Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 584: Chiêu binh mãi mã.

Chương 584: Chiêu binh mãi mã.Chương 584: Chiêu binh mãi mã.
Doanh trại hữu quân của Lý Diên Khánh ở phía đông đại doanh, do hơn ngàn lều vải tạo thành, khí thế cực kỳ hùng tráng, phân chia dựa theo một vạn quân đội. Ngoài Thống Chế là chủ tướng ra, còn có hai Thống lĩnh làm Phó tướng, phía dưới là mười Thiên tướng, hai mươi Chuẩn bị tướng. Mặt khác còn cần mấy tên quan văn, một người Ký Thất Tham Quân, một người Lục Sự Tham Quân, cùng một người Lục Tào Tham Quân.
Lý Diên Khánh cùng Chủng Sư Đạo đi tới trước đại doanh hữu quân, Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Không biết Thống lĩnh là người phương nào?
Chủng Sư Đạo mỉm cười:
- Một người trong đó ta sắp xếp Lưu Kỹ cho ngươi, một người khác chưa cố định, ngươi có thể tự mình cân nhắc.
Lý Diên Khánh nghe nói là Lưu Kỹ làm Phó tướng, hắn mừng rỡ trong lòng, suy nghĩ lại hỏi:
- Không biết Hà Quán có ở trong quân không?
Chủng Sư Đạo lắc đầu:
- Hà Quán làm Thống lĩnh ở trung quân, Lưu Quang Thế sẽ không để hắn đi, ta không có cách nào.
- Dương Tái Hưng thì sao?
Lý Diên Khánh lại cười hỏi.
- Dương Tái Hưng cũng làm Thiên tướng ở trung quân, ta có thể điều cho ngươi. Chẳng qua dường như tư lịch của hắn hơi thấp một chút, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.
Lý Diên Khánh nở nụ cười:
- Thấp một chút có thể thấp bằng tư lịch của ti chức hay không?
Chủng Sư Đạo cười ha ha:
- Lấy chiến công luận anh hùng, được rồi! Vậy ta đặc biệt thăng hắn làm Thống lĩnh, giao hắn cho ngươi.
Dương Tái Hưng đã từng đảm nhiệm Đô Đầu thân binh của Chủng Sư Đạo, tòng quân năm sáu năm rồi. Chủng Sư Đạo đương nhiên cũng muốn đề bạt gã, nhưng lại sợ người khác nói mình dùng người không khách quan. Vừa vặn Lý Diên Khánh chỉ tên muốn gã làm Thống lĩnh, Chủng Sư Đạo liền thuận nước giong thuyền.
Đi tới trước đại doanh hữu quân, Chủng Sư Đạo liền vỗ vai Lý Diên Khánh rời đi. Làm Chủ soái, lão không chỉ bận tâm một quân của Lý Diên Khánh, còn phải đi thị sát quân doanh khác, để tránh bị người khác nghị luận nặng bên này nhẹ bên kia, khiến Đại tướng trong quân không phục.
Lý Diên Khánh đi vào đại doanh, trông thấy Lưu Kỹ bước nhanh tới từ đối diện. Hai người đã từng sóng vai chiến đấu, tình nghĩa thâm hậu. Đã hơn hai năm rồi họ không gặp, lúc này gặp nhau cực kỳ thân thiết. Hai người ôm chặt lấy nhau, Lý Diên Khánh cảm khái nói:
- Thời gian trôi qua thực nhanh, nhoáng một cái hơn hai năm rồi, không nghĩ tới chúng ta còn có thể làm tướng chung lều.
Lưu Kỹ cười nói:
- Cũng không phải chung lều, ngươi là Chủ tướng, ta là Phó tướng, ngươi vẫn là cấp trên.
- Trong đại trướng của Chủng Soái, chúng ta không phải chung lều hay sao?
Hai người cười to. Lưu Kỹ lại nói với Lý Diên Khánh:
- Hiện giờ vẫn là lều không, năm ngàn quân Hà Đông còn chưa điều tới, ngươi dự định chuẩn bị thế nào?
Đây là phong cách dẫn quân nhất quán của Chủng Sư Đạo, bình thường sẽ buông tay để Đại tướng thủ hạ tự mình xây dựng quân đội, tín nhiệm thủ hạ đầy đủ. Lão phụ trách chuẩn bị chung cho quân đông lộ, điều phối người mà lão tin tưởng làm Chủ tướng và Phó tướng các quân, sau đó do Chủ tướng các quân chịu trách nhiệm chọn sĩ quan cấp hai từ Thiên tướng trở xuống.
Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:
- Ta đã nói cho Đại Soái, một vị Thống lĩnh khác sẽ điều Dương Tái Hưng tới. Mười tên Thiên tướng ta suy nghĩ để Vương Quý, Ngưu Cao, hai đệ tử Tào gia, Cao Sủng, Trương Hổ. Đây là sáu người, mặt khác ngươi đề cử hai người, Dương Tái Hưng đề cử hai người là xong.
Lưu Kỹ khẽ lắc đầu:
- Ta cũng không cần đề cử, ta cũng muốn cho Lý Diên Khánh một câu trung ngôn.
- Ngươi nói đi!
- Năm ngàn tây quân được điều đến ngay đều có Thiên tướng rồi, ngươi không thể từ bỏ họ, ít nhất phải giữ năm chỗ cho họ, nếu không quân đội sẽ khó dẫn.
Lý Diên Khánh lập tức tỉnh ngộ, hắn suýt nữa quên đi Thiên tướng quân đội vốn có, nhờ có Lưu Kỹ nhắc nhở mình, hắn vội vàng nói:
- Ngươi nói đúng, vậy thì loại bỏ Trương Hổ đi, tư lịch của hắn hơi yếu một chút, liền làm Chuẩn bị tướng đi! Mặt khác, ta còn dự định thành lập Trinh Sát Doanh độc lập, thực tế chính là Thiên tướng thứ mười một.
- Hẳn là có thể, thực ra Trinh Sát Doanh chính là Tình Báo Ti lúc trước, ta cảm thấy cực kỳ quan trọng, hẳn là khôi phục nó.
Đang thương lượng, Dương Tái Hưng mang theo mấy tên tùy tùng chạy tới. So với trận chiến Tây Hạ mấy năm trước, gã càng thêm trầm ổn, càng thêm nghiêm túc. Gã quỳ một chân thi lễ với Lý Diên Khánh:
- Mạt tướng Dương Tái Hưng phụng lệnh Đại Soái, đặc biệt tới báo cáo Thống Chế!
Lưu Kỹ xấu hổ một hồi, vừa rồi mình không hành lễ thuộc hạ với Lý Diên Khánh, còn ôm hắn một cái. Rõ ràng là thuộc hạ gặp mặt cấp trên, kết quả biến thành bạn cũ trùng phùng.
Lý Diên Khánh vội vàng đỡ Dương Tái Hưng dậy cười nói:
- Hiện giờ còn chưa chính thức thành quân, Tái Hưng không cần đa lễ.
Dương Tái Hưng mặt mũi tràn ngập nghiêm túc nói:
- Mặc dù chưa chính thức thành quân, nhưng quân chức đã bổ nhiệm rồi, ti chức đương nhiên phải hành lễ thuộc hạ.
Lý Diên Khánh cũng không có cách nào, đành miễn cưỡng cười nói với gã:
- Vậy thì mời Dương tướng quân xem đại trướng trước một chút, Trương Đô Thống sẽ nhanh chóng thông báo chúng ta đi lãnh binh, chúng ta phân phối quân trướng sẵn.
- Ti chức tuân lệnh!
Dương Tái Hưng vội vàng rời đi. Lưu Kỹ nhìn bóng lưng gã cười nói:
- Hắn luôn nghiêm túc như thế, không nhiều người ở quân Hà Đông thích hắn, chẳng qua mang binh đánh giặc hắn không có chút vấn đề nào.
Lý Diên Khánh gật đầu, hắn đương nhiên biết năng lực của Dương Tái Hưng, mình đòi gã tới cũng không phải dùng để trang điểm bề ngoài. Lúc này hắn thấy bên cạnh không có Vương Quý, liền hỏi:
- Vương Quý đâu?
- Dường như có người tìm hắn ngoài đại doanh, hắn chạy ra ngoài đại doanh, kìa, hắn đến rồi!
Lưu Kỹ chỉ vào phía nam nói.
Liền thấy Vương Quý mang theo một người vội vàng đi tới. Người kia dắt một thớt ngựa ô chuy, làn da ngăm đen, phong trần mệt mỏi. Lý Diên Khánh vừa nhìn liền nhận ra, người tới không phải Ngưu Cao sao?
Lý Diên Khánh vui mừng, vội vàng tới đón:
- Trong mong lâu rồi, lão Ngưu cuối cùng đã đến!
Ngưu Cao kích động trong lòng, vội vàng quỳ một chân ôm quyền nói:
- Mạt tướng Ngưu Cao tham kiến Thống Chế!
Vừa rồi là Dương Tái Hưng, hiện giờ là Ngưu Cao, Lý Diên Khánh vội vàng đỡ gã dậy, giới thiệu cho Lưu Kỹ:
- Đây là sư đệ Ngưu Cao của ta, xuất thân Võ Cử, từng làm Thiên tướng thủ hạ của Đồng Quán, binh bại biệt khuất, hiện giờ chạy tới nhờ vả ta.
Lý Diên Khánh lại giới thiệu Lưu Kỹ cho Ngưu Cao. Ngưu Cao vội vàng làm lễ. Lưu Kỹ đánh giá Ngưu Cao một chuhts, thấy một đôi Ngõa Lăng Song Giản phía sau lưng gã, ít nhất nặng bốn mươi cân, liền cười nói:
- Ta cũng có một chiếc giản một tay, lúc nào chúng ta luận bản giản pháp một chút?
- Lưu tướng quân có lệnh, Ngưu Cao đương nhiên tuân lệnh!

Cần quan viên văn võ chủ yếu của các quân vào vị trí mới có thể phát binh sĩ, trong lúc chuẩn bị quân đội, Lý Diên Khánh còn có thể về thăm nhà một chút. Nếu tới khi quân đội chính thức bắc thượng tiến vào trạng thái chiến sự, khi đó không thể tùy tiện rời khỏi đại doanh.
Chuyện gấp nhất của Lý Diên Khánh hiện giờ chính là tìm người, hắn muốn tìm Tào Bình đòi hai tên con cháu Tào gia, còn muốn tìm Cao Thâm đòi Cao Sủng, ngoài ra còn có quan văn.
Đương nhiên, quan văn có thể do Chủng Sư Đạo thống nhất chiêu mộ, cũng có thể do chính Lý Diên Khánh chiêu mộ. Đầu tiên Lý Diên Khánh muốn xác thực Chủ tướng Trinh Sát Doanh, hắn sớm nghĩ tới người lựa chọn thích hợp nhất.
Lý Diên Khánh rời khỏi quân doanh, mang theo Trương Báo và Trương Ưng trở lại trong phủ, tìm Hỗ Thanh Nhi.
Hỗ Thanh Nhi hơi mất hứng nói:
- Đại ca dẫn binh chinh Liêu, vì sao không có chuyện của ta?
Lý Diên Khánh áy náy trong lòng, mặc dù trong quân Tống không cấm nữ tử tòng quân, mỗi Chủ soái có thể tự mình nắm giữ, giống như Lương Hồng Ngọc cũng có thể dẫn một đội nữ binh đi theo Hàn Thế Trung, nhưng Chủng Sư Đạo lại nghiêm cấm nữ tính xuất hiện trong quân.
- Chủng Soái nghiêm cấm mang theo nữ tử vào doanh, đây chính là tội chết, muội sẽ không muốn nhìn thấy ngày đầu huynh trưởng nhận chức đã bị chém đầu chứ!
Trong lòng Hỗ Thanh Nhi cũng hiểu được mình không cách nào tòng quân đánh trận, đành mất vui nói:
- Nếu như không muốn mang theo ta, vậy đại ca trông mong chạy về tìm ta làm gì?
- Ta muốn để muội dẫn ta đi tìm cửa hàng Đới Tông mở.
Hỗ Thanh Nhi khẽ giật mình:
- Đại ca tìm hắn làm gì?
- Ta muốn tìm tới Yến Thanh!
Lý Diên Khánh biết Yến Thanh là trinh sát tốt nhất. Lần bắc chinh này, hắn muốn kéo Yến Thanh vào quân doanh của mình.
Hỗ Thanh Nhi suy nghĩ nói:
- Yến Thanh sẽ không đầu nhập Đới Tông, họ là đối đầu. Nếu như đại ca muốn tìm hắn, ta có thể biết hắn ở đâu?
- Muội biết?
Hỗ Thanh Nhi gật đầu:
- Lần trước Yến Thanh từng nói với ta, Lô gia có chút sản nghiệp ở kinh thành, cả nhà Lô đại thúc đã bị hại, không ai kế thừa, chút sản nghiệp ấy liền để lại cho hắn. Chúng ta đã về kinh, ta đoán chừng hắn cũng ở kinh thành, nếu không… ta mang đại ca đi tìm một chút!
- Muội biết nơi đó sao?
- Một khu ở Tân Kiều, gọi là khách sạn Lô thị.

Lý Diên Khánh vẫn tương đối quen thuộc khu vực Tân Kiều, tiệm son đầu tiên của nhà họ chính là khai trương ở Tân Kiều.
Rất khéo chính là khách sạn Lô thị ngay đối diện tiệm son Lý Ký. Nhưng khách sạn Lô thị lại đóng chặt cửa lớn, không có kinh doanh, trên cửa lớn treo một tấm bảng hiệu, bên trên viết bốn chữ ‘Muốn bán cửa hàng’.
Lý Diên Khánh và Hỗ Thanh Nhi đi tới trước tiệm son Lý Ký, Lý Đại Khí đang thay đổi bảng hiệu, lấy bảng hiệu tiệm son Lý Ký xuống, đổi thành tiệm son Trương Cổ Lão. Xem ra, phụ thân đã bàn bạc thành công với đông chủ Trương Cổ Lão, mua được tên tiệm.
Lý Diên Khánh hỏi chưởng quỹ tiệm son:
- Khách sạn phía trước có người không?
Chưởng quỹ gãi đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Khách sạn này đã đóng cửa mấy tháng rồi, chẳng qua dường như buổi tối có người ở bên trong. Tối hôm qua lúc chúng ta kiểm kê còn trông thấy lầu hai khách sạn sáng đèn.
Đúng lúc này, Hỗ Thanh Nhi đứng ngoài cửa bỗng nhiên vọt tới. Lý Diên Khánh khẽ giật mình, cũng vội vàng đi theo, chỉ thấy Hỗ Thanh Nhi ngăn cản một người đàn ông trung niên, nam tử đang tranh cãi gì đó với Hỗ Thanh Nhi, thấy Lý Diên Khánh đi tới, y cúi đầu.
Lý Diên Khánh cũng phát hiện sơ hở của nam tử này, bột mì trộn nước trên mặt còn chưa khô!
- Yến hiền đệ về kinh bao lâu rồi?
Nam tử trung niên này chính là Yến Thanh, gã nhìn thấy Lý Diên Khánh và Hỗ Thanh Nhi ở cửa sổ tầng hai phía trước, liền vội vàng trang điểm muốn rời đi từ cửa sau. Nhưng rời đi từ cửa sau cũng phải đi qua hẻm nhỏ bên cạnh cửa hàng, không ngờ lại bị Hỗ Thanh Nhi cản lại.
Gã như quả bóng xì hơi, mặt ủ mày chau nói:
- Huyện quân tới rồi, thì vào trong tiệm nói chuyện đi!
Lý Diên Khánh đi vào khách sạn với gã, chỉ thấy khách sạn chiếm diện tích ba mẫu, nhưng mấy tháng rồi không kinh doanh, bên trong xuất hiện đầy tro bụi.
- Đây là tiệm của ngươi sao?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
Yến Thanh thở dài nói:
- Là cửa hàng của nghĩa phụ ta, hắn lưu lại cho ta, lại không sang được tên, đã biến thành cửa hàng chết.
- Vì sao?
Yến Thanh lấy một bản khế ước cửa hàng đưa cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhận lấy, thấy chủ nhà là Lô Tuấn Nghĩa, Yến Thanh ở bên nói:
- Ta đã hỏi cò mồi, chuyển nhượng cần lập khế ước, nhất định phải do chủ nhân trước ký tên đồng ý, nhưng phụ thân ta đã qua đời rồi, đi nơi nào ký tên đồng ý? Nếu chủ nhân trước qua đời rồi, nhất định phải được quan phủ nguyên quán chứng minh hắn tạ thế, sau đó lại chứng minh ta có thể kế thừa bất động sản này, quan phủ mới có thể thụ lí chuyển nhượng cửa tiệm này.
Trước mắt Tri Phủ Đại Danh chính là Trương Thúc Dạ, chính là người lãnh đạo trực tiếp của mình, Lý Diên Khánh cười nói:
- Như vậy đi! Chuyện này ta làm thỏa đáng giúp ngươi.
- Quan nhân có thể làm thỏa đáng sao?
Yến Thanh khó tin.
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Trương Tri Phủ Đại Danh hiện giờ đảm nhiệm Phó Đô Thống quân đông lộ bắc phạt, chính là người lãnh đạo trực tiếp của ta, ta sao lại xử lý không ổn thảo được?
Yến Thanh nửa ngày nói không ra lời. Lý Diên Khánh lại nói:
- Hôm nay ta tới tìm ngươi, là hi vọng ngươi có thể đi theo ta bắc phạt, bảo vệ quốc gia, làm một phen sự nghiệp, cũng không cô phụ một thân bản sự của ngươi.
Yến Thanh cúi đầu không nói, Hỗ Thanh Nhi ở bên cả giận nói:
- Trước đây ngươi hứa hẹn thế nào, đại ca ta thay ngươi giết Tống Giang, ngươi liền tránh né, không chịu tuân thủ lời hứa sao?
Khuôn mặt Yến Thanh đỏ bừng lên, lớn tiếng tranh luận:
- Ta không có trốn tránh, ta vẫn đi theo quan nhân, hang ổ Hắc Tâm Long Vương còn do ta thiêu đốt.
Lý Diên Khánh vung tay ngăn Hỗ Thanh Nhi, ôn hòa nói với Yến Thanh:
- Ta biết, ngươi còn có một tin tức thứ hai nhắc nhở ta, có người muốn đánh lén. Thực ra ngươi không cần tránh né, nam tử hán đại trượng phu, ngóc đầu lên làm người có gì mà không thể?
Trong lòng Yến Thanh cực kỳ xấu hổ, gã quỳ một chân xuống ôm quyền nói:
- Yến Thanh đồng ý đi theo quan nhân, ra sức trâu ngựa vì quan nhân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận