Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 618: Ám đấu tâm cơ

Chương 618: Ám đấu tâm cơChương 618: Ám đấu tâm cơ
Lý Diên Khánh vội vàng ngồi xuống. Lúc này, thị nữ đưa trà nóng tới cho họ, Lý Diên Khánh uống một ngụm trà rồi nói:
- Hôm qua Quan nha bắc phạt chính thức giải tán rồi!
Lương Sư Thành cười nhạt một tiếng:
- Hôm qua chỉ là giải tán trên danh nghĩa mà thôi, trên thực tế, ngay từ khi Chủng Sư Đạo quỳ động trời trước cửa cung, quân bắc phạt đã giải tán rồi.
Lý Diên Khánh căng thẳng trong lòng, xem ra Lương Sư Thành muốn dùng chuyện ngày đó để gõ mình. Hắn cũng biết ngày đó hắn đỡ Chủng Sư Đạo rời đi trước Diên Phúc Cung, có người sẽ khen hắn trượng nghĩa, nhưng phần lớn người sẽ cười nhạo hắn ngu xuẩn, tự hủy tương lai.
Lý Diên Khánh cũng hỏi lại mình nhiều lần, nếu như thời gian quay trở lại, hắn còn đi đỡ Chủng Sư Đạo không? Kết luận sau cùng là hắn vẫn sẽ đi đỡ, nếu như không đỡ, vậy thì đó không phải Lý Diên Khánh hắn.
Ánh mắt sắc bén của Lương Sư Thành chăm chú nhìn hắn nửa ngày, lão thở dài nói:
- Chẳng qua cũng khó trách Chủng Sư Đạo thất thố như vậy, con trai vô tội bị hại, ai cũng không chịu nổi đả kích…
Cho dù Lý Diên Khánh thay đổi phương hướng, nhưng Lý Diên Khánh tình nguyện lão không nói chuyện này. Lửa giận trong lòng hắn bừng lên, chén trà trong tay bị siết chặt. Nhưng Lý Diên Khánh biết Lương Sư Thành đang nhìn mặt nói chuyện, hắn vội vàng uống một ngụm trà, dùng uống trà để che đậy sự phẫn nộ trong lòng mình.
Lý Diên Khánh nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên nói:
- Chủng Soái quả thực không chịu được đả kích này, chẳng qua cũng may Trương Uẩn đã bị nghiêm trị, coi như nhận được một chút an ủi.
Lương Sư Thành ở bên lạnh lùng nhìn biểu lộ của Lý Diên Khánh, lão không nhìn ra sự khác thường của Lý Diên Khánh, liền thở dài tiếp tục nói:
- Lại nói chuyện này ta cũng có chút trách nhiệm.
Lý Diên Khánh ngẩng đầu nhìn Lương Sư Thành, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc khó hiểu:
- Chuyện này có liên quan gì tới Thái Phó?
- Ta không nên để Vương Đỉnh đi điều tra vụ án này. Ta vốn định bắt điểm yếu của Đồng Quán, kết quả lại khiến Đồng Quán phát giác, hắn dĩ nhiên giết người diệt khẩu, sớm biết ta đã không nên nhiều chuyện.
Lời giải thích này của Lương Sư Thành có thể nói rất hoàn mỹ, rất cao minh. Nhưng theo Lý Diên Khánh, đây chính là bịt tai trộm chuông, Lương Sư Thành thực sự coi hắn là kẻ ngu ngốc sao?
Hắn cũng thở dài một tiếng nói:
- Thủ đoạn của Đồng Thái Úy, ta đã lĩnh giáo rồi.
Lương Sư Thành cười ha ha:
- Hắn có thủ đoạn thì thế nào? Tôn Ngộ Không còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai sao?
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, tại sao Lương Sư Thành lại biết điển cố này? Chẳng lẽ lão cũng xem qua Đại Thánh náo Thiên Cung mà hắn viết sao?
Lý Diên Khánh cười cười, không nói gì.
Lúc này, Lương Sư Thành không còn nhắc tới chuyện của Chủng Sư Đạo, lão thăm dò từng góc độ, cuối cùng nhìn ra Lý Diên Khánh cũng không để chuyện của Chủng Sư Đạo ở trong lòng, chỉ sợ lúc này Lý Diên Khánh quan tâm bản thân hắn hơn.
Đổi đề tài, Lương Sư Thành cười nói:
- Hôm nay ngươi vội vã như vậy, không phải đến vì công việc của mình chứ?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đến giờ còn chưa có bổ nhiệm, trong lòng hơi bất an!
Lương Sư Thành nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
- Ngươi còn nhớ trước kia ta hứa hẹn để ngươi làm Ngự Sử Trung Thừa không?
Lý Diên Khánh suy nghĩ, dường như có chuyện như vậy, chỉ là hắn cũng không để trong lòng.
- Làm Ngự Sử Trung Thừa ít nhất phải tòng tam phẩm, quan giai của ti chức còn chưa đủ.
- Cũng không phải chắc chắn phải tòng tam phẩm, chỉ cần Lương Sư Thành ta thao tác, ngươi cũng có thể đảm nhiệm được, chỉ là… đáng tiếc nha!
Lương Sư Thành nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, lại lắc đầu:
- Đáng tiếc nha!
- Ti chức hơi hồ đồ, Thái Phó… có thể nói rõ một chút hay không?
- Vậy nói cho ngươi đi! Sau hôm quan gia triệu kiến phụ thân ngươi, ta đã nhắc chuyện này với hắn, nói Đặng Trung Thừa làm người quá hiền lành, Ngự Sử Đài hai năm này không có thành tích. Ta đề nghị quan gia chọn một quan viên trẻ tuổi có triển vọng nắm giữ Ngự Sử Đài. Quan gia đã đáp ứng, để ta cho hắn một bản danh sách, ta kể ra ba người, người thứ nhất chính là người, nếu như ngươi không đi đỡ Chủng Sư Đạo, vị trí Ngự Sử Trung Thừa này chắc chắn thuộc về ngươi. Đáng tiếc thời điểm mấu chốt ngươi không giữ được, cơ hội tới trước mắt lại bay mất, đây chính là nguyên nhân ngươi chậm chạp không được bổ nhiệm công việc.
Tim Lý Diên Khánh bỗng dưng buông lỏng, thì ra là thế, hắn căn bản không hề có kế hoạch làm quan trong triều, nếu bởi vì đỡ Chủng Sư Đạo làm đứt suy nghĩ giữ mình trong kinh của Lương Sư Thành, đó mới là chuyện tốt.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nói chuyện lại không thể thiếu, hắn thản nhiên nói:
- Nếu như là Thái Phó, ta cũng sẽ đỡ như vậy!
Lương Sư Thành trừng mắt lườm hắn một cái, nhưng trong lòng cũng thỏa mãn. Tiểu tử này ví von lung tung, chẳng qua lão không phải muốn điều này hay sao? Thời điểm lão nghèo túng đỡ lão một lần.
Chẳng qua Lương Sư Thành lại không biết, bởi cái chết của Chủng Lâm, đã kết thâm cừu với Lý Diên Khánh, chỉ sợ thời điểm cuối cùng, không phải dìu lão một lần, mà là lấy đạo của người trả lại cho người.
Lương Sư Thành nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
- Thái tử có ý để ngươi ra ngoài, quan gia cũng đồng ý rồi. Ta đoán chừng quan gia muốn nói chuyện với ngươi một chút, ngươi không ngại nói cho ta biết trước, ngươi muốn đi nơi nào? Ta sẽ thao tác một chút.
Nói xong, đôi mắt Lương Sư Thành nhìn chăm chú Lý Diên Khánh, nhìn rõ ràng mỗi thần sắc trên mặt hắn. Trên mặt Lý Diên Khánh lộ vẻ thất vọng, dường như hắn không muốn đi nơi khác. Hắn cúi đầu trầm tư thật lâu, mới bất đắc dĩ thở dài:
- Quê nhà ta ở Tương Châu, nếu có thể, ta muốn tới phủ Đại Danh hoặc phủ Chân Định.
Lý Diên Khánh hiểu rất rõ Lương Sư Thành, nếu như mục đích của hắn giống hệt với Thái tử, chắc chắn sẽ phức tạp rồi, nếu chỉ làm bề ngoài, vậy những chi tiết này phải suy nghĩ cho kỹ.
Lương Sư Thành gật đầu:
- Ngươi là chính tứ phẩm, mặc dù tư lịch không đủ, nhưng chiến công cực lớn, làm Tri Sự hoặc là Đồng Tri đều được cả. Được rồi, ta đi nói với quan gia một chút, để ngươi tới phủ Chân Định.
Lý Diên Khánh đứng dậy khom người thi lễ:
- Đa tạ Thái Phó dìu dắt!
Lý Diên Khánh biết, cái lễ lúc đi này không thoát khỏi, vào cửa không hành lễ, không phải là Lương Sư Thành quên, bổ sung cái lễ này, mặt mũi hai bên đều thoải mái.
Lý Diên Khánh lập tức lấy lý do nhớ phụ thân, uyển chuyển cự tuyệt ý tứ giữ hắn lại uống trà buổi trưa của Lương Sư Thành. Lương Sư Thành cũng mở miệng bô bô, thấy hắn không chịu uống trà cũng không giữ lại, để đại viện dẫn hắn rời đi.
Lý Diên Khánh rời đi, sắc mặt Lương Sư Thành thoáng trầm xuống, cười lạnh một tiếng:
- Muốn tới Hà Bắc, cũng biết tính toán.

Rời khỏi Lương phủ, Lý Diên Khánh đi tới Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều. Thật ra hắn đã sớm trở lại kinh thành, hôm nay mới đến Bảo Nghiên Trai, trong lòng hắn cũng hơi áy náy.
Hắn vừa đi tới Bảo Nghiên Trai, liền nghe tiếng mắng chửi của phụ thân:
- Ta nói bao nhiêu lần với các ngươi rồi, vấn đề nằm ở sữa trâu, các ngươi lại không giải quyết được, mỗi tháng ta tốn nhiều tiền nuôi các ngươi nhưu vậy để làm được gì? Còn không bằng nuôi ba con lợn!
Lý Diên Khánh không nghĩ tới phụ thân lại mắng cay nghiệt như thế, lông mày không khỏi nhíu lại, đi thẳng vào.
Trong viện, ba tên điều dược sư đang nơm nớp lo sợ cúi đầu, phụ thân Lý Đại Khí đứng trên bậc thang mặt mũi tràn ngập lửa giận quở trách ba tên điều dược sư này.
- Các ngươi…
Lý Đại Khí muốn tiếp tục mắng mỏ, vừa quay đầu lại thấy con trai đi tới, lập tức ngừng lại.
Lý Diên Khánh đi tới cười nói:
- Sao lửa giận của cha lớn như vậy?
Lý Đại Khí oán hận nói:
- Ta gấp nha! Ta đáp ứng đưa dầu thoa tóc vào cung cho quan gia sử dụng, thế nhưng gần một tháng rồi lại không làm được, ta có thể không giơ chân sao?
Lý Diên Khánh đã biết được chuyện phụ thân bị Thiên tử gọi vào cung từ miệng thê tử, hắn lập tức hiểu được phụ thân nóng nảy trong lòng, liền không để ý sự cay nghiệt của y vừa rồi. Nếu như hắn gấp, chỉ sợ còn nói quá mức hơn phụ thân.
- Cha nói một chút, nơi nào xảy ra vấn đề?
Lý Đại Khí thở dài:
- Dầu thoa tóc sử dụng sữa trâu thay thế nước, mới đầu rất tốt, nhưng không được vài ngày liền có mùi chua, làm thế nào cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn này.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, là vấn đề chất bảo quản, son phấn của họ dùng dầu đinh hương làm chất bảo quản, với son phấn thì miễn cưỡng đủ dùng, nhưng không đủ dùng với sữa trâu, thời gian dài vẫn dễ biến chất.
Hắn suy nghĩ cười nói:
- Nếu không đừng dùng sữa trâu nữa, dùng dầu trà quả thay thế.
Lý Diên Khánh do dự một chút nói:
- Thật ra ta cũng nghĩ tới, nhưng ta nói là dầu thoa tóc cho quan gia, bên trong không có sữa, luôn cảm thấy khi quân!
- Có thể dùng nhan sắc phối hợp một chút mà! Phối thành màu ngà sữa là được, mặt khác sáp ong cũng là thứ tốt, hiệu quả chống phân hủy không thua gì dầu đinh hương, cha không ngại thử xem một chút!
Ánh mắt Lý Đại Khí sáng lên:
- Sáp ong cũng có thể sao?
Đây cũng là một chuyện đau đầu của Lý Đại Khí, bởi vì hiệu quả chống phân hủy không tốt, lúc mùa hè luôn có khách chạy tới khiếu nại son phấn biến chất. Nếu như hiệu quả sáp ong tốt hơn, vậy thì rất tốt rồi.
Y liền nói với ba tên điều dược sư:
- Vậy dùng dầu trà quả thay thế sữa trâu; phối phương nước xà phòng, chu linh, vô hại tử và nhân đan thảo không thay đổi; thành phần hương dược cũng không thay đổi, lại tăng thêm dầu đinh hương và sáp ong, trong ba ngày lấy hàng mẫu ra cho ta!
- Chúng ta biết rồi!
Ba người thi lễ, quăng ánh mắt cảm kính tới Lý Diên Khánh, lúc này mới vội vãn rời đi.
Lý Đại Khí trở lại phòng khách ngồi xuống. Lý Diên Khánh cũng ngồi ở bên cười nói:
- Nghe Uẩn nương nói, cha cũng được phong tước rồi?
Trong mắt Lý Đại Khí lóe lên vẻ đắc ý, lại thở dài:
- Còn không phải vì con hay sao? Sau này ta muốn về Thang Âm một chuyến, xây lại mộ cho mẹ con, đáng thương nàng mất quá sớm, nếu không hiện giờ…
Lý Diên Khánh thấy trong mắt phụ thân có nước mắt, vội vàng đổi chủ đề:
- Hai đối thủ cạnh tranh kia thế nào rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận