Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 508: Thợ săn cô nhi.

Chương 508: Thợ săn cô nhi.Chương 508: Thợ săn cô nhi.
Nhạc Phi cùng Trương Ưng không cưỡi ngựa. Cưỡi ngựa quá nổi bật, rất dễ bị người nấp trong bóng tối bắn lén. Nhạc Phi chỉ mang theo cây trường thương, Trương Ưng cầm chiến đao, thuẫn, và một bộ hỏa tiễn. Hai người bám theo dấu chân truy tung tới mặt bắc của sơn cốc.
Mùa đông ngày ngắn, khi đoàn người Lý Diên Khánh đến được ngôi miếu nhỏ thì đã vào đêm. Tầm này đi trên đường không còn an toàn, không chỉ có sơn phỉ mà còn các loại thú dữ ẩn hiện. Mùa đông tuyết lớn phủ kín núi Thái Hành, dã thú cỡ lớn sẽ kết thành bầy đàn đi tới nơi tiếp giáp giữa vùng núi đồi và bình nguyên, đến đêm sẽ ra kiếm ăn.
Đám binh sĩ đã quét dọn sạch sẽ chính điện và sương phòng. Mấy viên quan văn ngồi quanh đống lửa giữa chính điện sưởi ấm ăn lương khô. Đám binh sĩ đốt thêm ba đống lửa giữa sân, ngồi vây quanh chuyện vãn. Mười mấy người lính đi ra ngoài dùng nước tuyết làm sạch hai con lợn rừng và mười mấy con gà rừng hôm nay săn được. Ai cũng được ăn thịt nướng.
Hơn trăm binh sĩ khác thì đi quanh miếu sơn thần đốn củi. Cây cối ở tứ phía quanh miếu đều bị người qua đường chặt sạch để nhóm lửa, chỉ còn mười mấy cây tùng lớn, hôm nay tất cả đều bị nhóm binh sĩ chặt làm củi đốt.
Lý Diên Khánh đứng sau cửa nhìn xa xa, thực lòng có lo lắng cho sự an nguy của bọn Nhạc Phi.
- Lão Lý không nên lo lắng quá. Ngũ ca là người cẩn thận, sẽ không dễ gặp phải nguy hiểm đâu
Lý Diên Khánh khẽ gật đầu, lại hỏi:
- Lão Nhạc thật sự từ chức sao?
Trên đường đi hắn mới biết được, Nhạc Phi từ quan về nhà chăm sóc phụ thân, chức đô đầu hương binh huyện Thang Âm là do Chu Xuân tìm cho gã, cũng không phải chức quan chính thức, mỗi tháng chỉ có năm quan tiền phụ cấp, khó trách nhà gã khá túng thiếu.
Vương Quý thở dài:
- Cũng chẳng có cách nào khác. Trong nhà chỉ có ba mươi mẫu ruộng cạn, hàng năm còn phải cày luân canh, tính ra chỉ sản xuất được một nửa. Giao cho tá điền, địa tô hàng năm còn không đủ tiền nuôi một nhà ba người. Gã làm thủ hạ của Tông Trạch mỗi tháng chỉ được mười lăm quan tiền, huynh đệ còn phải đọc sách, phụ mẫu chẳng làm được gì, nên đành phải từ chức hồi hương chăm sóc người nhà.
- Ngươi cũng về quê, nhưng tình hình tốt hơn gã nhiều.
Vương Quý lắc đầu:
- Lão Lý ơi, uống cho ngươi lăn lộn trong quan trường. Chức Đoàn luyện Tương Châu này là do ta bỏ năm ngàn quan tiền mua được đấy. Ở địa phương không có tiền đừng mong làm quan. Đây là luật thép. Trước kia chúng ta không hiểu, còn tưởng Võ Cử nhân là ghê gớm lắm, giờ ta mới biết, đừng nói là Võ Cử nhân, cho dù là Võ Tiến sĩ cũng chẳng đáng một đồng. Trong mắt các quan văn, Võ Tiến sĩ chỉ là một bảo tiêu thôi.
Lý Diên Khánh trầm mặc một lát lại hỏi:
- Lương Phương Bình này là người thế nào?
- Một chữ: Tham!
Vương Quý cười lạnh kể:
- Cái chức Đoàn luyện thành này là do ta mua được từ y. Y đã nhậm chức Đô chuyển vận sử ở Hà Bắc năm năm rồi, nghe nói ở Kinh thành đã có hai tòa hào trạch rộng mười mẫu, ngươi có thể hình dung y là kẻ điên cuồng vơ vét cỡ nào. Thậm chí còn có tin đồn, Tiểu Ôn Hầu Lữ Phương cũng có giao dịch với y.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình. Đường đường là đại quan triều đình vậy mà lại có giao dịch với sơn phỉ?
- Không thể nào!
- Đương nhiên chỉ là nghe đồn thôi, nhưng ta thà tin là thật. Nếu không, lương thực vũ khí và binh giáp của Lữ Phương từ đâu mà có?
Lý Diên Khánh trầm tư không nói gì. Hắn nhớ tới chuyện Cao Cầu cấu kết với người Tây Hạ giết mình, nếu đoàn người bọn hắn bị chết một cách khó hiểu ở Từ Châu, thì ngoại trừ quan phỉ và Đề Hình Ti nơi đó gặp xui xẻo, Lương Phương Bình không có bất kỳ tổn thất nào.
Không được, bọn hắn vẫn cần viện quân. Nghĩ sao làm vậy, Lý Diên Khánh quay về sương phòng viết một phong thư giao cho hai kỵ binh:
- Hai người các ngươi lập tức đến Phũ Dương, tự tay đưa thư này cho Chương Tri Châu, xin ông ta lập tức xuất binh!

Lúc này Nhạc Phi cùng Trương Ưng đang ở trên một sườn núi cách miếu sơn thần hơn mười dặm. Bọn họ đã phát hiện ra tung tích nhóm sơn phỉ này, ước chừng hơn ba mươi người, có mười nấy con la, lưng chở đầy da lông thịt rừng. Nếu bảo bọn họ đi săn thì không đúng lắm, nào có ai lột được da lông nhanh thế
- Ta biết rồi!
Nhạc Phi khẽ nói với Trương Ưng:
- Bọn họ vừa đi cướp của thợ săn. Vùng này có không ít thợ săn. Đầu xuân năm sau sẽ có thương nhân đến thu mua da lông của họ. Bọn sơn phỉ đã ra tay trước. Có thấy không, cả thịt thú cũng cướp hết. Sắp cuối năm rồi!
- Vậy chúng ta có quay về không?
Nhạc Phi nghĩ một lát rồi đáp:
- Những người này không quan hệ tới những kẻ đã phục kích chúng ta. Có thể không cần để ý đến, về thôi.
Hai người vừa mới quay đầu đi được vài chục bước, phía sau bỗng vang lên tiếng nữ nhân hét lên chói tai, ngay sau đó là tiếng trẻ con khóc lóc và tiếng gầm thét của nam nhân.
- Không ổn, có người gặp nạn!
Nhạc Phi và Trương Ưng vội vàng quay đầu chạy lại, không còn nghe thấy hai tiếng kêu thảm vừa nãy nữa
- Đầu nhi, đứa bé kia rơi xuống rồi.
- Để cho sói đi! Chúng ta đi, chỉ tiếc ả này.
Một đám sơn phỉ đi dọc theo đường núi. Bọn họ đi xa một chút, Nhạc Phi và Trương Ưng chạy lên, chỉ thấy hai người ngã trong vũng máu, một nam một nữ. Nam nhân kia hẳn là một thợ săn trẻ tuổi, nữ nhân này là vợ gã. Bọn họ đi đường đêm muốn về huyện thành ăn Tết, lại bất hạnh gặp bọn sơn phỉ này khiến cho người bị giết, da lông và con mồi cũng bị cướp đi.
Trương Ưng tiến tới sờ sờ mũi hai người, lắc lắc đầu:
- Tắt thở cả rồi.
Không thấy Nhạc Phi đáp lại, gã vội quay đầu thì không thấy bóng Nhạc Phi đâu, bị dọa nhảy dựng lên, lại không dám gọi lớn, chỉ đành nhìn quanh.
Chợt gã nhìn thấy trường thương của Nhạc Phi bên cạnh dốc núi, vội vàng chạy tới. Nhạc Phi đã leo xuống chân dốc, lại có tiếng trẻ con khóc văng vẳng, Trương Ưng lập tức hiểu ra Nhạc Phi đang xuống dưới cứu đứa bé.
Một lúc lâu sau, Nhạc Phi bế một đứa bé từ dưới cốc leo lên. Đứa bé trai khoảng chừng hai tuối, cứng cáp kháu khỉnh, lanh lợi đáng yêu, cũng may, vì trong cốc đọng đầy tuyết nên nó rơi xuống cũng không bị thương gì, chỉ là bị dọa sợ, vẫn đang khóc nỉ non.
- Mau giúp ta một chút!
Nhạc Phi sắp không chịu nổi nữa.
Trương Ưng vội vàng đưa trường thương ra, Nhạc Phi bắt lấy. Trương Ưng cố sức kéo, Nhạc Phi bước dần từng bước theo sườn dốc leo lên.
- Còn cứu được cha mẹ nó không?
Đi lên, Nhạc Phi hỏi.
Trương Ưng lắc đầu:
- Bị trường mâu đâm xuyên qua tim, cả hai đều đã chết.
- Vậy chôn bọn họ đi, tránh bị dã thú ăn mất!
Hai người cùng đào một cái hố sâu bên đường núi, mai táng cho hai vợ chồng.
Nhạc Phi bế đứa bé lên, chắp tay nó thi lễ, nói với Trương Ưng:
- Chúng ta quay về đi!
Hai người quay lưng bước nhanh về hướng miếu sơn thần.
Mọi người đã ăn cơm tối, rất nhiều binh sĩ bọc thảm nằm bên cạnh đống lửa ngủ thật say. Trong chính điện, mấy quan viên cũng mệt mỏi không chịu nổi, trùm chăn nằm ngủ bên cạnh lò sưởi, chỉ có GIám sát Ngự Sử Uông Tảo vẫn còn đang không ngừng phàn nàn.
- Đã hai ngày không rửa chân rồi, không thể đun chút nước nóng ngâm chân sao? Đầu ngón chân sắp nứt ra rồi.
Uông Tảo không ngừng lảm nhảm làm nhàm nhưng không ai để ý tới, ngay cả tùy tùng của y cũng mệt không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Lý Diên Khánh ngồi một mình trên đại điện, vẫn cực kỳ bất an. Hai người Nhạc Phi đã đi gần một canh giờ, mà hoàn toàn không có tin tức gì. Mặc dù hắn biết Nhạc Phi sẽ không sao, nhưng vẫn không thể không lo lắng.
Đúng lúc này, một gã binh sĩ chạy vội vào báo:
- Nhạc Đô đầu về rồi!
Lý Diên Khánh thở phào, đứng dậy bước ra ngoài đón, thấy một đám người vây quanh Nhạc Phi. Hắn nhìn kỹ lại, trong lòng Nhạc Phi còn có một đứa bé đang ngủ say.
- Đứa bé này ở đâu ra thế?
Lý Diên Khánh tới gần hỏi.
Trương Ưng vội vàng bẩm báo:
- Khởi bẩm Ngự sử, đứa bé được ti chức cùng Nhạc đô đốc cứu trong hốc núi. Cha mẹ nó là thợ săn, bị loạn phỉ giết chết rồi.
Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Sơn phỉ có động tĩnh gì không?
- Bọn ti chức thấy ba mươi mấy tên loạn phỉ, không phải nhằm vào chúng ta. Bọn chúng tới để cướp bóc của thợ săn, tạm thời không phát hiện sơn phỉ.
Lý Diên KHánh gật gật đầu:
- Đi ăn cơm trước đi!
Nhạc Phi bế đứa bé cùng Trương Ưng đi ăn cơm. Vương Quý đi lên hỏi:
- Có phải chúng ta thấy cỏ tưởng địch không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Mới tới được một canh giờ, nếu sơn phỉ muốn đối phó với chúng ta cũng phải sau canh một. Bây giờ nói an toàn vẫn còn quá sớm.
- Ta hiểu. Để ta đi sắp xếp trạm gác, nhất định phải đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Vương Quý xoay người vội vàng rời đi. Lý Diên Khánh quay đầu nhìn Nhạc Phi, thấy gã lóng ngóng cởi áo khoác. Đứa bé vừa tè dầm vào ngực gã khiến cho gã hết sức luống cuống. Mạc Tuấn ở bên cạnh bế đứa bé cười ha hả, mấy binh sĩ cười đến gập người.
Lý Diên Khánh lắc đầu, mặc kệ Nhạc Phi. Gã vậy mà dám ôm một đứa bé về. Đội ngũ ba trăm người của bọn họ không có lấy một nữ nhân, ai sẽ chăm sóc đứa bé này đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận