Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 152: Lần đầu tới Biện Kinh. (2)

Chương 152: Lần đầu tới Biện Kinh. (2)Chương 152: Lần đầu tới Biện Kinh. (2)
- Hồ Thịnh xảy ra chuyện gì?
- Hắn tham dự chống cự thuế phú, đã bị quan phủ bắt đi. Hồ đại nương chết trong ngục, Thanh nhi được ta chuộc về, nhưng không có hộ tịch, ta muốn nàng nhập tịch tại thôn Lý Văn, Tộc trưởng xem có biện pháp gì không?
Lý Diên Khánh hời hợt viện lý do. Lý Chân cũng không muốn truy cứu tới cùng, y suy nghĩ một chút nói:
- Năm nay Thanh nhi cũng tám chín tuổi đi!
- Năm nay tám tuổi!
Lý Chân chắp tay đi vài bước, bỗng nhiên cười nói:
- Ta cũng nghĩ tới một người, Lý Trọng Nhi ngươi biết chứ?
Trong đầu Lý Diên Khánh lập tức xuất huyện một khuôn mặt giống hệt đất vàng cao nguyên. Hắn biết người này là em họ Lý Chân, nhà ở phía bắc thôn Lý Văn, gia cảnh bần hàn, có con trai gọi là Lý Tiểu Dũng, từng được mình giúp đỡ đi học đường Lộc Sơn đọc sách hai năm.
- Ta biết!
- Bảy năm trước Lý Trọng Nhi sinh con gái, lúc một tuổi chết bệnh, nhưng hắn vẫn không tiêu hộ, dù sao hắn không có điền sản ruộng đất, cũng không cần nộp thuế, ta đi nói cho hắn một chút, để Thanh nhi lấp vào hộ này!
Lý Diên Khánh hớn hở nói:
- Tốt nhất hiện giờ liền đi, nếu không chứng ta cùng đi nói với hắn một chút.
Lý Trọng Nhi trong gia tộc Lý thị thuộc về người tương đối bần hàn, tình trạng chỉ tốt hơn Lý Đại Khí ngày trước một chút, người trong nhà dựa vào trồng trọt năm mươi mẫu đất của ông bà mà sống. Lý Trọng Nhi chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn như ngoài năm mươi, làn da ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn, đôi tay thô ráp khác thường.
Lý Trọng Nhi thấy Tộc trưởng và Lý Diên Khánh tới, hoảng sợ tay chân luống cuống, liền vội vàng mời họ vào trong nhà. Lý Chân cười nói:
- Hôm nay ánh nắng trông tồi, liền ngồi trong sân đi!
Lý Chân biết tình trạng trong nhà gã rất tồi tệ, không muốn để Lý Diên Khánh nhìn thấy, liền tìm hai chiếc ghế trong sân, dùng tay áo xoa xoa mời Lý Diên Khánh ngồi xuống. Lý Trọng Nhi lại phân phó vợ nấu nước, Lý Chân khoát tay áo:
- Không vội, an vị ngồi một chút!
Lý Trọng Nhi đứng trước mặt Lý Chân xoa xoa tay, có vẻ cực kỳ căng thẳng. Gã rất lo lắng Tộc trưởng thu hồi đất đai tổ tiên, không cho mình trồng.
Lý Diên Khánh tìm một chiếc ghế đẩu đặt xuống trước mặt gã, cười nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi!
Lý Trọng Nhi đặt nửa chiếc mông ngồi trên ghế, bứt rứt bất an chờ Tộc trưởng lên tiếng. Lý Chân hiểu rõ tâm tư của gã, liền cười nói:
- Không phải ta đến để thu hồi ruộng của ngươi, trái lại, nếu như ngươi có năng lực, ta còn có thể cho ngươi thuê thêm năm mươi mẫu.
Lý Trọng Nhi giống như người được làm bằng nhựa, lập tức dựng thẳng eo, xoa tay kích động nói:
- Nếu có một con trâu, ta có thể trồng một trăm mẫu đất.
Lý Diên Khánh bên cạnh cười onis:
- Trọng thúc cứ trồng một trăm mẫu đất đi! Ta tặng ngươi một con trâu.
Lý Trọng Nhi giật mình, liên tục khoát tay:
- Ta sao có thể nhận trâu của Giải Nguyên, ta không thể nhận!
Trâu của Đại Tống thuộc về thương phẩm đặc biệt của triều đình, vì cam đoan làm nông, triều đình khống chế nghiêm ngặt giá cả, giá tiền cũng không khác một con lừa, mười lăm quan tiền có thể mua một con trâu khỏe, với tài lực của Lý Diên Khánh hiện giờ, mua trâu là việc nhỏ như trở bàn tay.
Lý Diên Khánh cười một tiếng:
- Trâu đương nhiên không phải cho không ngươi, ta cũng muốn nhờ ngươi giúp một việc.
- Ta có thể giúp Giải Nguyên việc gì?
Lý Chân ở bên giải thích:
- Mùa thu năm ngoái ta thanh lý hộ tịch trong huyện phát hiện trong nhà ngươi còn một đứa con gái, gọi là Tam Nương, nhưng trên thực tế nàng đã chết sáu năm trước, ta nói không sai chứ!
Lý Trọng Nhi không biết phạm vào chuyện gì, trên mặt gã lộ vẻ sợ hãi, khiếp đảm giải thích:
- Vợ ta vẫn luôn hoài niệm đứa con gái này, cho nên chưa kịp thời gạch bỏ hộ tịch.
Lý Chân khoát tay áo:
- Không phải ta muốn tìm ngươi gây chuyện gì, Hồ Thịnh ở thôn chúng ta lúc trước phạm tội, bị quan phủ bắt đi, Lý Diên Khánh cứu được con gái của hắn trở về, nhưng khổ vì không có hộ tịch, vừa vặn chỗ ngươi có một hộ trống, liền đem nó cho Diên Khánh đi! Ta sẽ không bạc đãi ngươi, không chỉ lại cho ngươi thuê thêm năm mươi mẫu đất tốt, đồng thời giảm bớt ba phần tô đất, Diên Khánh cũng đồng ý tặng ngươi một con trâu, về sau gia đình các ngươi sẽ sống tốt hơn nhiều lắm, ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Trong Nhi suy nghĩ, lại cẩn thận hỏi:
- Con gái lão Hồ sẽ tới ở nhà chúng ta sao?
Lý Diên Khánh nở nụ cười:
- Chỉ là treo cái tên mà thôi, nàng ở trong nhà ta, về sau ngày lễ ngày tết chúng ta còn có biểu thị.
- Vậy không có vấn đề, ta có thể đáp ứng!
Lý Trọng Nhi giữ hộ tịch con gái chỉ là một loại hoài niệm, nhưng gã không nghĩ tới, hộ tịch trống không này lại mang đến cho mình lợi ích to lớn như vậy, trong lúc nhất thời gã mừng rỡ như điên, miệng cười không khép lại được.
Lúc này, một thiếu niên đi vào từ bên ngoài, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, chính là Lý Tiểu Dũng con trai Lý Trọng Nhi. Lý Trọng Nhi vội vàng vẫy tay với gã:
- Dũng Nhi mau tới dập đầu chào Tộc trưởng và Giải Nguyên!
Lý Tiểu Dũng vội vàng tiến đến quỳ xuống, dập đầu hành lễ:
- Tiểu Dũng xin chào Tộc trưởng và Giải Nguyên!
Lý Chân cười ha ha:
- Đứa nhỏ tốt, nhanh đứng dậy đi!
Lý Tiểu Dũng đứng dậy, Lý Diên Khánh đánh giá gã một chút, thấy gã dáng người trung đẳng, lưng dài vai rộng, dáng người cực kỳ khỏe mạnh, có thể liều mạng với Thiết Trụ, dáng dấp trung thực chất phác.
Lý Diên Khánh lập tức có thiện cảm trong lòng, liền liếc mắt ra hiệu với Lý Chân. Lý Chân khôn khéo cỡ nào, lập tức hiểu được ý của Lý Diên Khánh, cười hỏi:
- Hiện giờ Tiểu Dũng đang làm việc gì?
Lý Trọng Nhi thở dài:
- Đứa nhỏ này quá thành thật, nói chuyện với người ngoài cũng đỏ mặt, chỉ có thể trồng trọt kiếm ăn với ta.
Lý Chân suy nghĩ một chút nói:
- Như vậy đi! Tiệm tạp hóa trong huyện còn thiếu một tiểu nhị gác đêm, làm không nhiều, chỉ là mỗi ngày vận chuyển hàng hóa, sau đó ban đêm ở lại trong tiệm, một ngày trăm văn tiền, Tiểu Dũng có muốn đi làm không?
Lý Tiểu Dũng lập tức mong đợi nhìn qua phụ thân. Lý Trọng Nhi mặc dù không nỡ, nhưng gã cũng biết, con trai trưởng thành, một lòng muốn ra ngoài một chút, gã liền gật đầu:
- Chỉ cần Tiểu Dũng đồng ý, ta không có ý kiến!
Lý Chân cười ha ha:
- Vậy chúng ta một lời đã định!
Thật ra trong tiệm Lý Chân cũng không cần người, gã hiểu được Lý Diên Khánh nhìn trúng Lý Tiểu Dũng này, hẳn là muốn đưa gã tới tiệm ở kinh thành.
Hai người lập tức cao từ, rời khỏi nhà Lý Trọng Nhi, Lý Chân liền cười hỏi:
- Diên Khánh cũng cảm thấy Lý Tiểu Dũng nhà họ không tệ, đúng không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Trước đó phụ thân viết thư cho ta, để ta mang mấy đệ tử Lý gia tới kinh thành, ta vẫn luôn lưu lý, Lý Tiểu Dũng này cảm giác không tệ lắm.
- Hắn từ nhỏ đã trung thực, luôn bị hai tên tiểu tử nhà ta bắt nạt. Không nói nữa, hiện giờ ta đi sắp xếp hộ tịch nhà Lý Trọng Nhi, hoàn thiện hộ tịch cho Tiểu Thanh Nhi, về sau Diên Khánh mang theo nàng tới kinh thành, chỉ cần mua phòng ở kinh thành là có thể chuyển hộ tịch nàng qua, như vậy có thể không chê vào đâu được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận