Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1043: Đánh hạ Yên Kinh

Chương 1043: Đánh hạ Yên KinhChương 1043: Đánh hạ Yên Kinh
Phủ Yến Sơn, quyết chiến sau cùng đã lặng yên kéo màn mở đầu. Chủ tướng Phủ Yến Sơn Hoàn Nhan Nhi Doãn biết được binh lực không đủ, một mặt gã dùng chim ưng đưa tin cầu cứu tới Thượng Kinh, một mặt khác hạ lệnh ba vạn Kim binh rút lui tới thành Yên Kinh.
Hồi âm của Thượng Kinh nhanh chóng truyền đến, Kim chủ Hoàn Nhan Thịnh lệnh gã tử thủ thành Yên Kinh, ít ngày nữa viện quân sẽ tới.
Lúc này, hai mươi vạn đại quân Tống giết tới Phủ Yến Sơn. Ba vạn quân đội của Lưu Thiết chiếm lĩnh Bình thành đầu tiên, cắt đứt con đường chiến lược chi viện Phủ Yến Sơn của Liêu Đông, khiến thành Yên Kinh trở thành một tòa thành chết tứ cố vô thần.
Tiếng kèn và tiếng trống trận trầm thấp có thể nghe thấy rõ ràng cách mười dặm, đây chính là tín hiệu tấn công của quân Tống. Mười ba vạn đại quân bắt đầu xuất phát tới thành Yên Kinh từ mặt phía nam.
Cùng lúc đó, năm vạn quân Tống mặt phía bắc cũng nhận được mệnh lệnh của Chủ soái quân Tống Lý Diên Khánh, dưới sự dẫn đầu của Lưu Kỹ ép về phía nam từ mặt bắc. Hai đội quân Tống chủ lực tạo thành thế vây kín quân đội Kim quốc thành Yên Kinh.
Trong thành Yên Kinh một mảnh kinh hoảng thất thố, từng nhà đóng cửa, trên đường cái không có một ai, chỉ có từng đội binh sĩ Kim quốc đang phá cửa từng nhà, họ lấy lý do điều tra gian tế quân Tống, tiến vào từng nhà cướp sạch lương thực, tiền tài, súc vật, hết thảy bị cướp đi.
Quân đội cần phải gia tăng sĩ khí, Hoàn Nhan Hi Doãn liền buông lỏng quân kỷ, cho phép Kim binh cướp đoạt tài vật của bách tính trong thành. Binh sĩ cướp được tài vật, họ sẽ tử thủ thành trì bảo vệ lợi ích cá nhân.
Mặc dù ba vạn Kim binh đều là quân Hán Yến Sơn, cũng không phải người Nữ Chân, nhưng lúc dục vọng cướp bóc của họ bùng nổ, họ sẽ không cân nhắc quá nhiều nhân tố cảm xúc.
Nhiều nhất bỏ qua khu thành đông người Hán tụ cư, mà tập trung đánh cướp khu thành tây người Khiết Đan và người hề tụ cư. Điều này dẫn tới thành tây hỗn loạn tưng bừng, gần như từng nhà khó mà trốn vận rủi. Rất nhiều người Khiết Đan hốt hoảng trốn tới khu thành đông, để tiền tài lại cho binh sĩ đánh cướp.
Trên đầu thành, Chủ tướng quân Kim thành Yên Kinh Hoàn Nhan Hi Doãn tuyệt vọng nhìn phương xa. Dường như gã đã thấy được bóng dáng chủ lực quân Tống. Mặc dù gã hạ lệnh sửa gấp thành trì, nhưng hoàn toàn xây xong thành trì ít nhất phải tốn ba ngày, họ đã không còn kịp rồi.
Mà đại quân quân Tống đã tới gần trước mắt, làm sao bây giờ? Ra khỏi thành đánh cược một trận với quân Tống, hay là trú đóng trong thành trì chờ đợi viện quân, nguy cơ đã lửa sém lông mày rồi.
Hoàn Nhan Hi Doãn biết rõ viện quân đã không tới được, nhưng từ đầu đến cuối gã không có dũng khí rời thành quyết chiến với quân Tống. Trong lòng gã tràn ngập suy nghĩ không thiết thực, có lẽ viện quân sẽ đánh hạ Bình thành, giết tới thành Yên Kinh giải cứu mình.
Hoàn Nhan Hi Doãn cẩn thận nhìn tường thành Yên Kinh một chtú, tường thành cao hai trượng bảy thước, mặc dù không phải quá cao, nhưng rất dày và nặng, tất cả đều dùng đá xanh xây thành, có lẽ có thể chống cự quân Tống mấy ngày, có lẽ có thể đợi được tới ngày viện quân tới.
Gã đang tìm kiếm an ủi trong các loại giả thiết của bản thân, nhưng đại quân quân Tống tới lại là chân thật, không phải ảo giác của gã.
Ô…
Tiếng kèn trầm thấp và xa xôi vang lên ở phía nam, một dải đen thật dài xuất hiện ở phương tây, giống như là tiếng vang. Phương bắc cũng vang lên tiếng kèn, quân Tống phương bắc cũng xuất hiện.
Dải đen dần trải rộng ra, kéo ra một tấm vải màu đen phô thiên cái địa, cờ bay như mây, khôi giáp tươi sáng, đội ngũ chỉnh tề, đao thương giống như một mảnh rừng rậm vô biên vô tận. Kỵ binh phía trước, bộ binh phía sau, tốc độ hành quân cũng không nhanh, nhưng mỗi bước đều kinh tâm động phách. Tiết tấu hành quân dựa theo từng tiếng kèn vang lên, tiếng trống ầm ầm như sấm rền lăn qua chân trời.
Đây là quân đội mà Kim binh từng coi thường, họ vẫn giữ cờ xí và khôi giáp của quân Tống lúc trước, nhưng đội quân này thực chất đã không phải quân Tống một trận chiến liền tan nát lúc trước.
Bọn họ chỉ có quân dung chỉnh tề, kỷ luật nghiêm minh, nhưng trên người họ cũng không nhìn thấy khí chất mềm yếu của quân Tống lúc trước. Trên người họ có một loại máu lửa quân Tây Bắc, còn có một loại khí chất cứng rắn như sắt thép, bất kỳ một trận chiến nào họ đều có thể thủ thắng.
Tiếng kèn trong thành cũng thổi lên liên tục, ba vạn Kim binh lên thành toàn bộ, họ không có vũ khí phòng thủ hạng nặng như máy ném đá hoặc sàng nỏ, chỉ có cung tên, cùng gỗ lăn nguyên thủy nhất. Biện pháp thu hoạch đá rất dễ dàng, họ phá hủy toàn bộ phòng ốc làm bằng đá gần tường thành, nhận được rất nhiều đá.
Mặt khác, Phó tướng Quách Dược Sư chỉ huy binh sĩ cùng đá lớn chặn trước cửa thành, từng khối đá lớn nặng tới mấy ngàn cân bị binh sĩ Kim quốc chuyển đền, chèn dày đặc phía sau cửa thành. Cửa thành là nơi yếu ớt nhất của tòa kiên thành Yên Kinh này, rất dễ bị quân Tống mở ra lỗ hổng từ nơi này.
Giọng của Quách Dược Sư cũng khàn rồi, gã chỉ vào một chỗ cửa trống khàn giọng hô lớn:
- Nhanh! Bên này, bên này, chặn bên này.
Nếu như ông trời có thể cho Quách Dược Sư lựa chọn lần nữa, y sẽ chọn thế nào? Có lẽ y sẽ không đầu hàng Kim quốc, mà trở thành võ tướng tư lịch già nhất Đại Tống. Đáng tiếc thời gian không quay lại, y đã không có đường lựa chọn.
Ngoại trừ hối hận, y chỉ có một hi vọng, viện quân Kim binh tới, khiến y có thể giữ được thành Yên Kinh, nhưng viện quân Kim binh tới được không? Chính Quách Dược Sư cũng không thể tin được.
Hơn hai trăm Kim binh dùng gậy nạy và gỗ lăn chậm rãi vận chuyển một khối đá vuông tới, chặn cửa thành, đằng sau lại có mấy khối đá lớn cũng liên tục chuyển đến, đắp lên tảng đá lớn.
Lúc này, binh sĩ Kim quốc từ bốn phương tám hương xua mấy ngàn người già trẻ em lên thành. Rất nhiều phụ nữ trẻ em tay ôm đứa nhỏ, khóc lóc cầu khẩn. Nhưng binh sĩ Kim quốc lại dùng roi và gậy gỗ vô tình đuổi các nàng tới đầu tường, những người già và trẻ em này chính là con tin của họ, có thể trở ngại quân Tống tấn công.
Tiếng trống ngoài thành dần lắng lại, hai đội quân Tống nam bắc gần như tới thành Yên Kinh cùng lúc. Họ đình chỉ tiến lên cách ngoại thành hai dặm, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Vương Quý ngồi trên lưng ngựa, ở trung quân đội ngũ. Ánh mắt gã lạnh nhạt nhìn tòa thành trì quen thuộc này. Mặc dù gã đều có phương án ứng đối với mấy tình huống có thể xuất hiện, nhưng gã không nghĩ tới quân Kim quốc lại lựa chọn tự nhốt trong thành, mà không phải rút khỏi Phủ Yến Sơn.
Mặc dù tường thành nặng nề của Yên Kinh có thể khiến bước chân tấn công của quân Tống chậm lại, nhưng quân Kim quốc căn bản không thủ được thành trì, trái lại, tường thành sẽ vây khốn bước chân chạy trốn của binh sĩ Kim quốc.
Nếu như là gã, tự biết không địch lại, lại không có viện quân tới, gã tình nguyện lựa chọn phá vây, sớm phá vây về phia Liêu Đông. Dù sao Liêu Đông cũng có mấy vạn quân đội, chỉ cần nội ứng ngoại hợp, chắc chắn có thể cướp lấy Bình thành. Nhưng đối phương lại lựa chọn tự nhốt thủ Yên Kinh, chỉ có thể chứng minh đầu óc chủ tướng của họ bị cửa kẹp hỏng.
- Đại tướng quân mau nhìn!
Một thân binh chỉ vào đầu tường hô:
- Họ đưa tất cả phụ nữ và trẻ con lên thành.
Vương Quý không khỏi khinh miệt cười một tiếng, gã đã ngửi được khí tức khiếp nhược của Kim binh, đưa phụ nữ và trẻ con lên thành làm tấm chắn, không phải nói rõ họ đang khiếp nhược sao?
- Truyền mệnh lệnh của ta, máy ném đá xuất chiến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận