Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 448: Tào phủ gia yến (4)

Chương 448: Tào phủ gia yến (4)Chương 448: Tào phủ gia yến (4)
Thật ra bất kể là Văn thị hay Võ thị, đều chỉ là phương thức giao lưu, tuy nhiên cả hai có nhiều điểm khác nhau.
Văn thị thiên về giao lưu giữa nam nữ trẻ tuổi, dùng bút mực để biểu đạt tâm ý, đôi bên cũng không cần gặp mặt, hết sức súc tích. Cách giao lưu này được các cô gái rất ưa thích.
Mà Võ thị thì có sức hấp dẫn yếu hơn nhiều đối với các cô gái trẻ, cũng không thể hình thành sự đồng cảm, cho nên Võ thị phần nhiều là loại giao lưu giữa bậc cha chú và con em.
Danh gia vọng tộc phần lớn dùng võ lập thân, mọi nhà đều có võ nghệ gia truyền, như thương pháp của Cao Hoài Đức, La Ngạn Khôi, Dương Nghiệp, chùy pháp của Thạch Thủ Tín, đao pháp của Phan Mỹ, Hàn Lệnh Khôn, thuật cưỡi ngựa bắn cung của Tào Bân, Vương Ngạn Thăng, Trương Quang Hàn, đều có tiếng tăm lừng lẫy ở Đại Tống.
Võ nghệ của họ được đời đời truyền lại, các bậc cha chú cũng sẽ nhân cơ hội tụ tập này để kiểm tra, đôn đốc võ nghệ của các con em. Xét ở một mức độ nào đó, Võ thị cũng rất quan trọng đối với tiền đồ của những con em trẻ tuổi.
Chẳng hạn như Cao Sủng, Phan Thành Ngọc.hiện tại họ cũng không có hứng thú đối với chuyện hôn nhân của mình, mà hy vọng nhận được sự tán thành của bậc cha chú, đề cử họ tòng quân làm quan, hoặc tiến cung làm thị vệ.
Võ thị đang tiến hành thi đấu môn cưỡi ngựa bắn cung ở Tây viện. Sân cưỡi ngựa bắn cungTào gia chiếm diện tích ba mươi mẫu, chiều nam-bắc dài, chiều đông-tây ngắn, rất bằng phẳng và rộng rãi, tương đương với một diễn võ trường nhỏ của quân đội. Ở đây, có thể luyện tập bắn nỏ của quân đội, thậm chí là loại nỏ Thần Tí, về phần cưỡi ngựa bắn cung thì càng không thành vấn đề.
Mười mấy vị trưởng bối ngồi trên một khán đài có mái che, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai bàn luận. Ở triều đình, về cơ bản họ đều có chức vụ quan võ, có người còn là quan cao cấp Cấm quân, nhưng cũng có một số ít là quan văn. Tuy nhiên, thái độ của hoàng đế nhà Tống đối với các danh gia vọng tộc có công lớn, luôn là kính trọng nhưng không sử dụng. Hoàng đế có thể ban cho họ hàm cấp quan to, được hưởng rất nhiều bổng lộc, phúc lợi, nhưng hoàn toàn không có thực quyền.
Không dễ dàng gì Cao Thâm lên được chức quan có thực quyền ở Xu Mật Viện, nhưng đáng tiếc là danh hiệu Thám Hoa vừa xuất hiện, chỉ nửa năm sau ông ta đã bị bãi miễn.
Mặc dù như thế, địa vị của Cao Thâm vẫn còn rất cao, Triệu Cát bãi chức Xu Mật Sứ của ông ta, nhưng lại phong cho danh hiệu Thái Bảo Thái Tử. Cao Thâm đang ngồi ở hàng đầu trên khán đài, bên cạnh là Tào Bình, chủ nhân của buổi gia yến hôm nay. Tào Bình ngồi ở giữa, bên kia là Phụ Quốc đại tướng quân Phan Húc. Phan Húc đã ngoài sáu mươi, là chắt trai của khai quốc công thần Phan Mỹ. Phan Húc là thông gia của Tào Bình, trưởng nữ của Phan Húc được gả cho trưởng nam của Tào Bình, bà ta cũng chính là mẹ của Tào Tính.
Đồng thời, em gái của Phan Húc là vợ của Cao Thâm.ba nhà là thông gia lẫn nhau, quan hệ rất chặt chẽ.
Ba nhà Cao, Tào, Phan do có địa vị cao, đều có hàm tước nhất phẩm. Trên thực tế, họ là người lãnh đạo của các danh gia vọng tộc có công lao. Trong số này, Cao Thâm trẻ tuổi nhất, chưa tới năm mươi tuổi, nhưng vai vế của ông ta lại rất cao, ông ta cùng thế hệ với hai người Cao, Phan.
- Hiếu Trinh, vụ án của cháu trai ngươi như thế nào rồi?
Tào Bình thấp giọng hỏi Phan Húc.
Phan Húc lắc đầu:
- Thẩm vấn gần một năm, vẫn không có tin tức gì, cứ “ngâm” như vậy, người thì bị nhốt ở Đại Lý Tự, hết sức suy yếu. Thật ra chúng ta cũng hy vọng định án sớm một chút, bản án nhất định sẽ là lưu đày, chịu đựng năm, mười năm rồi trở lại, nhưng triều đình không xét xử tới. Nghe nói Hình bộ và Ngự Sử đài bất đồng ý kiến, hai bên không ai chịu ai, cứ như vậy kéo dài một năm trời.
- Chẳng phải Lưu Lâm được điều đến Tây lộ Hà Bắc làm Đề điểm hình ngục quan sao? Chẳng lẽ là bên phía Hình bộ không chịu nhả ra?
- Phía Hình bộ không có vấn đề, vấn đề là phía Ngự Sử đài, Lưu Lâm được điều đi, không ai chịu tiếp nhận vụ án này. Ngự Sử đài cứ viện cớ không ai làm mà kéo dài hai tháng rồi.
Cao Thâm ngồi bên cạnh tiếp lời:
- Bọn họ sắp không viện cớ được nữa rồi.
- Hẳn là đã xác định người kế nhiệm Lưu Lâm rồi?
Tào Bình và Phan Húc đồng thanh nói.
Cao Thâm khẽ gật đầu:
- Người này hiện giờ cũng đang ở trong Tào phủ.
- Là ai vậy?
Phan Húc có phần không giữ được bình tĩnh. Cháu hắn là Phan Nhạc bởi vì dính dáng tới đạo sĩ Lâm Linh Tố mà bị kiện, khiến thiên tử tức giận, vì vậy mà Phan Nhạc bị giam vào Đại Lý ngục hỏi tội. Đúng lúc đó, trên mặt trời xuất hiện vết đen, biểu hiện trong ngục có người bị oan, thiên tử liền hạ lệnh tam ty hội thẩm vụ án này. Đến nay, vụ án xảy ra đã được một năm, nhưng Hình bộ vẫn không đưa ra kết luận. Nhìn thấy sức khỏe Phan Nhạc suy sụp từng ngày trong ngục, Phan gia nóng lòng như lửa đốt.
Cao Thâm cười nói:
- Hôm trước Tào huynh còn đích thân mời hắn đến phủ dự tiệc, Tào huynh quên Tiền Lạc, Liễu Tĩnh rồi sao?
- A! Là Lý Diên Khánh!
Tào Binh ngẩn người:
- Hắn được bổ nhiệm làm Thị ngự sử?
- Vừa mới bổ nhiệm hôm qua.
- Lý Diên Khánh là ai?
Phan Húc không hiểu, hỏi.
- Đỗ Thám Hoa cuộc thi năm ngoái, giành giải nhất cuộc thi cung mã đại thi đấu cách đây bốn năm, được thiên tử ngự phong là Thiên hạ Đệ nhất tiễn, hẳn là đại ca phải biết hắn.
- Thì ra là hắn! Không hợp lý, chẳng phải hắn là người của Chủng Sư Đạo sao?
Phan Húc vẫn thấy không thông, người của Chủng Sư Đạo làm sao lại được bổ nhiệm làm Ngự Sử?
- Hắn đồng thời cũng là người của Thái tử.
Phan Húc “A” một tiếng, lập tức hiểu ra.
Lúc này, Cao Thâm nheo mắt lại, nhìn thấy Lý Diên Khánh đi vào sân thi cưỡi ngựa bắn cung, liền cười nói:
- Hắn tới rồi, chỗ cửa chính kìa!
Tào Bình và Phan Húc đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi từ cửa chính đi vào, chính là Lý Diên Khánh, nhưng dường như hắn phân vân không biết nên đi đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận