Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 862: Đánh hạ Linh Châu.

Chương 862: Đánh hạ Linh Châu.Chương 862: Đánh hạ Linh Châu.
Sau khi đánh hạ Vi THành, quân Tống kéo thẳng lên phía bắc. Lý Diên Khánh chia binh làm hai đường. Cho Vương Quý và Tào Mãnh suất lĩnh tám ngàn kỵ binh bôn tập bên ngoài cách phủ Tây Binh trăm dặm. Cho Lưu Tử Vũ suất lĩnh ba ngàn quân tiến đánh huyện Minh Sa.
Còn về một số quân thành nhỏ gần phủ Tây Bình của Tây Hạ, tỉ như thành Bạc Nhạc, thành Diệu Vũ, và thành Bình Sóc, vân vân, số quân thành nhỏ này thực ra chỉ là điểm tiếp tế dọc đường, trong đồn có không ít lương thảo và nước uống, mà chỉ có chừng trăm quân coi giữ, có thể đánh hạ dễ như trở bàn tay.
Lý Diên Khánh lập tức suất lĩnh một vạn đại quân lao thẳng tới phủ Tây Bình, chỉ muộn hơn Vương Quý một canh giờ.
Tây Hạ xưng có năm mươi vạn đại quân, nhưng số quân thường trực thực ra chỉ có hai mươi vạn, ngoài tám vạn đại quân chủ lực Lý Sát Ca mang đi, còn có tám vạn quân Thiết Diêu Tử trấn thủ Kinh thành, hai vạn quân tránh thủ Hạ Châu, cùng tám ngàn quân đội chia ra trấn thủ ba nơi Vĩ Châu, Đạp Cát Trại và Thưởng Di Khẩu. Còn lại một vạn hai ngàn quân đội phân bổ rải rác ở các quân thành nhỏ.
Vượt qua Vi Châu sẽ tiến vào nội địa Tây Hạ, trọng binh Tây Hạ đều tập trung ở các nơi biên cương, mà trong các châu huyện bên trong gần như không có quân đội, chỉ có mấy trăm người phụ trách duy trì trật tự.
Quân Tống đại hạ Vi Thành tương đương với dẹp xong đại môn Tây Hạ, một đường xông lên phía bắc thế như trẻ che, liên tục đánh hạ huyện Minh Sa, phủ Tây Binh, phủ Linh Châu và vài chục tòa quân thành nho nhỏ. Một buổi chiều, Lý Diên Khánh suất lĩnh một vạn đại quân tiến vào phủ Tây Bình.
Phủ Tây Bình là phủ lớn thứ hai của Tây Hạ, gần bằng phủ Hưng KHánh. Nơi này cũng là vựa muối, đồng, bạc lớn nhất của Tây Hạ. Hơn mười vạn lao công và gia quyến Tây Hạ cướp được từ Đại Tống dều bị ép trở thàng quáng nô (nô lệ khai thác mỏ quặng, ở đây là đồng và bạc), và diêm nô (nô lệ khai thác muối), đời đời kiếp kiếp đảo khoáng, cào muối cho Tây Hạ.
Có lẽ Tây Hạ chưa bao giờ nghĩ quân Tống sẽ tấn công đến phủ Tây Bình, nên chỉ để lại một ngàn ba trăm quân trú đóng ở đây. Ngoại trừ ba trăm người trông coi trong thành, còn một ngàn binh sĩ đều bố trí ở chỗ quáng nô và diêm nô tụ cư, phụ trách trông coi quáng nô và diêm nô.
Châu trị phủ Tây Bình là huyện Tây Bình, tên thành Linh Châu, từng là cố đô Tây Hạ, có hơn hai mươi vạn nhân khẩu, chủ yếu chia làm các bộ lạc phân bố trên thảo nguyên mênh mông hai bên bờ sông Linh Châu. Trong thành Linh Châu có tám vạn bình dân, chủ yếu là binh dần Tây Hạ và quý tộc ở lại.
Trong thành, thương nghiệp phồn hoa, dọc hai bên đường nối dài nam bắc Linh Châu dày đặc các cửa hàng, tửu quán, cửa hàng vận chuyển, lầu xanh, các tạp hóa, vân vân. Trong cửa hàng lại có tiệm tạp hóa, cửa hàng thực phẩm phương nam, cửa hàng da lông, cửa hàng dược liệu, tiệm châu báu, cửa hàng in, cửa hàng sách, cửa hàng tơ lụa, cửa hàng bán vải, còn có các quán nhỏ bán thịt cá rau xanh các loại nguyên liệu nấu ăn, nhà sát nhà, hàng sát hàng, các biển hiệu treo đầy đường, phồn hoa vô tận.
Nhưng từ khi quân Tống công chiếm thành Linh Châu, sự phồn hoa ấy dường như biến mất chỉ trong một đêm. Nhà nhà đóng chặt cửa, đường cái vắng tanh vắng ngắt, nhìn mãi không thấy nổi một người qua đường, từng bầy chim tước kiếm ăn ngay trên đường cái, chỉ có quân Tống tuần tra.
Tri phủ phủ Tây Binh trên Lý Đào, cũng là hoàng tộc Tây Hạ, tinh thông Hán ngữ, mặc dù Tây Hạ có sáng tạo ra chữ Đảng Hạng và tiếng Đảng Hạng, nhưng người đọc sách và quý tộc Tây Hạ phổ biến vẫn học Hán văn. PHủ nha ở phía bắc thành, Lý Diên Khánh được mấy trăm thân vệ hộ tống vào trong phủ nha nghỉ ngơi.
Hắn cười hỏi:
- Bắt được Tri phủ chưa?
Một Thiên tướng vội vàng hành lễ đáp:
- Lần này tập kích ban đêm, bọn thuộc hạ đã phá hỏng hai cửa thành nam bắc, kết quả, không một ai lọt lưới, đương nhiên Tri phủ Lý Đào cũng bị bắt.
- Dẫn y lên. Ta muốn hỏi một chút.
Viên Thiên tướng chần chừ một lát mới thưa:
- Khởi bẩm Đô Thống, Tri phủ này đã rút kiếm tự vẫn, tuy binh sĩ kịp cứu nhưng yết hầu đã bị thương, chỉ sợ không thể nói chuyện với Đô Thống.
- Vậy có tìm hiểu tình hình quan viên không?
- Có! Chủ bạc họ Bạch Ứng, tên hán Nhân. Y tìm hiểu tình hình khá kỹ.
- Dẫn y tới gặp ta!
Không bao lâu sau, hai tên lính áp giải CHủ bạc Bạch Ứng đến gặp Lý Diên Khánh. Nếu không phải vì người này đang mặc quan phục Tây Hạ, Lý Diên Khánh còn cho rằng y là quan viên triều Tống. Y chừng ba mươi tuổi, dáng dấp ôn tồn lễ độ, tướng mạo không có một nét nào của người Đảng Hạng. Người Đảng Hạng phổ biến là có xương gò má cao, phần lớn đàn ông để râu cá trê.
Uy danh của Lý Diên Khánh đã truyền khắp Tây Hạ từ lâu, là chủ tướng quân Tống thứ hai mà Tây Hạ phải e ngại sau Địch Thanh. Nghe nói là Lý Diên Khánh thẩm vấn mình, Bạch Ứng rất căng thẳng lo sợ, hai chân run lên, vừa vào đại đường đã quỳ xuống dập đầu:
- Ty chức Bạch Ứng bái kiến Đô Thống chế!
- Ngươi là Chủ bộ Bạch Ứng?
Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi.
- Đúng là tiểu nhân!
- Ngươi là người nơi nào?
- Tiểu nhân là người Hạ Châu…
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Thì ra ngươi không phải người Hán?
Bạch Ứng vội vàng giải thích:
- Tổ phụ của tiểu nhân là người Hán. Vào năm Thần Tông đã bị bắt đến Tây Hạ, ba đời người sống tại Tây Hạ đã năm mươi năm. Tiểu nhân đã nhập quốc tịch Tây Hạ, không còn là người Tống.
- Ngươi nói tiếng Hán rất khá, vì sao vậy?
Có lẽ vì ngữ khí của Lý Diên Khánh tương đối hòa nhã, nên Bạch Ứng dần dần bớt sợ, trả lời cũng bình thản hơn:
- Tiểu nhân đã đọc sách trong trường thái học của Tây Hạ. Trong đó cơ bản đều dùng chữ Hán và văn Hán, mà trong nhà tiểu nhân mọi người đều nói tiếng Hán, cho nên tiểu nhân dùng tiếng Hán không tệ.
- Huyện Tây Bình có bao nhiêu nhân khẩu?
Lý Diên Khánh lật lật sổ sách trên bàn, hỏi.
- Ước chừng có tám ngàn bốn ngàn nhân khẩu, hơn phân nửa là làm thương nghiệp, một nửa làm nông, ở ngoài thành làm ruộng.
Lý Diên Khánh nhướn mày:
- Nhưng theo ta được biết, phủ Tây Hạ là nơi sản xuất ra đồng và muốn lớn nhất Tây Hạ. Tại sao không có người khai thác mỏ?
- Bẩm Đô Thống, quặng mỏ mỏ muối đều do nô lệ khai thác. Bọn họ không được lập hộ khẩu, không tính là nhân khẩu.
- Đều là nô lệ người Tống sao?
- Đại bộ phận là người Tống, còn có một số nhỏ người Khương.
Ánh mắt Lý Diên Khánh bắt đầu lạnh đi, tiếp tục hỏi:
- Trong thành còn có nô lệ người Tống không?
Cảm nhận được lửa giận của Lý Diên Khánh, Bạch Ứng nơm nớp lo sợ đáp:
- Đương nhiên cũng có, gần như nhà nào cũng có. Nô lệ người Tống rất rẻ, mà lại không cần cho tiền công. Mấy nhà đại hộ trong thành đều có hàng trăm người, chủ yếu là nữ nô.
- Kho đồng của huyện Tây Bình ở đâu?
- Một phần ở trong thành, một phần ở trong phòng kho trong núi Bạch Đồng. Thôn Bạch Đồng ở đó cũng tập trung nhiều nô lệ người Tống nhất, có khoảng mười vạn ngươi sinh sống.
Lý Diên Khánh khoát tay chặn lại, cho người đưa Bạch Ứng xuống dưới. Tư mã quân Tống Liễu Bái vội vàng đi tới, khom người thưa:
- Khởi bẩm Đô thống, ti chức đã suất quân kiểm lại nhà kho trong thành. Lương thực có hai mươi vạn thạch, cỏ khô mười tám vạn gánh, còn có bốn vạn vũ khí, ngoài ra, có một trăm hai mươi vạn cân đồng thỏi, năm mươi vạn cân bạc nén, toàn bộ đã kiểm kê ghi vào sách.
- Làm tốt lắm! Tiếp theo ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, kiểm kê nô lệ người Tống trong cả thành. Tất cả các nhà có nô lệ người Tống, tịch thu toàn bộ tài sản, mỗi một nô lệ người Tống đều được thả tự do. Các đền bù khác sẽ quyết định sau. Áp giải tất cả người Tây Hạ trong cả thành xuôi nam, người có gan dám phản kháng giết hết.
Liễu Bái bị dọa run lên:
- Đô Thống đang muốn cướp nhân khẩu và tiền tài của phủ Tây Bình sao?
Lý Diên Khánh khẽ gật đầu:
- NHất định quân Tây Hạ đã cướp rất nhiềun hân khẩu từ Hi Hà Lộ, đến khi đó, hai bên có thể trao đổi.
- Ty chức đã hiểu. Nhưng ty chức cần quân đội giúp đỡ.
- Ta biết. Ta để Dương Tái Hưng Tướng quân suất lĩnh năm ngàn người giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ này.
Lý Diên Khánh lập tức sai người gọi Dương Tái Hưng, Tào Mãnh tới, dặn dò Dương Tái Hưng vài câu, giao lệnh tiễn cho hắn. Dương Tái Hưng lập tức cùng Tư Mã Liễu Bái cáo từ rời đi.
Lý Diên Khánh quay sang Tào Mãng:
- Trong phủ Tây Bình, ngoài tám vạn người trong thành Linh Châu còn có hơn mười nhân khẩu thuộc các bộ lạc, bọn họ cũng có rất nhiều tiền của và nô lệ người Tống. Ngươi suất lĩnh năm ngàn kỵ binh quét từng bộ lạc một, phóng thích nô lệ người Tống, cướp tất cả tiền tài và nhân khẩu. Vẫn là câu nói kia, ai dám to gan phản kháng, giết chết không luận tội!
Tào Mãng kích động hô lớn:
- Ty chức tuân lệnh!
Lý Diên Khánh an bài xong xuôi kế hoạch cướp đoạt, lập tức suất lĩnh năm ngàn quân đội rời thành Linh Châu, hối hả chạy đến núi Bạch Đồng cách thành Linh Châu hơn ba mươi dặm về phía đông bắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận