Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 215: Khốn đề cầu giải (hạ).

Chương 215: Khốn đề cầu giải (hạ).Chương 215: Khốn đề cầu giải (hạ).
Lương Sư Thành có ba nghĩa tử, trưởng tử cũng là hoạn quan, là người thừa kế y bát của y trong tương lai, thứ tử và tam tử đều là cô nhi thu dưỡng thuở nhỏ, muốn nối dõi tông đường thay y.
Thứ tử tốt hơn một chút, làm quan ở Thiếu Phủ Tự, mà tam tử Lương Tình này cả ngày trà trộn với đám quyền quý vô lại, làm xằng làm bậy bên ngoài.
Lương Tình bỗng nhiên nhìn thấy Lý Diên Khánh, lập tức giận dữ nhảy lên, chỉ vào Lý Diên Khánh quát:
- Ngươi tới nhà ta làm gì?
Lương Tình sau khi chịu thiệt lớn ở Phàn Lâu, liền giật dây Cao nha nội trả thù Lý Diên Khánh. Không ngờ tám người Cao nha nội phái đi lại bị thu thập lại, sau đó Cao nha nội giải thích mập mờ, dường như Lý Diên Khánh là kẻ hung ác, tốt nhất đừng trêu chọc.
Lương Tình cũng là kẻ lấn yếu sợ mạnh, đành nhịn một hơi này, không ngờ hôm nay lại gặp được trong phủ nhà mình. Lương Tình nhớ tới thiệt thòi mình chịu ngày đó, lửa giận trong lòng lại bùng cháy.
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Chiếc nhẫn Lương nha nội tặng ngày đó không tệ, đa tạ rồi!
- Ngươi… tên khốn này!
Lương Tình đương nhiên không dám ra tay, quay đầu lại quát quản gia:
- Hắn đến phủ ta làm gì?
Quản gia thi lễ với gã, bình tĩnh nói:
- Hồi bẩm Tam nha nội, Thái Sư muốn tiếp kiến vị Lý thiếu quân này ở thư phòng ngoài!
Quản gia đặc biệt nhấn rất mạnh ba chữ ‘thư phòng ngoài’.
- Hả!
Lương Tình lập tức ngây dại, phụ thân gã cực kỳ hiếm gặp khách, cho dù gặp khách cũng là quan lớn như Thái Kinh, Đồng Quán, hơn nữa còn gặp khách ở thư phòng ngoài, đây không phải lễ ngộ bình thường.
Lương Tình không còn dám khoa trương, trơ mắt nhìn quản gia mang theo Lý Diên Khánh đi tới thư phòng ngoài. Trong lòng gã trăm mối vẫn không có cách giải, vì sao phụ thân phải lễ đãi một học sinh Thái Học, trên người Lý Diên Khánh này cất giấu bí mật gì?
Quản gia mời Lý Diên Khánh tiến vào thư phòng ngoài, cười nói:
- Thiếu quân chờ một lát, ta đi bẩm báo lão gia!
Lý Diên Khánh cười gật đầu, quản gia bước nhanh rời đi.
Cái gọi thư phòng ngoài thật ra chỉ là một gian phòng khách, chỉ là mang tên thư phòng ngoài, có vẻ càng thêm tư mật, nó có nghĩa chỉ thủ hạ tâm phúc mới được vinh hạnh đặc biệt tiếp đãi trong này.
Một thị nữ dâng trà cho hắn, nở nụ cười xinh đẹp với hắn, liền chậm rãi lui xuống. Lý Diên Khánh vừa uống trà, vừa đánh giá thư phòng, so với nói là thư phòng, không bằng nói là sảnh triển lãm tranh chữ, trên tường treo đầy các loại tranh chữ của danh nhân.
Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên bị một bức chữ hấp dẫn, bức chữ này dán lên vách tường cực kỳ tinh xảo, dài một trượng, rộng sáu thước, kiểu chữ dùng mực nở, hành thư mạnh mẽ phóng khoáng. ‘Sông dài băng chảy về đông, sóng trào cuốn hết anh hùng xưa nay’ là Niệm Nô Kiều Xích Bích Hoài Cổ của Tô Thức, Lý Diên Khánh viết chữ của Tô Thức nhiều năm, hắn vừa nhìn liền nhận ra, đây đúng là bút tích thực của Tô Thức, Lý Diên Khánh nhất thời cảm xúc chập trùng.
- Lý thiếu quân có thích bức tranh chữ này không?
Bên cạnh truyền đến một giọng nói thanh mảnh.
Lý Diên Khánh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Lương Sư Thành đứng sau lưng mình, hắn vội vàng khom người hành lễ:
- Học sinh tham kiến Thái Sư!
Lương Sư Thành cười híp mắt nói:
- Dường như Lý thiếu quân rất hứng thú với chữ của Tô Thức?
- Học sinh thích nhất từ của Đông Pha cư sĩ, cũng thưởng thức chữ của hắn nhất, thuở nhỏ vẽ theo.
- Thật sao? Vậy thì xin Lý thiếu quân viết bức chữ cho ta thưởng thức một phen.
Lý Diên Khánh vội vàng khiêm tốn:
- Học sinh tài sơ học thiển, sao dám khoe khoang trước mặt Thái Sư.


- Không ngại không ngại! Người tiến vào thư phòng ngoài của ta đều sẽ viết mấy chữ lưu niệm, đây là lệ cũ. Huống chi Lý thiếu quân là Giải Nguyên Tương Châu, tin tưởng chữ cũng không quá kém.
Lý Diên Khánh từ chối khonogxong, đành nói:
- Thịnh tình của Thái Sư không thể chối từ, học sinh liền bêu xấu.
Hắn đi tới trước bàn trải một bức giấy tuyên, ngưng thần suy nghĩ một lát, liền nâng bút viết xuống một bài từ khác của Tô Thức: Tây Giang Nguyệt.
Việc đời một trường mộng lớn, đời người mấy độ thu buồn. Hành lang đêm gió vi vu, phấp phới đầu mày mé tóc.
Rượu lẻ thường rầu ít khách, trăng trong hay bị mây mù. Trung thu ai ngắm áng mây đu, nâng chén buồn trông hướng bắc.
Lương Sư Thành tự xưng là con mồ côi từ trong bụng mẹ của Tô Đông Pha, y thích đàm luận về Tô Thức trước mặt người khác. Cống hiến lớn nhất của y là bảo vệ phần lớn thi từ của Tô Thức, mới khiến chúng không bị đốt cháy trong án Nguyên Hữu Đảng, cũng khiến hậu nhân có thể đọc được danh tác thiên cổ như ‘Sông dài băng chảy về đông, sóng trào cuốn hết anh hùng xưa nay’.
Lương Sư Thành ở bên thấy Lý Diên Khánh viết chữ cực kỳ phiêu dật, mực đậm phủ lên, rất được tinh túy chữ Tô, nhìn ra được cũng bỏ công sức, bài ca Tây Nguyệt Giang này viết năm Nguyên Phong thứ ba, rất ít người biết.
Nhất là sau án Nguyên Hữu Đảng, Tô từ cơ bản tuyệt tích trong học đường, đệ tử như Lý Diên Khánh căn bản không học được, nếu không phải thực lòng yêu thích, tự mình trộm học, là không thể nào viết ra bài ca này.
Lương Sư Thành âm thầm gật đầu, trong lòng hơi tán thưởng, coi như Lý Diên Khánh qua cửa thứ nhất.
- Bức chữ này không tệ, ta sẽ cất giấu, mời Lý thiếu quân ngồi!
Lương Sư Thành cười mời Lý Diên Khánh ngồi xuống, lại phân phó thị nữ dâng trà lần nữa.
Lương Sư Thành nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi:
- Không biết hôm nay Lý thiếu quân tới tìm ta có chuyện gì?
Lý Diên Khánh đương nhiên không thể nói là đến đòi tiền, nói lời này sẽ bỏ đi hết. Hắn nhất định phải hàm súc, hai bên biết rõ trong lòng, lại không thất lễ ám chỉ tới Lương Sư Thành, đây gọi là nói núi không thấy núi, nói nước không thấy nước.
- Dạ yến Phàn Lâu, Thái Sư nhìn học sinh với con mắt khác, học sinh vô cùng cảm kích, chuyên tới để bái tạ!
Lương Sư Thành cười ha ha:
- Đây là việc nhỏ, chuyến đi Giang Nam của thiếu quân biểu hiện trí dũng song toàn, can đảm hơn người, phụ tá Gia Vương điện hạ hoàn thành tốt đẹp chuyện Thiên tử bàn giao, đương nhiên đáng được khen ngợi.
Ngừng một chút, Lương Sư Thành lại cười hỏi:
- Không biết thiếu quân quen biết Gia Vương điện hạ bao lâu rồi?
- Tháng hai năm nay học sinh mới vào kinh, trước đó chưa từng tới Biện Kinh, chỉ là Gia Vương nhìn qua sách luận của ta trong thi giải, có mấy phần hứng thú, cho nên mới quen biết.
- Ồ! Hóa ra thiếu quân vừa mới quen biết Gia Vương điện hạ, chẳng qua Gia Vương điện hạ rất coi trọng thiếu quân, hôm qua còn đặc biệt tới tìm ta.
Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên ý thức được mình tìm Gia Vương giúp đỡ là thất sách, chẳng những không hề có chút tác dụng, lại hoàn toàn trái ngược, càng đắc tội Lương Sư Thành hơn.
Trong lúc nhất thời, Lý Diên Khánh trầm mặc.
- Lý thiếu quân đang suy nghĩ cái gì?
Lương Sư Thành nhấp một ngụm trà nhàn nhạt hỏi, trong mắt y lóe ra một tia âm lãnh giảo hoạt.
Lý Diên Khánh biết mạch suy nghĩ giải vấn đề này của mình sai, ngay từ đầu hắn nên tìm tới Lương Sư Thành, không thể đi tìm Gia Vương, tìm Gia Vương chỉ sợ sẽ khiến vấn đề này càng thêm nan giải, càng thêm phức tạp. Hiện giờ đã không phải vấn đề ba vạn quan, mà là vấn đề an nguy tính mạng phụ thân hắn, với quyền thế thao thiên của Lương Sư Thành trong triều đình, đắc tội y, mười Đồng Quán làm chỗ dựa cũng không đủ dùng.
Lương Sư Thành có biện pháp ngoan độc, ba vạn quan tiền chỉ là bắt đầu, nếu như hắn không thể giải mối thù này, về sau hắn ở kinh thành sẽ nửa bước khó đi.
Đương nhiên, để Lý Diên Khánh phản bội Gia Vương, bái làm môn hạ Lương Sự Thành, điều này cũng không được, Lý Diên Khánh không có khả năng vi phạm nguyên tắc làm người cơ bản của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận