Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 723: Bày binh riêng mình

Chương 723: Bày binh riêng mìnhChương 723: Bày binh riêng mình
- Lý ái khanh cho rằng trong thành có gian tế Kim quốc?
Triệu Hoàn không nhịn được hỏi.
- Sao lại không có? Người Kim luôn giỏi sử dụng nội ứng, phá Đông Kinh và Phủ Đại Đồng Liêu Quốc đều là nội ứng ngoại hợp, đây là thủ đoạn quen thuộc của người Kim, đến chỗ chúng ta sao lại ngoại lệ.
Triệu Hoàn nhướng mày hỏi Lý Cương:
- Lý Tướng công, đã điều tra hộ tịch kinh thành chưa?
- Hồi bẩm bệ hạ, kinh thành đã sửa sang mấy lần, cho tới giờ, tạm thời không có phát hiện gian tế.
Cao Thâm bên cạnh lắc đầu nói:
- Nếu bị điều tra ra dễ dàng như thế, vậy thì không gọi là gian tế.
Sắc mặt Triệu Hoàn lập tức trở nên hết sức khó coi. Cao Thâm cũng nói như vậy, vậy thì chứng minh Lý Diên Khánh không phải ăn nói lung tung. Nếu như trong thành có gian tế phối hợp người Kim công thành, vậy thì không phải vấn đề mười người hai mươi nguiờ, nói không chừng là hơn trăm người. Cho dù không công thành, lưu lại một đám địch nhân ngay dưới mí mắt mình, đi ngủ cũng sẽ không an ổi.
Nghĩ tới nơi này, Triệu Hoàn liền nói với Lý Cương:
- Lý Tướng Quốc, trẫm giao cho ngươi chuyện này, cần sự trợ giúp có thể tìm Lý Đô Thống hỗ trợ, trẫm không hi vọng bị Lý Đô Thống nói trúng.
- Vi thần tuân chỉ!
Lý Cương đứng dậy thi lễ.
Lý Diên Khánh thầm cười khổ, chuyện này lúc đầu hắn muốn chủ đạo, lại bị Triệu Hoàn giao cho Lý Cương. Cũng được, tinh lực của hắn có hạn, để Lý Cương làm thay đi!
Hắn cũng đứng dậy tỏ thái độ:
- Vi thần nhất định toàn lực giúp đỡ Lý Tướng công.
Triệu Hoàn gật đầu:
- Chuyện này quyết định như vậy đi, tiếp tục bàn bạc tiếp đi!
Bạch Thì Trung nói:
- Hôm nay mời mọi người tới đây nghị sự, chủ yếu là giải quyết vấn đề phí tổn quân phí. Hiện giờ tài chính của triều đình rất căng thẳng, chỉ sợ không duy trì được bao lâu, cho nên cần mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, suy nghĩ một chút con đường giải quyết khủng hoảng tài chính trước mắt.

Lý Diên Khánh tạm thời không có hứng thú với vấn đề tài chính, kháng Kim vốn chính là chuyện trên dưới triều đình đồng tâm hiệp lực, nếu như chuyện gì cũng cần mình quan tâm, vậy còn cần triều đình làm gì?
Lý Diên Khánh nhớ tới quân đội, liền đứng dậy cáo từ. Hắn vừa ra khỏi cửa lớn, Lý Cương đuổi theo phía sau:
- Xin Lý Đô Thống dừng bước!
- Lý Tướng công còn có việc gì sao?
Lý Diên Khánh dừng bước cười hỏi.
Lý Cương hơi xấu hổ cười nói:
- Chính là chuyện liên quan tới gian tế Kim quốc vừa rồi. Nói thực ta không có kinh nghiệm gì, Lý Đô Thống có thể đưa ra đề nghị hay không, xem bắt đầu từ nơi nào?
Lý Diên Khánh cũng cười nói:
- Lý Tướng công đang hỏi ta đòi người sao?
Tâm tư của Lý Cương bị đối phương nhìn thấu, y không khỏi cười ha ha:
- Cũng vì đại kế kháng Kim mà!
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Thủ hạ của ta có Tham Quân Tình Báo Ti, gọi là Trương Hổ, kinh nghiệm rất phong phú. Ta để hắn giúp đỡ Lý Tướng công, lại thêm năm trăm tên lính. Chẳng qua Lý Tướng công cần tìm mười học sinh Thái Học giúp đỡ phân tích tình báo thu thập được.
Lý Cương vui mừng, vội vàng thi lễ:
- Chuyện này liền đa tạ Lý Đô Thống hỗ trợ rồi.
Lý Diên Khánh cười ha ha, chắp tay một cái, nghênh ngang rời đi. Lý Cương nhìn Lý Diên Khánh đi xa, nghĩ tới chuyện chuẩn bị tiền bạc còn chưa có tin tức, không khỏi trăm mối lo âu, y thở dài xoay người lại.

Hôm nay vương kỳ bị bắn hạ trong mắt vạn người quân Tống, quả thực ảnh hưởng tới sĩ khí Kim binh. Ngay cả Đô Nguyên Soái Hoàn Nhan Tà Dã cũng đầy bụng tức giận, thị uy đang tốt lại biến thành vả mặt, ai cũng không thoải mái trong lòng.
Trong đại trướng Nguyên Soái, Hoàn Nhan Tà Dã nửa nằm trên chiếc ghế xếp da hổ rộng rãi, tay vuốt một mũi tên sắt, sắc mặt âm trầm. Mũi tên này chính là mũi tên sắt bắn đứt vương kỳ, Hoàn Nhan Tà Dã lần đầu tiên trông thấy tên chế bằng sắt, thứ này cần lực lượng lớn cỡ nào mới có thể bắn đứt cán gỗ cách hai trăm năm mươi bước.
Nhưng khiến mắt y âm trầm không phải bản thân mũi tên sắt, mà là ba chữ ‘Lý Diên Khánh’ trên mũi tên sắt, thứ này có thể do Lý Diên Khánh tự mình ra tay, tiễn pháp của tiểu tử này thực cao minh nha!
Mặc dù người Kim giết người như ngóe, nhưng cũng bội phục cường giả. Hôm nay Lý Diên Khánh để lộ chiêu này, trong Kim binh không ai sánh bằng, quả thực khiến một đám Đại tướng Kim quốc sợ hãi, ngay cả Hoàn Nhan Tà Dã cũng không thể nói gì hơn.
Lúc này, một thân binh bẩm báo ở cửa ra vào:
- Khởi bẩm Đô Nguyên Soái, Tông Vọng tướng quân tới rồi!
- Mời hắn vào!
Mặc dù Hoàn Nhan Tà dã là Đô Nguyên Soái Chinh Nam, nhưng chủ tướng quân đông lộ lại là Hoàn Nhan Tông Vọng. Hoàn Nhan Tà Dã làm người tương đối bá đạo, cơ bản quyết sách lớn nhỏ đều do y đánh nhịp, ít nhiều giá không Hoàn Nhan Tông Vọng.
Bày trận thị uy hôm nay cũng là quyết định của Hoàn Nhan Tà Dã, Hoàn Nhan Tông Vọng không quá tán thành, gã cho rằng làm như vậy bại lộ thực lực Kim binh quá sớm. Nhưng sự phản đối của gã không có hiệu quả, Hoàn Nhan Tà Dã vẫn cứng rắn thực hiện, không ngờ kết quả cuối cùng lại chứng minh ý kiến của Hoàn Nhan Tông Vọng là chính xác, điều này khiến lưng của Hoàn Nhan Tông Vọng ít nhiều thẳng hơn một chút.
Hoàn Nhan Tông Vọng bước nhanh vào đại trướng, khom người nói:
- Tham kiến Đô Nguyên Soái!
Bỏ đi chức vụ khác biệt, Hoàn Nhan Tà Dã còn là thúc phụ ruột thịt của Hoàn Nhan Tông Vọng, quan hệ chú cháu này cũng khiến Hoàn Nhan Tông Vọng không dám có bất kỳ biểu hiện không an phận nào.
- Tông Vọng đến rất đúng lúc, ngươi nhìn xem mũi tên này!
Hoàn Nhan Tà Dã đưa múi tên sắt cho cháu trai. Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn thoáng mũi tên sắt, khẽ thở dài nói:
- Đây chính là Cung Đồng Tên Sắt của Lý Diên Khánh, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Cung Đồng Tên Sắt?
Hoàn Nhan Tà Dã nao nao, y quả thực không biết.
- Tứ thúc, Cung Đồng Tên Sắt của Lý Diên Khánh cực kỳ nổi danh ở Đại Tống, danh xưng Đệ nhất tiễn Đại Tống. Ta cũng nghe qua đại danh đã lâu, hôm nay lần đầu nhìn thấy vật thật.
Hoàn Nhan Tà dã không quá thoải mái trong lòng, y cười lạnh một tiếng nói:
- Hai quân giao chiến là mấy chục vạn người, cũng không phải Đại tướng đơn đấu. Cho dù tiễn thuật của hắn có tốt bằng trời cũng vô dụng, chẳng lẽ một mình hắn có thể đánh lui mười lăm vạn đại quân chúng ta sao?
- Tứ thúc nói đúng, trước mặt muiờ mấy vạn đại quân, lực lượng cá nhân vẫn quá nhỏ bé!
- Được rồi!
Hoàn Nhan Tà Dã hơi mất kiên nhẫn vung tay:
- Không nói mấy lời vô dụng này, nói một chút công thành thế nào đi. Đánh hạ Biện Kinh chúng ta mới có thể cho Lang Chủ một công đạo, cái khác đều là hư ảo.
Hoàn Nhan Tông Vọng sắc mặt nghiêm túc, khom người nói:
- Ti chức đến cũng vì chuyện này!
- Vậy thì ngồi xuống nói chuyện!
Hoàn Nhan Tông Vọng ngồi xuống nói:
- Ta cẩn thận nghiên cứu qua thành Biện Kinh, thẳng thắn mà nói, thành Biện Kinh cao lớn kiên cố hơn tất cả thành trì của Liêu quốc, càng thêm khó đánh. Nhược điểm duy nhất của nó chính là sức chiến đấu yếu kém của quân Tống. Ta nghe nói lão Hoàng đế triều Tống chạy trốn trong đêm, mang đi mấy vạn quân đội, thủ quân trong thành có chừng mười vạn, nhưng có thể thực sự chiến đấu chỉ có ba bốn vạn. Chỉ cần đánh hạ ba bốn vạn người này, vậy thành Biện Kinh sẽ không thủ được.
- Ngươi nhận được tình báo trong thành sao?
Hoàn Nhan Tà Hã hỏi.
- Đúng vậy! Mấy ngày trước, một nhóm người Tống cuối cùng trong thành chạy trốn, mật thám chúng ta lẻn vào rời thành báo cáo tình báo với ti chức.
Hoàn Nhan Tà Dã chắp tay đi vài bước, lại hỏi:
- Trong thành có bao nhiêu mật thám?
- Ước chừng hai trăm người.
- Đều là mật thám Liêu quốc lúc trước sao?
Hoàn Nhan Tà Dã hỏi tiếp.
Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu:
- Có một phần, nhưng còn một phần khác là dũng sĩ do ti chức xếp vào, có thể mang đến cơ hội cho chúng ta lúc công thành.
- Mật thám Liêu quốc còn bao nhiêu tại Đại Tống?
Hoàn Nhan Tông Vọng suy nghĩ một chút nói:
- Còn khoảng một ngàn người, phân bố các nơi ở Đại Tống, chủ yếu lấy kinh thương làm chủ.
Hoàn Nhan Tà Dã gật đầu:
- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ toàn quyền phụ trách tình báo Đại Tống, ngươi chỉ quản lý quân sự là được rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng nửa ngày không nói ra lời. Mạng lưới tình báo gã khổ tâm xây dựng gần nửa năm, cứ bị thúc phụ cướp đi như vậy, quả thực khiến gã bất mãn trong lòng. Nhưng bất mãn thì bất mãn, gã quả thực không dám lộ ra, đành cúi đầu nói:
- Ti chức tuân lệnh!
Hoàn Nhan Tà Dã cũng không cân nhắc cảm thụ của cháu trai, đã cầm đi cũng không có ý an ủi vài câu, y lại hỏi:
- Vậy ngươi dự định bao giờ công thành?
Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài trong lòng, khom người nói:
- Ngày mai là nghi thức tế thần, đoán chừng mất hơn nửa ngày, ti chức dự định buổi sáng ngày kia chính thức công thành, trước tiên tấn công thăm dò, kiểm tra nội tình phòng ngự của quân Tống, sau đó sẽ tấn công quy mô lớn!
- Vậy ngươi dự định phái ai tấn công lần đầu?
Hoàn Nhan Tông Vọng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lần đầu tấn công, ta dự định để người Khiết Đan Hữu quân xuất kích, trực tiếp tiến công thành bắc!
- Vậy được rồi! Ngươi là Chủ tướng, tấn công cụ thể do ngươi quyết định, ta không can thiệp, hi vọng ngươi mau chóng lấy được thành tích.
- Ti chức tuân lệnh!
Đúng lúc này, ngoài trước có thân binh gấp giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô Nguyên Soái, hậu quân có tình báo khẩn cấp.
- Tiến tới bẩm báo!
Mành trướng bị vén lên, một lính báo tin đi vào, quỳ một chân xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô Nguyên Soái, lương thảo hậu quân bị tập kích!
- Hả?
Hoàn Nhan Tông Vọng giật nảy cả mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận