bọn chúng còn không phái người đến trước dò xét!
Tào Mãnh ở bên cạnh không nhịn được hưng phấn thấp giọng hô lên.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Bọn chúng vốn dĩ không nghĩ đến bên trong Tây Hạ sẽ có phục binh, bằng không chúng không chỉ lưu một ngàn quân tại La Thanfnh.
Nói đến đây, Lý Diên Khánh quay đầu ra lệnh:
- Đi thông báo cho Vương tướng quân, không có tín hiệu của ta, kỵ binh không được hành động!
Vương Quý thống lĩnh hai ngàn kỵ binh ẩn nấp ở bên ngoài hai dặm, vùng này địa hình phức tạp, địa hình núi cao thấp vừa vặn che được ánh mắt của quân Tây Hạ, khiến bọn chúng không thể nào phát hiện bên ngoài một vài dặm có kỵ binh.
- Truyền lệnh của ta, quân đội chuẩn bị bắn tên!
Lý Diên Khánh ra lệnh một tiếng, năm ngàn cung thủ giơ thần tí nỗ lên, đợi mệnh lệnh sau cùng.
Quân Tây Hạ tiến đến càng lúc càng gần, đã đi vào vòng mai phục của quân Tống. Lý Diên Khánh vẫn chờ đợi cơ hội, bởi vì thể lực khác biệt, quân lính Tây Hạ hành quân thành một hàng dài, một vạn năm ngàn người kéo dài khoảng mười dặm.
Đối với quân mai phục, vị trí tốt nhất là đánh phần eo, đem quân địch chia làm hai đoạn.
Khi soái kỳ Tây Hạ xuất hiện tại phía trước phục binh, thời cơ đã chín muồi, Lý Diên Khánh ra lệnh:
- Bắn tên!
- Bang! Bang! Bang!
Tiếng mõ thanh thúy vang lên, năm ngàn cung thủ đồng thời phát tên, năm ngàn mũi tên bắn ra như mưa bão, hướng về quân địch ngoài sáu mươi bước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận