Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 236: Đại hội cung ngựa (mười ba).

Chương 236: Đại hội cung ngựa (mười ba).Chương 236: Đại hội cung ngựa (mười ba).
Quyết chiến cũng không phải trận tranh tài cuối cùng, mà là quyết ra mười hạng đầu tranh tài, tranh tài tốp ba ngày mai mới là trận chiến cuối cùng của đại hội cung ngựa.
Chẳng qua trận tranh tài hôm nay cũng vô cùng quan trọng, thành tích hôm nay liên quan tới ngày mai, gộp chung với thành tích ngày mai sau đó chia đều.
Nước Đại Lý và nước Thổ Phiên đều phái năm tên kỵ sĩ tham dự, tăng thêm bốn mươi cao thủ cung kỵ của nước Liêu và nước Tây Hạ, tổng cộng có năm mươi tiễn võ sĩ bên ngoài, họ hòa vào cùng bốn mươi tiễn võ sĩ Đại Tống, tiến hành tranh tài bia di động.
Trận chung kết lần này nước Liêu và Tây Hạ kiên quyết phản đối, tranh tài hủy bỏ tính điểm trọng cung, đó là vì phần lớn cung thủ Tây Hạ và nước Liêu sử dụng cung một thạch, mà tiễn võ sĩ quân Tống tiến vào trận chung kết gần như đều là cung hai thạch, quân Tống chiếm ưu thế về cung.
Chẳng qua mặc dù hủy bỏ điểm trọng cung, nhưng lại tăng thêm ba mươi điểm tính theo thời gian, tất cả võ sĩ dự thi nhất định phải bắn ba mũi tên trong ba mươi tiếng trống, lấy số trống còn lại làm điểm.
Để đảm bảo công bằng, trận chung kết còn hủy bỏ điểm ấn tượng, nhưng giữ lại mười điểm bắn cung hai bên, như vậy tăng thêm sáu mươi điểm bắn bia và ba mươi điểm tính theo thời gian, tổng điểm vẫn là một trăm, nếu như cùng điểm còn phải thi bổ sung.
Mục tiêu tương đối đặc thù, là ba con bồ câu, đây là phương án do nước Liêu nói. Lúc tiễn thủ ra trận chạy gấp, ba tên nô lệ bồ câu thả bồ câu lên trời theo thứ tự, tiêu chuẩn tính điểm giống như bia cố định, bắn trúng đầu hai mươi điểm, cổ mười lăm điểm, thân mười điểm.
Điều này yêu cầu các võ sĩ chọn tên vô cùng chú trọng, không thể chọn lang nha tiễn đầu tên là tam giác ngược, nhất định phải dùng phá giáp tiễn đầu tên nhọn dài, nếu không coi như bắn trúng đầu chim bồ câu, cũng bởi vì lực cản của mũi tên lớn mà bắn không vào, chỉ có mũi tên dài nhỏ như châm mới là tên thi đấu lý tưởng nhất.
Lý Diên Khánh rút được thứ hạng bảy mươi chín, xếp ra đằng sau. Võ sĩ Tây Hạ Tát Kim luôn khiêu khích hắn lại là số ba, ra sân thứ ba. Khi cờ thi đấu giơ lên, Tát Kim giục ngựa chạy tới chỗ xuất phát chờ, mỗi người chỉ có ba mũi tên, chỉ có ba cơ hội bắn tên.
Một tiếng chuông vang lên, Tát Kim phóng ngựa vọt ra. Tiếng trống lại lập tức vang lên, tiếng trông không nhanh không chập, nếu như ngựa không dừng vó, hẳn là chỉ tốn hai mươi tiếng trống là có thể hoàn thành trận tranh tài, như vậy có thể lấy được mười điểm thời gian, đây kỳ thực là khảo nghiệm bắn tên quả quyết và trình độ cung kỵ cao thấp của mỗi võ sĩ.
Chẳng qua nếu như muốn giành được chín mươi điểm là không có khả năng, phát huy cực kỳ hoàn mỹ cũng chỉ cầm được tới tám mươi điểm.
Tát Kim là võ sĩ đầu tiên không phải người Đại Tống, khi gã xông vào đấu trường, dân chúng chung quanh lập tức vang lên tiếng suỵt. Dân chúng Đại Tống ân oán rõ ràng, sẽ đùa cợt võ sĩ địch quốc, ân oán trăm năm sao phải một trận tranh tài hữu nghị là có thể diệt hết?
Trong số khách quý trên đài, Tiêu Ngạn Kiên mặt trầm xuống, nói với Đồng Quán bên cạnh:
- Đây không khỏi quá vô lễ sao!
Đồng Quán cười nhạt một tiếng:
- Nếu như chúng ta tới Tây Hạ tranh tài, đoán chừng đãi ngộ cũng không kém bao nhiêu.
Sứ giả Đoàn Hưng Nghiệp nước Đại Lý phía sau cười nói:
- Nếu như tranh tài tại nước Tây Hạ, sợ rằng không chỉ có tiếng suỵt, sẽ còn có tên bay, có thể sống sót rời đi cũng không tệ rồi.
Đồng Quán ngửa đầu cười ha ha:
- Đoàn Vương gia thực biết nói đùa!
Tiêu Ngạn Kiên quay đầu trừng mắt nhìn Đoàn Hưng Nghiệp, không nói tiếp nữa. Lúc này, con bồ câu thứ nhất bay lên. Dựa theo kinh nghiệm, khi bồ câu vừa bị ném lên trời, cánh còn chưa mở là cơ hội tốt nhất, khi đó mũi tên không bị bồ câu võ cánh ảnh hưởng, bản thân bồ câu cũng khó có thể trốn tránh.
Tát Kim cũng nắm lấy cơ hội này bắn ra một tên, tên này vừa nhanh vừa độc, trúng giữa đầu bồ câu, châm tiễn trực tiếp xuyên qua đầu bồ câu. Bồ câu gào thét một tiếng, rơi xuống từ trên trời. Lúc này, chung quanh yên lặng, yên lặng một cách chết chóc, không có tiếng mắng cũng không có tiếng suỵt, mấy vạn người yên lặng chăm chú nhìn võ sĩ Tây Hạ này, trong mắt rất nhiều người phát ra ánh mắt cừu hận.
Tát Kim không dừng lại, gã lại bắn tên hai lần liên tục, mũi tên thứ ba đổi thành tay trái cầm cung, bắn hạ thành công ba con bồ câu, mỗi con bồ câu đều chuẩn xác trúng đầu, dùng hai mươi tiếng trống chạy xong toàn bộ hành trình, kết quả chấm điểm, gã lại được điểm cao bảy mươi tám.
Điều này khiến tất cả mọi người ở đây hít một hơi lạnh, chỉ sợ rất ít người có thể vượt qua gã.
Lý Diên Khánh cũng thầm gật đầu, không hổ là tiễn thủ đệ nhất Tây Hạ, quả thực rất lợi hại, dù là bắn tên tinh chuẩn hay là thời cơ bắn tên đều biểu hiện không có kẽ hở, lợi hại hơn tiễn hồ của gã nhiều.
Lý Diên Khánh ra sân vào khoảng ba giờ chiều, lúc này lịch thi đấu đã qua hơn nửa, tiễn võ sĩ triều Tống và Tây Hạ, Liêu quốc gần như thế lực ngang nhau. Bảy mươi điểm trở lên triều Tống có mười người, Liêu quốc và Tây Hạ cộng lại cũng mười người, Đại Lý và Thổ Phiên không có người nào lên được bảy mươi điểm, toàn quân bị diệt. Nhưng cao nhất vẫn là Tát Kim bảy mươi tám điểm, Hoa Vinh tốc độ ngựa chậm một chút, đành phải bảy mươi bảy điểm, đứng thứ hai.
Lúc này, mấy vạn người xem ở đây đều trĩu nặng trong lòng, gần như tất acr mọi người đều nhìn lại chỗ lều lớn nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều ký thác hi vọng lên người Lý Diên Khánh. Lúc này dù cho Lý Diên Khánh cướp đi hạng nhất, cho dù họ đánh bạc thua trận, họ cũng không thèm để ý chút nào, trong lòng phấn lớn người xem ở đây, tôn nghiêm dân tộc quan trọng hơn tiền bạc rất nhiều.
Lúc này, nhìn cờ hồng trên đài vung lên, có người hô:
- Tiếp theo, số bảy mươi chín!
Lý Diên Khánh xoay người lên ngựa, đi ra từ trong lều lớn nghỉ ngơi. Ánh mặt trời ấm áp lập tức rải toàn thân hắn, nghênh đón hắn cùng ánh nắng còn có tiếng hoan hô của mấy vạn người toàn trường. Tất cả mọi người đứng lên, mọi người nhiệt liệt vẫy tay với hắn, trong lòng đầy mong đợi nhìn Lý Diên Khánh, chỉ hi vọng hắn có thể sáng tạo kỳ tích, hạ thấp võ sĩ Tây Hạ.
Lý Diên Khánh vẫy vẫy tay, giơ cung đồng lên, ánh mặt trời chiếu lên cung đồng, kim quang lấp lóe rạng rỡ. Tiếng gào và tiếng vỗ tay chung quanh càng thêm kịch liệt, mấy vạn binh sĩ xem trận kích động la to:
- Cung đồng tên sắt!
Quan giám khảo và rất nhiều tướng lĩnh trên đài cùng xôn xao. Cung đồng tên sắt của Chu Đồng lại xuất hiện trong tay Lý Diên Khánh. Ánh mắt Cao Thâm híp lại, hóa ra Lý Diên Khánh là cao đồ của Chu Đồng, thực sự không thể tưởng tượng được! Không biết trên người hắn còn cất giấu bí mật gì?
Tiêu Ngạn Kiên nghi hoặc khó hiểu hỏi Đồng Quán:
- Cung đồng của hắn có gì kỳ lạ sao?
Đồng Quán khẽ cười nói:
- Cung đồng của hắn không phải đơn giản là đúc bằng đồng như vậy, ta cũng từng mô phỏng, kéo cung mấy lần liền đứt gãy. Cung đồng của hắn hẳn là không phải hoàn toàn bằng đồng, bên trong còn thứ gì khác, cho nên tính bền dẻo rất lớn, lại rất khó nắm giữ, chủ nhân trước đó của nó là cao thủ cung kỵ đứng đầu Đại Tống lúc trước.
- Ngươi nói là Chu Đồng?
Đồng Quán gật đầu:
- Lý Diên Khánh này hẳn là đệ tử của Chu Đồng, trò giỏi hơn thầy!
- Ha ha! Ta cũng rất mong đợi.
Đồng Quán lập tức nói:
- Gõ chuông đi!
Đương!
Tiếng chuông võ, Lý Diên Khánh giục ngựa vọt ra. Chiến mã tương thông với tâm ý hắn, vung bốn vó, giống như một trận cuồng phong chạy về điểm cuối cùng trong tiếng trống.
Đông! Đông! Đông!
Tiếng trống chậm chạp có lực vang lên, Lý Diên Khánh nắm chặt cung đồng. Tế tự tối qua khiến cho hắn dường như có ăn ý nào đó với cung đồng, cây cung đồng này không còn lạnh băng như trước, trái lại có từng tia ấm áp, có lẽ đây chỉ là một loại ảo giác do ánh nắng mang tới, nhưng mang lại cho Lý Diên Khánh một sự tự tin cường đại hơn.
Uỵch uỵch! Con bồ câu thứ nhất bay lên, Lý Diên Khánh cũng không quan tâm nó, hắn một mực giục ngựa chạy gấp, nhưng quỹ tích bồ câu bay lại khắc họa trong lòng hắn.
Băng! Tiếng dây cung vang lên, một mũi phá giáp tiễn như thiểm điện bắn về phía bồ câu, chớp mắt đã tới, mũi tên này xuyên từ mắt trái qua mắt phải, bồ câu rơi từ không trung xuống đất.
Tiếng hoan hô như sấm động chung quanh, nhưng Lý Diên Khánh không hề quan tâm kết quả chút nào, hắn đã bắn ra mũi tên thứ hai, một con bồ câu vừa mới quăng lên, liền bị một mũi tên bắn thủng đầu, ghim vào cọc gỗ cách đó không xa.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người căng thẳng chờ mũi tên cuối cùng của hắn. Lúc này, Lý Diên Khánh đã đổi thành tay trái cầm cung, trong lòng hắn đang đếm thầm tiếng trống, đã là tiếng thứ mười bảy.
Đông! Đông! Đông!
Ngay tiếng thứ hai mươi vừa vang lên, chiến mã của hắn nhảy lên một cái, trong chớp mắt sắp nhảy qua điểm cuối cùng, Lý Diên Khánh nằm trên lưng ngựa bắn ra một tên. Chiến mã lập tức nhảy qua điểm cuối cùng, tên lóe lên trên không trung, một tên bắn trúng đầu bồ câu đã ngoài một trăm hai mươi bước, bồ câu rơi xuống từ trên không.
Lúc này, tiếng hoan hô kinh thiên động địa vang lên từ chung quanh. Tất cả mọi người kích động ôm nhau, vui đến phát khóc. Hoàn thành thi đấu trong hai mươi tiếng trống, giám khảo nhất trí cho điểm cao nhất tám mươi điểm.
Đồng Quán vuốt râu cười to. Tiêu Ngạn Kiên xanh mặt, một câu cũng nói không nên lời.
Trong rạp nghỉ ngơi, Tát Kim nện mạnh một quyền vào cọc gỗ, trong miệng lớn tiếng mắng gì đó.
Ngay cả Hoa Vinh cũng hiếm thấy giơ ngón tay cái lên. Gã biết Lý Diên Khánh thắng ở nơi nào! Ngay vừa rồi Lý Diên Khánh căn bản không nhìn mục tiêu, chú tâm giục ngựa chạy vội. Nhất là mũi tên cuối cùng, hoàn toàn dứt bỏ bất kỳ trở ngại nào, cho nên mới tiết kiệm thời gian hai tiếng trống quý báu, đây đã tiếp cận tới cảnh giới cao nhất của cung kỵ, dùng tâm để nắm giữ mục tiêu.
Lúc này, một thủ hạ chạy nhanh tới, nhỏ giọng nói hai câu bên tai Đồng Quán. Đồng Quán biến sắc, đứng dậy bước nhanh rời khỏi khán đài.
Lão đi xuống khán đài từ cầu thang, hai tên hoạn quan tuyên chỉ đã cười tủm tỉm chờ lão cách đó không xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận