Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 728: Chiến tuyến thứ hai (hạ)

Chương 728: Chiến tuyến thứ hai (hạ)Chương 728: Chiến tuyến thứ hai (hạ)
Chúc Nam bước nhanh ra khỏi phòng, một tên thủ hạ đưa bồ câu tới, trên đùi bồ câu có một ống sậy. Y giật ống sậy xuống lấy ra một cuộn giấy mỏng từ bên trong, mở ra đọc kỹ một lần. Là Đô Nguyên Soái Hoàn Nhan Tà Dã đốc xúc họ nhanh chóng liên hệ với quan lớn triều Tống.
Chúc Nam lập tức căng thẳng trong lòng, trong thư bồ câu lại không có bố trí quân sự, điều này có nghĩa rất có thể còn một con chim bồ câu đưa thư bố trí quân sự.
Kim quốc có hai đội mặt thám văn võ trong thành Đông Kinh Biện Lương, vốn chỉ có Tình Báo Ti của Chúc Nam, cũng chính là mạng lưới tình báo cũ của Liêu Quốc, họ phụ trách thu thập tình báo, thu mua hối lộ quan lớn triều Tống.
Ba tháng trước, quân đội Kim quốc liên tục phái tới hơn một trăm người chui vào Đông Kinh Biện Lương. Hơn trăm mật thám này không cùng một nhóm với Chúc Nam, cũng không thuộc sự quản lý của Chúc Nam. Bởi vì từ đầu họ không có chỗ ở cố định, bình thường là do Chúc Nam truyền tin tức thay họ.
Nhưng mấy ngày nay chiến sự kịch liệt, phía quân đội chắc chắn có tình báo quan trọng gửi tới, nhưng y không thu được tin tức của quân đội. Một loại mẫn cảm chức nghiệp nói cho y biết, lần này Kim quốc nhất định gửi hai con bồ câu đưa thư, hiện giờ quân Tống đang toàn lực bố trí rải rác, có bồ câu đưa thư bay vào thành, thực sự quá nguy hiểm.
- Hạ gia, bây giờ nên làm cái gì?
Một tên thủ hạ nhỏ giọng hỏi.
Chúc Nam quyết định thật nhanh:
- Làm thịt con bồ câu đưa thư này, ném vào trong lò lửa thiêu hủy, không cho phép lưu lại một cọng lông!
- Tuân lệnh!
Thủ hạ cầm bồ câu đưa thư vội vàng chạy vào phòng bếp.
Chúc Nam lại nói với hai người khác:
- Đặt chiếc rương và chỗ cũ, chú ý không để bị nhìn ra vết tích!
- Không phải ban đêm Hạ gia muốn lấy rương ra ngoài sao?
Ban đầu đêm nay Chúc Nam đi thăm một triều thần quan trọng, nhưng một con bồ câu đưa thư làm rối loạn kế hoạch của y, khiến cho hai ngày này y không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Đừng quan tâm nhiều như vậy, bỏ rương về trước, nhanh đi!
Hai tên thủ hạ vội vàng đi khiêng chiếc rương. Chúc Nam suy nghĩ, y nhất định phải loại bỏ tất cả dấu vết. Chẳng qua khiến y cảm thấy may mắn chính là hơn trăm mật thám quân đội kia không ở trong khách sạn này, đây là sự cẩn thận của y lúc trước, chỉ nói cho đối phương biết một điểm liên lạc là một tiệm tạp hóa nhỏ, các điểm tình báo khác vẫn luôn giáu diếm, chính là sợ đám người này làm hỏng chuyện lớn của mình.
Lúc này, Chúc Nam chợt nhớ tới một phong thư cần thiêu hủy ngay lập tức, y vội vàng chạy vào căn phòng của mình.

Tình Báo Ti mới thành lập lệ thuộc vào Binh Bộ, do Lý Cương kiêm nhiệm Binh Bộ Thị Lang quản lý trực tiếp. Tình Báo Ti đặt tại Thượng Thư Tỉnh lúc trước, cũng chính là Quân Giám Sở của Lý Diên Khánh năm đó. Sau khi Quân Giám Sở giải tán, tòa nhà này lại trở thành kho sách của Thượng Thư Tỉnh, hiện giờ được Lý Cương sử dụng làm Nha môn lâm thời của Tình Báo Ti.
Trong một căn phòng tầng hai của Tình Báo Ti, một Đô Đầu đang vội vàng nói với Tham Quân Trương Hổ:
- Hổ ca, ta thấy rõ ràng, đúng là hai con chim bồ câu, có phải bồ câu đưa thư hay không thì ta không biết, nhưng trông rất tốt, ta hoài nghi chính là bồ câu đưa thư.
Trương Hổ tức giận nguýt gã một cái:
- Hiện giờ ngươi nói lời nói nhảm này để làm gì, chẳng lẽ bồ câu lại ngừng giữa không trung chờ ngươi đi qua mới bay tiếp?
- Hổ ca, huynh đệ ta sao phải người không biết làm việc như vậy, không chừa chút chuẩn bị ta lại chạy tới sao?
Trương Hổ lập tức đổi giận thành vui, tiện tay đánh một quyền vào hõm vai Đô Đầu:
- Tại sao không nói sớm! Đi Mau! Đi mau!
Trương Hổ mang theo hơ ntrăm thủ hạ rời khỏi Nha môn Tình Báo Ti, người phái đi theo dõi bồ câu đã trở về, binh sĩ nói nhỏ vài câu bên tai Đô Đầu, sắc mặt Đô Đầu tối sầm, nửa ngày nói không ra lời.
- Thế nào, mất dấu rồi sao?
Ánh mắt Trương Hổ sắc bén, lập tức nhìn ra thần sắc của Đô Đầu.
Đô Đầu cười khổ một tiếng nói:
- Mất dấu một con.
- Vậy còn một con ở đâu?
Trương Hổ truy hỏi.
- Ở… Ở Thái Học!
Trương Hổ ngẩn người, lại hạ xuống Thái Học, chẳng lẽ không phải gian tế của Kim quốc, chỉ là bồ câu đưa thư bản thân học sinh Thái Học nuôi sao?
Cho dù năm ngày trước đã hạ lệnh cấm bồ câu, nghiêm cấm thả chim bồ câu và chim ưng trong kinh thành. Nhưng dù sao lệnh cấm bồ câu đưa ra quá ngắn, rất nhiều bách tính chưa hẳn chịu nghe theo. Nhưng khiến Trương Hổ khó xử hơn chính là, Thái Học rất nhiều học sinh trẻ tuổi, quả thực không tiện loại bỏ quy mô lớn. Gã suy nghĩ liền gọi năm tên thủ hạ tinh anh tới nhỏ giọng dặn dò họ vài câu. Năm người khom mình thi lễ, quay người chạy như bay về phía Thái Học. Hiện giờ không thể đánh rắn động cỏ, đi dò xét trước một chút.
Trương Hổ bỗng nhiên tỉnh táo lại, cấm bồ câu năm ngày cơ bản không có bồ câu gì, hôm nay bỗng nhiên có hai con bồ câu bay tới, khả năng rất lớn là bồ câu đưa thư, gã quả thực không thể quá bất cẩn.
- Còn một con chim bồ câu bay đi nơi nào?
Trương Hổ lại truy hỏi.
- Còn một con bay tới vùng Đại Tướng Quốc Tự, vừa vặn bị chùa chiền ngăn cản, khi các huynh đệ chạy tới đã không nhìn thấy.
Vậy hẳn là gần Đại Tướng Quốc Tự, Trương Hổ hơi vò đầu, bên kia ít nhất có mấy ngàn gia đình, tra thế nào?
Đúng lúc này, Lý Cương mang theo mấy tên tùy tùng vội vàng chạy tới.
- Trương Tham Quân, nghe nói các ngươi phát hiện bồ câu đưa thư rồi?
Lý Cương vội hỏi.
Sáng hôm nay quan gia còn đang hỏi thăm tình hình điều tra mật thám của y, khiến Lý Cương cảm thấy áp lực cực lớn. Mấy ngày nay y không hề có chút thu hoạch nào, khó khăn lắm hôm nay mới nghe được một chút manh mối.
- Từ tình hình mọi phương diện mà nói, ta cảm giác khả năng tương đối lớn là bồ câu đưa thư.
- Tìm ra được điểm hạ của hai con bồ câu đưa thư hay không?
Lý Cương vội hỏi.
- Một con chim bồ câu hạ vào trong Thái Học, ta đã phái người đi âm thầm thăm dò. Một con khác hạ xuống vùng Đại Tướng Quốc Tự, cụ thể là gia đình nào không biết.
Lý Cương suy nghĩ một chút, lập tức đưa ra quyết đoán:
- Tiếp tục thăm dò một con ở Thái Học. Một con ở Đại Tướng Quốc Tự lập tức trải rộng nhân thủ điều tra. Mặt khác thưởng nhiều tiền, ai phát hiện chỗ con bồ câu đưa thư này hạ xuống, thưởng một ngàn quan tiền.
- Ti chức hiểu được, chỉ là khu vực Đại Tướng Quốc Tự quá lớn, nhân thủ của chúng ta có thể không đủ, nếu như lại có thêm một ngàn binh sĩ…
Lý Cương gật đầu:
- Chuyện nhân thủ ta sẽ nghĩ biện pháp, ngươi đi bố trí trước đi!

Lý Cương trực tiếp đi tìm Lý Diên Khánh. Trương Hổ từng là thủ lĩnh thân binh của Lý Diên Khánh, thủ hạ tín nhiệm nhất, Trương Hổ đi đòi binh chẳng phải là càng dễ dàng.
Trong này dính đến một vấn đề quy củ, đây không phải chuyện nhỏ quan hệ cá nhân, mà là công việc với công việc. Trương Hổ hiển nhiên không có tư lịch đi tìm Lý Diên Khánh, trái lại sẽ khiến người ta lên án Lý Cương không hiểu quy củ, sẽ chọc giận Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh cũng thoải mái, lập tức phê duyệt hai ngàn binh sĩ giúp đỡ họ điều tra bồ câu đưa thư.
Một canh giờ sau khi hai con bồ câu đưa thư bay vào kinh thành, hai ngàn năm trăm tên lính liền phong tỏa khu vực Đại Tướng quốc Tự, bắt đầu điều tra từng nhà một. Rất nhanh, một gia đình có nuôi bồ câu bị người khác phát hiện, nam chủ nhân và bồ câu cùng được mời tới Nha môn Tình Báo Ti thẩm vấn, trong nhà cũng bị binh sĩ lật đáy lên trời.
Không tới nửa canh giờ, đã có bảy nhà nuôi bồ câu bị mời tới Nha môn Tình Báo Ti, nhưng trực giác nói cho Trương Hổ, bảy nhà này hẳn không liên quan tới bồ câu hôm nay.
- Có người tới nhận tiền thưởng hay không?
Trương Hổ hỏi.
- Khởi bẩm Tham Quân, tạm thời không có người nhận tiền thưởng.
Trương Hổ hơi thất vọng trong lòng, chẳng lẽ không có người nào phát hiện điểm hạ của con chim bồ câu này sao? Hay là chim bồ câu không hạ xuống vùng này?
Lúc này, Trương Hổ chợt phát hiện một chiếc đèn lồng khách sạn treo trước một cửa ngõ. Gã hơi động trong lòng, kinh nghiệm nói cho gã biết, mật thám của kẻ địch thường sử dụng khách sạn hoặc quán rượu làm yểm hộ. Gã quay đầu ngựa mang theo mười mấy tên thủ hạ đi vào trong hẻm nhỏ.
- Tham Quân, chính là chỗ này!
Một tên thân binh chỉ vào cửa lớn khách sạn loang lổ nói.
- Gõ cửa!
Trương Hổ lạnh lùng ra lệnh, lập tức có binh sĩ tiến lên gõ cửa. Chỉ chốc lát, cửa lớn cũ nát mở két một tiếng.
- Các ngươi là…
Chúc Nam giật mình trong lòng, thiếu chút xoay người bỏ chạy, đây là tới bắt y sao?
Nhưng dù sao y cũng xuất thân Thị Lang, qua nửa ngày hỏi:
- Tới ở trọ sao?
- Ở cái đầu ngươi!
Một tên lính giận dữ quát một tiếng:
- Tiến tới điều tra, mau tránh ra!
Chúc Nam tránh ra, một binh sĩ vọt vào, đi thẳng tới hậu viện. Bình thường bồ câu đều được nuôi ở hậu viện.
Trương Hổ lại nhìn Chúc Nam một cái hỏi:
- Ngươi là chưởng quỹ?
- Tiểu nhân Chúc Nam, chính là chưởng quỹ bản điếm!
- Nghe khẩu âm của ngươi dường như không giống người địa phương, giống khẩu âm phía Hà Bắc Lộ hơn.
- Tướng quân nói không sai, tiểu nhân là người Phủ Chân Định.
- Khách sạn đầy khách rồi chứ?
- Không có, thực ra không có khách nào.
- Vì sao ngừng kinh doanh?
Trương Hổ quay đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu ngừng kinh doanh trên cửa lớn.
Chúc Nam cười khổ một tiếng nói:
- Hiện giờ căn bản không làm ăn được, một hai khách ở tiệm nhỏ còn lỗ vốn, không bằng ngừng kinh doanh, để tiểu nhị về nhà.
- Trong tiệm này của ngươi có mấy tiểu nhị?
- Vốn có sáu người, ba người đi rồi, còn ba người không có chỗ ở, liền lưu lại tiệm nhỏ.
Không có lỗ thủng trong câu trả lời, Trương Hổ lại tung người xuống ngựa đi vào hậu viện. Chỉ thấy hậu viện dọn dẹp rất sạch sẽ, ba tên tiểu nhị đang khoanh tay đứng một bên. Gã lại nhìn nóc nhà, không có lồng chim bồ câu.
Một Đô Đầu bước nhanh về phía trước bẩm báo:
- Đã lục soát điều tra, không phát hiện chỗ khả nghi.
Tuy nói như vậy nhưng Trương Hổ vẫn cảm thấy khách sạn này không thích hợp, nhưng gã lại không nói ra lời chỗ nào là lạ.
Đúng lúc này, một binh lính chạy vội tới, ghé vào lỗ tai gã nhỏ giọng nói:
- Đã tra ra được bồ câu đưa thư bên Thái Học!
Trương Hổ mừng rỡ, nói với Đô Đầu:
- Ta đi Thái Học một chuyến, các ngươi điều tra lại một lần.
Nói xong, Trương Hổ quay người sải bước ra ngoài khách sạn. Sắc mặt chưởng quỹ Chúc Nam thoáng trở nên trắng bệch, y vừa rồi nghe được, phía Thái Học xảy ra chuyện rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận