Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 338: Hiểm thủ đập nước.

Chương 338: Hiểm thủ đập nước.Chương 338: Hiểm thủ đập nước.
Một tiếng hét thảm vang lên trong rừng cây, chiến mã kinh hoảng xông ra từ trong rừng, nhưng trên thân ngựa đã không còn bóng dáng Đại tướng.
- Đương! Đương! Đương!
Tiếng chuông thu binh bỗng nhiên gõ vang trong rừng cây, hơn hai ngàn binh sĩ Tây Hạ đã chiếm thượng phong lui lại như thủy triều, binh sĩ quân Tống đau khổ kháng cự bỗng nhiên thở ra nhẹ nhàng.
Nhưng nguy cơ vẫn chưa giải trừ, một khi quân Tây Hạ xác định được chủ tướng mới, sẽ nhanh chóng tấn công lần nữa.
Lý Diên Khánh cũng không chút do dự hạ lệnh:
- Dùng tên lửa bắn!
Dùng tên lửa bắn là kế sách phòng ngự bất đắc dĩ mới áp dụng, phía sau họ cũng là rừng tùng, rất có thể lửa lớn sẽ tràn tới. Nhưng hiện giờ Lý Diên Khánh đã không để ý tới hậu quả, bè da của quân địch đã dần tới gần đập nước, nếu như không dùng thủ đoạn đặc biệt, không chỉ họ thương vong hầu như không còn, đập nước cũng không giữ được.
Mười mấy binh sĩ đốt tên lửa, cùng bắn về rừng tùng cách ngoài trăm bước. Rừng tùng mùa thu cực kỳ khô ráo, trên mặt đất là một lớp lá tùng thật dày, gặp lửa liền cháy, nhanh chóng có mười mấy đốm lửa. Mười mấy binh sĩ Tây Hạ xông ra dập lửa, lúc này lại có mấy chục mũi tên lửa bắn ra, mấy mũi bắn trúng cây lớn, cành lá khô ráo bắt đầu bốc cháy, lại có nhựa thông dẫn cháy, thế lửa nhanh chóng lan tràn, rừng cây bốc cháy phát ra tiếng nổ lốp ba lốp bốp.
Mấy ngàn binh sĩ Tây Hạ giấu mình trong rừng tùng thấy thế lửa mạnh mẽ, vội vàng lùi về phía sau. Thế lửa bắt đầu dọc theo lá tùng thật dày trên mặt đất lan tràn về hướng nam.
Lý Diên Khánh lập tức chia binh hai đường, hai trăm năm mươi người nhanh chóng mở rộng chiến hào trên sườn dốc, ngăn chặn thế lửa lan tràn.
Hơn chín mươi trường mâu thủ giáp nặng ngồi xổm trên mặt nước, kết thành mâu trận, phòng ngừa bè da tới gần đập nước, hai trăm binh sĩ còn lại bố trí trên bờ. Lúc này, hơn hai trăm bộ bè da đã dần tới gần đập nước.
Lúc này, quân Tây Hạ đang tấn công phía đông cũng nhận được tin tức chủ tướng bỏ mình, lại thêm sườn núi đối diện dấy lên lửa lớn, lòng quân bắt đầu dao động. Bất đắc dĩ, mấy ngàn binh sĩ Tây Hạ lập tức tạm thời lùi về phía sau. Lưu Kỹ bắt chước làm theo, cũng đốt lửa trong rừng cây tùng, nhưng bọn họ tương đối có lợi, đó chính là nơi họ ẩn mình là một bãi đá, không cần lo lắng lửa lớn tràn tới.
Lưu Kỹ cũng lập tức điều động mấy trăn binh sĩ ở trên bờ bắn tên về bè da. Bè da trôi từ thượng du tới có hơn hai trăm ba mươi chiếc, mỗi bè da có hai mươi tên lính, chính là gần năm ngàn binh sĩ Tây Hạ. Mục tiêu của họ không chỉ là phá hủy đập nước, phá hủy đập nước không cần nhiều lính như vậy, họ còn muốn bọc đánh từ phía sau lưng, toàn diệt quân Tống tử thủ đập nước.
Mấy chiếc bè da phía trước vừa tiến vào khoảng cách trăm bước, quân Tống hai bên bờ lập tức cùng bắn tên. Mưa tên dày đặc bắn về phía bè da, binh sĩ Tây Hạ đã sớm chuẩn bị, họ hô một tiếng, vội vàng nâng thuẫn phòng ngự, giống như dựng một chiếc lều trên bè da, mưa tên dày đặc lại không có bất kỳ hiệu quả nào với họ.
Vương Quý giận mắng to:
- Nếu như lão tử biết bơi, sẽ thiến cả đám các ngươi cho cá ăn!
Câu nói này lập tức nhắc nhở Lý Diên Khánh, hắn lập tức tìm mấy binh sĩ bơi lội cực kỳ giỏi, dặn dò họ vài câu. Mấy tên binh sĩ vội vàng cởi quần áo, miệng cắn lưỡi dao, kín đáo xuống nước.
Bè da là lột bỏ trọn tấm da dê, sau khi thổi phồng bó chặt, mấy chục túi da dê gói thành một chiếc bè da, có thể mang theo hành quân, có thể xuống nước bất cứ lúc nào, vô cùng đơn giản và tiện lợi. Nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng, rất dễ bị vật bén nhọn vạch phá. Mặc dù họ dùng tấm thuẫn chặn mưa tên của quân Tống, nhưng họ lại không ngăn được đánh lén từ đáy nước.
Chỉ thấy bè da đang chậm rãi di chuyển trên mặt nước bỗng nhiên lật nghiêng, binh sĩ trên bè lập tức hỗn loạn. Mấy binh sĩ xoay người ngã xuống nước, bè da lập tức vỡ ra thành từng mảnh. Các binh sĩ Tây Hạ liên tục rơi xuống nước, họ ôm túi da cầu sống, cuối cùng không tránh được mũi tên của binh sĩ trên bờ, túi da bị bắn thủng, binh sĩ mặc giáp cũng chìm xuống theo bè.
Chỉ chốc lát, năm tên quỷ nước liền phá vỡ hai mươi mấy bè da. Mấy trăm binh sĩ Tây Hạ rơi xuống nước, đội lính Tây Hạ này là quân vùng núi, am hiểu tác chiến vùng núi, phần lớn không biết bơi, lại thêm họ khoác giáp nặng trên người, sau khi rơi xuống nước chỉ giãy dụa vài lần trên mặt nước liền chìm xuống đáy hồ.
Rất nhiều bè da phía sau nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng quay đầu trốn về. Nhưng năm tên quỷ nước quân Tống giết hưng phấn, bè da đắm chìm liên tục, khiến cho binh sĩ hai bên bờ reo hò.
Lúc này, thế lửa trong rừng tùng ngày càng mãnh liệt, đã thiêu tới phía quân Tống. Các binh sĩ có không tới hai mẫu đất dung thân. Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành dẫn đầu các binh sĩ lui tới trên đập nước, trơ mắt nhìn lửa lớn nuốt toàn bộ dốc núi. Lúc này, quân đội Tây Hạ đã hoàn toàn rút lui, trải qua một đêm chiến đấu, quân Tống rốt cuộc cướp đoạt và giữ vững thành công đập nước Hổ Khiếu Hạp.
Lửa lớn thiêu trọn vẹn năm ngày đêm, là một trận cháy rừng mạnh mẽ nhất trong dãy núi Hoành Sơn trăm năm qua, thiêu hủy mấy vạn mẫu rừng tùng trên vài đỉnh núi. Khói đặc che khuất bầu trời, lên tận mây xanh, cách mấy trăm dặm có thể thấy rõ ràng.
Nhưng tổn thất nặng nề không chỉ có rừng tùng, còn có hơn một ngàn ba trăm quân Tống phụng mệnh cướp đoạt đập nước, thương vong gần năm trăm người. Ba trăm binh sĩ Tình Báo Doanh do Lý Diên Khánh dẫn đầu tổng cộng bỏ mình năm mươi lăm người, tổn thương hơn sáu mươi người. Nhưng quân Tây Hạ cũng bỏ ra gần ba ngàn người thương vong, chỉ binh sĩ chết đuối trong nước đã hơn một ngàn tám trăm người.
Mãi đến buổi chiều cũng không còn tin tức quân Tây Hạ, vào lúc ban đêm, hai ngàn binh sĩ Tự Võ Trại chạy tới đập nước, tăng cường phòng ngự. Đến rạng sáng ngày tiếp theo, năm ngàn tiên phong quân Tống do Thiên Tướng Tôn Truyền Chí dẫn đầu cũng chạy tới đập nước, khiến binh lực quân đội khống chế đập nước đạt tới tám ngàn người. Đến lúc này, Lý Diên Khánh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều ngày thứ ba, Chủng Sư Đạo dẫn bốn vạn đại quân chủ lực tới Hổ Khiếu Hạp.
- Thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh, đặc biệt bàn giao Đại Soái!
Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ đến tham kiến chủ soái.
Chủng Sư Đạo nhìn khói đặc trên trời, gật đầu hỏi:
- Nếu không có trận cháy này, các ngươi có thủ được đập nước không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Thuộc hạ không thủ được!
Lưu Kỹ cũng hổ thẹn:
- Nếu không có Tham Quân kịp thời châm lửa trận cháy này, chúng ta sớm đã bị diệt toàn quân.
- Các ngươi đã rất tốt rồi, hơn một ngàn binh sĩ không chỉ cướp đoạt đập nước, còn chống lại sự phản công của hơn một vạn quân địch, đây là trận thắng đầu tiên với tỉ lệ cách xa như vậy trong trăm năm chiến tranh giữa Tống Hạ. Đương nhiên là lợi dụng thế lửa, nhưng chiến tranh chính là lợi dụng tất cả thủ đoạn. Ta ghi công đầu của các ngươi, thưởng vạn ngân lượng, binh sĩ bỏ mình nhận được trợ cấp gấp đôi!
Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ vui mừng, cùng khom người nói:
- Đa tạ Đại Soái hậu thưởng!
Lúc này, Lý Diên Khánh lại nói:
- Mặc dù quân Tây Hạ bị mất đập nước, nhưng họ chắc chắn sẽ không cam lòng, nhất định sẽ ngóc đầu trở lại. Một khi họ cướp lại đập nước, sẽ cắt đứt đường lui của chúng ta, hậu quả khó mà lường được, hi vọng Đại Soái lưu lại trọng binh trấn thủ đập nước!
Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Ta đã nghĩ đến khả năng này, ngươi nói rất đúng, phòng ngự đập nước liên quan đến đường lui của chúng ta, tuyệt đối không thể khinh thường!
Chủng Sư Đạo lập tức mệnh lệnh Đại tướng Tôn Truyền Chí dẫn tám ngàn quân thủ đập nước. Lão thì dẫn mấy vạn đại quân quay ngược lại đi đường Cổ Nguyên, trùng điệp đánh tới thành Ngân Xuyên cách mấy chục dặm.

Phủ Hưng Khánh, cũng chính là Ngân Xuyên hiện giờ, đây là nơi nước Tây Hạ đóng đô. Tám mươi năm trước, Lý Nguyên Hạo định đô ở đây, lập nước Đại Hạ, triều Tống xưng là Tây Hạ. Lúc này là quân vương đời thứ tư của Tây Hạ Lý Càn Thuận tại vị, bởi vì đoạt tuyệt mậu dịch lâu dài với triều Tống mà quốc lực Tây Hạ ngày càng suy yếu. Sau khi Lý Càn Thuận chấp chính cố gắng phát triển mậu dịch với triều Tống, ưu đãi thương nhân Đại Tống, khiến quốc lực Tây Hạ khôi phục từng chút một.
Mặc dù quân Tống chuẩn bị chiến tranh từ năm nước, nửa tháng trước, quân Tống hai mặt đông tây dưới sự dẫn dắt của Thái Úy Đồng Quán và chủ soái Chủng Sư Đạo bắt đầu tấn công Tây Hạ quy mô lớn, nhưng trong thành Hưng Khánh lại không hề rung chuyển. Cho dù các loại tin tức ngầm truyền đi xôn xao, nhưng lịch sử chiến tranh trăm năm giữa Tống Hạ nói cho Tây Hạ, chỉ cần triều Tống vẫn là triều Tống lúc trước, như vậy phủ Hưng Khánh sẽ bình yên vô sự. Sức chiến đấu của quân Tống và quân Tây Hạ sàn sàn nhau, họ còn chưa có năng lực diệt Tây Hạ.
Trưa hôm nay, mười mấy kỵ binh hộ vệ một lão giả áo gấm tuổi chừng năm mươi đi vào một cửa tiệm thành bắc. Cửa tiệm gọi là Đông Lâm Hành, là một trong ba thương hội lớn ở thành Hưng Khánh, đặc biệt xử lý mậu dịch với triều Tống.
Lão giả tên là Lương An Nhân, một thân phận khác của lão là cữu phụ của qun vương Tây Hạ Lý Càn Thuận, Lương Thái Hậu mẫu thân của Lý Càn Thuận là một người Hán. Hai mươi năm trước, Lương Thái Hậu nắm quyền lớn trong tay, bởi vì giỏi nắm giữ quyền lực mà bị Liêu Đạo Tông phái người dùng rượu độc giết chết. Mười mấy huynh đệ của Lương Thái Hậu đều bị người Liêu tru sát. Lý Càn Thuận mười sáu tuổi có thể thực sự cầm quyền, duy chỉ Lương An Nhân vì rơi vào tửu sắc, không có hứng thú với quyền lực mà trốn thoát đại nạn, được Lý Càn Thận phong làm An Nhạc Công.
Hai mươi năm qua, cuộc sống của Lương An Nhân cũng thú vị, nữ nhân sủng ái đổi từ người này tới người khác. Đồng thời lão dùng nhiều tiền đầu tư vào mậu dịch Tống Hạ, kiếm được rất bạc, dần trở thành phú ông giàu nhất Tây Hạ. Lý Càn Thuận nhớ tới mẫu thân, cũng đặc biệt tha thứ cho Lương An Nhân, năm ngoái gia phong lão làm Lương Vương, để lão phụ trách thu mua quân lương cho quân Tây Hạ, khiến cho lão lại có thêm con đường phát tài.
Lương An Nhân tung người xuống ngựa, bước nhanh vào cửa lớn thương hội. Quản sự chào đón cúi đầu khom lưng cười nói:
- Khởi bẩm Vương gia, Trương Cửu gia tới rồi!
Lương An Nhân lập tức vui mừng:
- Họ đến đây lúc nào?
- Vừa tới sáng hôm nay, mang đến món đồ Vương gia muốn nhất.
Lương An Nhân mặt mày hớn hở, tiến vào nội đường như một trận gió, hô lớn:
- Trương Cửu, bảo hạp Bảo Nghiên Trai của ta ở đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận