Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 545: Lễ tân hôn (trung).

Chương 545: Lễ tân hôn (trung).Chương 545: Lễ tân hôn (trung).
Dẫn đội đón dâu hôm nay là Thang Chính Tông Đại bá của Thang Hoài. Dựa theo phong tục, bình thường dẫn đội đón dâu do cữu phụ tân lang đảm nhiệm. Lý Đại Khí vốn muốn để đường đệ Lý Đại Quang dẫn đội, dáng dấp bên ngoài của Lý Đại Quang vô cùng tốt, lại biết ăn nói, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Lý Đại Khí ngại nhân phẩm của y quá kém, Lý Đại Quang thích rượu như mạng, năm đó chính vì y uống say dẫn tới từ đường Lý thị bị đốt. Lý Đại Khí sợ lần này y lại uống rượu hỏng việc, cuối cùng quyết định để Thang Chính Tông đảm nhiệm dẫn đội kiêm lễ quan. Lúc trước khi Lý Đại Khí thành hôn, Thang Chính Tông đã đảm nhiệm người tiếp khách, hôm nay để y dẫn đội cho con trai là tốt nhất.
Thang Chính Tông vội vàng chạy tới cười nói:
- Ngại quá, tới chậm một bước.
Thang Chính Tông là Hội trưởng hội đồng hương Thang Âm, chính là y giới thiệu ban trống Tiểu Lý cho Lý Đại Khí. Hai người nói chuyện vài câu, Thang Chính Tông lại hỏi Lý Đại Khí:
- Người tiếp khách đã tới chưa?
Người tiếp khách là một niềm vui bất ngờ, chính là bạn thân Vương Quý của Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh thành hôn, gã đặc biệt chạy từ Thang Âm tới tham gia hôn lễ, chiều qua mới chạy tới kinh thành, liền lập tức bị bắt làm tráng đinh, đảm nhiệm người tiếp khách của Lý Diên Khánh.
Lý Đại Khí gật đầu:
- Là QUý ca nhi, hắn và Lý Diên Khánh đang trang điểm bên trong!
- Đại Khí đi làm việc đi! Bên này giao cho ta, ta sẽ sắp xếp chuyện đón dâu.
Lý Đại Khí quả thực bận tối mày tối mặt, y gật đầu liền rời đi. Lý Đại Khí vừa tới bên cửa lớn, một quản sự Phàn Lâu liền chạy vội tới, căng thẳng nói với Lý Đại Khí:
- Thái tử điện hạ phái người tới tặng quà rồi!
Lý Đại Khí giật nảy mình, Thái tử điện hạ lại đưa quà thành hôn cho con trai mình. Y vội vàng xuống bậc thang, hôm nay có không ít quan lớn tặng quà, giống như cấp trên của con trai là Đặng Ung và Vương An Trung, Tướng Quốc trước là Phạm Trí Hư cũng sai người tới tặng quà, thậm chí ngay cả Thái Kinh cũng phái người tặng lễ. Nhưng Thái tử điện hạ khác với họ, gã là Thái tử, Thái tử tặng lễ, Lý Đại Khí sao có thể không kích động?
Người tới tặng lễ cho Thái tử là một hoạn quan, gã thấy Lý Đại Khí chạy xuống, liền the thé giọng hỏi thăm:
- Có phải Lý viên ngoại của Bảo Nghiên Trai?
- Đúng là ta!
Hoạn quan lấy ra một chiếc hộp lớn đưa cho Lý Đại Khí:
- Đây là bình đôi tinh phẩm Nhữ Diêu, là quà đính hôn của Thái tử cho Lý Ngự Sử.
Lý Đại Khí vội vàng cẩn thận nhận lấy, đưa cho Thiết Trụ sau lưng, lại thi lễ với hoạn quan, lấy một thỏi hai mươi lạng vàng kín đáo đưa cho hoạn quan:
- Đây là chút tâm ý, mời công công uống trà!
Hoạn quan cầm vàng nặng trĩu, không khỏi cười híp mắt, không hổ là ông chủ Bảo Nghiên Trai, ra tay xa xỉ nha!
Gã vội vàng thi lễ:
- Đa tạ Lý viên ngoại khen thưởng, chúc lệnh lang tân hôn đại cát, nhà ta cáo từ!
Hoạn quan mang theo mấy tên tùy tùng rời đi. Lúc này Lý Diên Khánh mới mở hộp ra, trong hộp phủ sa tanh vàng, trưng bày một đôi bình sứ cực kỳ xinh đẹp, không hổ là tinh phẩm của lò quan đứng đầu. Loại bình này căn bản không nhìn thấy trên thị trường, chỉ trong cung đình mới có, bên trong còn một tờ giấy trắng làm thiệp, phía trên là Triệu Hoàn tự tay viết, ‘Chúc Lý Diên Khánh vui tân hôn’, phía dưới còn vẽ hai chiếc yên ngựa.
Lý Đại Khí trở lại hiện trường hôn lễ, cung kính đặt cả hộp lên bàn. Y đang buồn không có một kiện hạ lễ đưa ra, vừa vặn hạ lễ của Thái tử tới trang điểm thêm. Thiết Trụ ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:
- Nhị thúc, ở đây nhiều người nhiều mắt, đồ đắt giá như vậy đặt ở nơi này, lỡ như…
Một câu này nhắc nhở Lý Đại Khí, hiện giờ còn chưa thể bày lên bàn, bị người khác đánh cắp liền hỏng chuyện. Y giao hộp bình hoa cho Thiết Trụ:
- Ngươi cầm đi đặt trong phòng quà tặng, lại thúc đám Lý Diên Khánh nhanh một chút, sắp lên đường rồi, cẩn thận! Cầm chắc hộp!
- Nhị thúc yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận!
Thiết Trụ cầm hộp vội vàng rời đi. Lý Đại Khí suy nghĩ, còn mấy người tiếp khách cần xác nhận một chút, bên nhà trai là bống người mình và Lý Chân, Lý Đông Đông, Lý Đại Quang. Bên nhà gái là thân gia Tào Tuyển, cháu trai Tào Tính cùng một trưởng bối Tào Chú. Tính toán thời gian họ cũng nên tới rồi, Ldk1 liền bước nhanh ra ngoài cửa lớn…
Lúc này Lý Diên Khánh đang trang điểm ở tầng bốn Phàn Lâu. Tân lang đương nhiên phải trang điểm, không chỉ tân lang, người tiếp khách cũng cần trang điểm. Người tiếp khách hôm nay do Vương Quý đảm nhiệm, Vương Quý là bằng hữu đặc biệt tới tham gia hôn lễ. Vốn người tiếp khách của Lý Diên Khánh do Lý Diệu Tổ con trai nhỏ của Lý Chân đảm nhiệm, nhưng Vương Quý nahats định muốn đảm nhiệm người tiếp khách. Cũng may người tiếp khách triều Tống không có yêu cầu nghiêm khắc đã kết hôn hay chưa, chưa kết hôn thì tốt nhất, nếu kết hôn rồi cũng không phải không được, quan trọng là sức lực phải lớn, có thể uống rượu. Tới nhà tân nương cần dùng sức lớn để mở đường, sau khi tân lang vào động phòng, người tiếp khách phải thay thế tân lang uống rượu với khách, những điều kiện này không phải Vương Quý thì còn có ai.
Hai người ngồi ngay ngắn trước gương để mặc mấy mỹ phụ trang điểm của Phàn Lâu chải đầu cho họ, miệng của hai người cũng không rảnh rỗi.
- Lão Lý, ngươi nói thư ngươi viết cho ta hai ngày trước, nội dung là gì?
- Không có gì, chỉ là để cho ngươi biết ta sắp thành hôn, sau đó chúc mừng ngươi làm cha.
Vương Quý cười đắc ý:
- Chuyện khác ngươi mạnh hơn ta, nhưng chuyện sinh con trai ta lại lợi hại hơn ngươi nhiều.
Mấy mỹ phụ trang điểm trong phòng cũng cười theo. Lý Diên Khánh mặc kệ gã, lại hỏi:
- Hiện giờ Ngũ ca thế nào rồi? Có thấy dưỡng tử Nhạc Vân của hắn hay không?
- Ngũ ca vẫn như vậy, gần đây kiêm nhiệm Giáo Đầu võ học thư viện Lộc Sơn, thu nhập tăng lên không ít, nuôi gia đình không thành vấn đề. Khi trở về từ kinh thành lần trước, ta mang chùy pháp mà ngươi nhờ đưa cho Ngũ ca, không nói gì khác, Nhạc Vân quả thực là tư chất luyện võ tốt, chỉ hai tuổi đã có thể nâng được tạ đá nặng mười mấy cân, trời sinh thiên phú luyện chùy, ngay cả ta cũng ghen tị Ngũ ca nuôi được đứa con tốt.
Lúc này, cửa mở một khe nhỏ, Thiết Trụ thăm dò hỏi:
- Nhị thúc hỏi lúc nào kết thúc trang điểm, sắp tới giờ rồi.
Một mỹ phụ nói:
- Sắp rồi, thay bộ quần áo là xong rồi!
Thiết Trụ do dự một chút lại nói với Lý Diên Khánh:
- Thái tử điện hạ phái người đưa tới một đôi bình sứ, dường như là Nhữ Diêu, Nhị thúc nói cực kỳ đắt đỏ.
Lý Diên Khánh run lên một cái, thiếu chút nữa vẽ lầm lên mặt, tuyệt đối đừng có ẩn giấu tờ giấy gì! Hắn vội vàng hỏi:
- Là đặt trong hộp gỗ đàn đưa tới sao?
- Đúng thế! Chứa trong một cái hộp, nhưng không phải gỗ đàn, chỉ là một hộp gỗ bình thường, Nhị thúc còn tìm một hộp gỗ đàn khác đật vào.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, đồ vật Thái tử tặng đi đều phải kiểm tra cẩn thận, hộp gỗ bàn đầu chắc chắn bị hủy đi, phòng ngừa mang theo thư tín bên trong, cho nên mới thay một hộp gỗ bình thường.
- Viết cái gì?
- Chỉ viết chúc mừng thiếu đông chủ thành hôn, bên cạnh còn vẽ hai yên ngựa đơn giản.
Lý Diên Khánh hiểu được hàm nghĩa Triệu Hoàn tặng cặp bình và yên ngựa, chính là hi vọng mình bình an, không cần đưa tin khác, bản thân lễ vật chính là một tin tức.
Kết thúc trang điểm, dù Lý Diên Khánh hay Vương Quý đều biến thành thiếu niên cực kỳ anh tuấn. Hai người thay đổi áo ngoài, tân lang đội khăn vấn đầu la hoa, chân đi giày kim ngân song thắng, người mặc một bộ đồ đỏ thẫm. Người tiếp khách cũng mặc trang phục như vậy, chẳng qua màu sắc áo ngoài là màu đỏ nhạt, chỉ tân lang mới có thể mặc áo bào đỏ thẫm.
Giờ xuất phát đã sắp tới rồi, Lý Diên Khánh và Vương Quý nhanh chân xuống lầu.

Tào Uẩn dậy từ rất sớm, chỉ trang điểm đã tốn hơn một canh giờ. Trước khi trang điểm chính thức, tân nương cũng có rất nhiều chuyện phải làm, cảm tạ ân dưỡng dục của phụ mẫu, sau đó đi về từ đường vườn sau tế bái tổ tiên, cầu tổ tiên phù hộ qua cửa bình an.
Tào gia có hai tòa từ đường, một tòa ở quê hương phủ Chân Định, một tòa khác ngay ở hậu viên Tào phủ, chiếm diện tích chừng năm mẫu, hàng năm đều tế bái tổ tiên vào tháng giêng, thanh minh, trung nguyên và đông chí. Đối với mỗi nữ nhi xuất giá, đi từ đường tế bái tổ tiên là chuyện ắt phải làm, nhất định phải có trưởng bối đi cùng.
Đi cùng Tào Uẩn tới tế bái tổ tiên chính là tổ phụ Tào Bình và phụ thân Tào Tuyển. Tào Bình dâng hương, quay người nói với Tào Uẩn:
- Con cũng dâng hương đi! Sau đó nói vài lời với tổ tiên.
Tào Uẩn tiến lên cắm ba nén hương vào lư hương, dịu dàng quỳ xuống chắp tay nhỏ giọng nói:
- Hôm nay con gả đi, bốn mùa tám tiết, không ngừng hương khói, thông báo thần thánh, vạn mong chiếu cố! Nam cưới nữ gả, lý là tự nhiên, có cát có khánh, vợ chồng song toàn, không tai không nạn, vĩnh bảo trăm năm, như cá gặp nước, hơn hẳn đường ngọt.
Nàng dập đầu ba cái, đứng dậy rời khỏi từ đường. Tào Tuyển gật đầu nói;
- Con trở về trang điểm đi! Còn hai canh giờ đội đón dâu Lý gia sẽ tới rồi, tiếp theo còn chuyện gì, mẹ con sẽ giao phó cho con.
- Vậy con gái đi trước.
Tào Uẩn lại thi lễ với tổ phụ, đi theo người săn sóc nàng dâu đi vào phòng mình.
Lúc này Tào Bình nói với Tào Tuyển:
- Tiếp khách phía Phàn Lâu cần người, các ngươi tới Phàn Lâu trước đi, tiếp khách tân lang bên này giao cho ta.
- Vậy hài nhi đi trước một bước.
- Đi thôi!
Tào Tuyển vội vàng rời khỏi Tào phủ, đi tới Phàn Lâu. Tào Bình trở về phòng khách, chuyện của nhà gái không nhiều, chủ yếu đưa con gái xuất giá có chút nghi thức, sau đó mọi người sẽ tới Phàn Lâu uống rượu mừng.

Thời gian trôi qua, tân nương trang điểm cơ bản đã xong, tiếp theo là mẫu thân mở mặt cho con gái, dùng sợi tơ cạo đi lông mày dư thừa, khiến lông mày trở nên thưa thớt, sau đó lại dùng bút lông mày vẽ lông mày nhỏ nhắn cong cong, điều này biểu thị thời đại tiểu nương tử kết thúc rồi, sắp đi vào hàng ngũ nương tử.
Lúc này, từ xa mơ hồ vang lên tiếng trống nhạc, đội ngũ đón dâu rốt cuộc tới rồi. Tiếp theo tân nương tử phải ngậm môi son, vẽ lông mày, sau đó đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai, chờ đợi xuất giá. Tất cả mọi người tản đi, trong phòng chỉ còn lại Tào Kiều Kiều cùng A tỷ.
- Đại Thư nương, có thể để muội và tỷ cùng gả qua hay không?
Tào Kiều Kiều mất hứng nói:
- Hôm nay nương dạy dỗ ta một hồi, nói ta không hiểu chuyện, ta không muốn ở lại nơi này, ta muốn đi chung với tỷ.
- Đừng nói lời ngốc nghếch, hôm nay là A tỷ xuất giá, không phải muội xuất giá, về sau muội thường tới chơi là được.
- Nhưng cha nói, về sau tỷ không ở kinh thành, đi tới Ngư cái gì đó, ta cũng không hiểu rõ là ở đâu? Tỷ không ở kinh thành, ta đi tìm ai?
- Muội ở nhà học cho giỏi là được, đừng có tinh nghịch quá. Còn có, muội nuôi quá nhiều mèo, muội tặng người khác một số đi.
- Nói bậy, ta mới không tặng người đâu!
Lúc này, người săn sóc nàng dâu tiến tới nói:
- Bà cô nhỏ ơi, hôm nay là ngày đại hỉ của A tỷ ngươi, ngươi cũng đừng làm loạn.
- Vậy ta đi thăm Lý đại ca đi.
Tào Kiều Kiều chạy mất như một làn khói. Tào Uẩn lại lo lắng, nhóc con này ngàn vạn lần đừng làm loạn nha!

Đội đón dâu của nhà trai đã tới trước Tào phủ, ngoài mười tám tên nhạc công ra, còn có hai mươi mấy con em trẻ tuổi, trong tay họ cầm bình hoa, đèn đuốc, bóng hương, Sa La rửa mặt, hộp rương vân vân, vây quanh tân lang ngồi trên lưng ngựa cùng người tiếp khách. Đương nhiên còn tám chiếc kiệu hoa và hai chiếc xe bò. Nhạc công quả thực có trình độ, chiêng trống gõ vang trời, kèm thổi rung động tâm can, hấp dẫn vô số ánh mắt người đi đường.
Bốn đại hán gánh hai sọt tiền đồng, không ngừng rải xuống, dẫn tới từng đám trẻ đuổi theo tranh cướp. Còn có hai người nâng rương tiền, chính là hồng bao sau này, nhà nghèo nhét chút tiền đồng, nhà giàu thỉ đặt bánh bạc, bình thường một lạng, dùng giấy đỏ bọc lại, nhà đại hộ phải có mấy trăm hồng bao mới được.
Đi trước tiên dẫn đội là Thang Chính Tông, hôm nay y vừa đảm nhiệm lễ quan trà rượu, cũng phụ trách các loại lễ nghi phong tục. Lúc này, từng đợt tiếng pháo nổ vang, con em trẻ tuổi và tiểu nương tử Tào gia đứng đầy cửa lớn Tào phủ, họ ồn ào vươn tay hô to:
- Đưa tiền đây!
Tào Thịnh hô lớn một tiếng:
- Không có quy củ gì cả!
Gã hắng giọng một cái, cao giọng ngâm tụng:
- Tiên nga phiếu miểu hạ nhân gian, chỉ xích vinh chí tiên đài tiền. Kim nhật môn lan đa hỉ sắc, hoa tương lợi thị bất nhu khan. Lan môn lễ vật đa vi quý, khởi bỉ tầm thường thị đạo giao, thập vạn bàn triền ứng mãn túc, tam thiên ngũ tác mạc khinh phao.
Thang Chính Tông đi tới cười đáp lại:
- Tòng lai quân tử bất hoài kim, thử ý truy tầm ý chuyển thâm, dục vọng chư thân liêu khoát lược, vô phiền giới thiệu cửu lao tâm. Tiên đài dĩ đáo chỉ xích gian, môn tiền hà sự khổ già lan, quý vô lợi thị kham phao trịch, dục thối vô nhân tiến hựu nan.
Hai người đối thơ xong, ba người Trương Báo Trương Ưng và Dương Quang cùng ra tay ném bánh bạc cho đệ tử Tào thị trong cửa, liên tục ném mấy trăm bánh, mắt thấy rương đã cạn đáy, mọi người mới cười toe toét nhường cửa lớn, đội ngũ đón dâu thổi sáo đánh trống vào phủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận