Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 277: Nỗi lo của Đại Khí.

Chương 277: Nỗi lo của Đại Khí.Chương 277: Nỗi lo của Đại Khí.
Trong cửa hàng Bảo Nghiên Trai Ngự Nhai, Lý Đại Khí thấp thỏm bất an chờ đợi tin tức. Y gần như cả đêm không ngủ, hôm nay là thời gian yết bảng khoa cử. Mặc dù y an ủi con trai không nên quá để ý có thể thi đậu hay không, cùng lắm làm lại từ đầu. Nhưng trên thực tế, trong lòng y căng thẳng hơn ai hết, chờ đợi con trai có thể thi đậu Tiến Sĩ hơn ai hết. Đây không chỉ là tiếc nuối lớn nhất của y, cũng là sỉ nhục y khắc cốt ghi tâm.
Nếu như tài học con trai bình thường, y cũng sẽ không ôm kỳ vọng này. Thế nhưng con trai đã từng thi đậu thứ nhất Tương Châu, điều này gieo một hạt giống hi vọng trong lòng y. Huyện Thang Âm đã ba mươi năm không có Tiến Sĩ khoa cử rồi, mặc dù có mất người xuất thân đồng Tiến Sĩ, giống như Lý Văn Tự nhị đệ của lão gia chủ Lý Văn Hữu, hoặc như Trương Huỳnh xã Thang Bắc, nhưng họ đều là xuất thân đồng Tiến Sĩ Thái Học, mà không phải Tiến Sĩ khoa cử.
Lý Đại Khí hi vọng nhường nào con mình có thể trở thành Tiến Sĩ chân chính đầu tiên của huyện Thang Âm ba mươi năm qua, tổ phụ cũng có thể nhắm mắt dưới cửu tuyền.
Lúc này, từ xa bắt đầu vang lên tiếng pháo nổ, đây là có người đang ăn mừng con cháu trúng bảng. Lý Đại Khí căng thẳng tới cực điểm, cổ ngóng nhìn tới nhức mỏi. Trước đó y đã để Thiết Trụ và Lý Diên Bưu đi xem bảng, hai người này vẫn chưa trở về, lòng Lý Đại Khí giống như lửa đốt, ‘Diên Khánh rốt cuộc có thi đậu hay không? ’
- Viên ngoại nghỉ ngơi một lát trước đi!
Tôn đại nương tử khuyên nhủ:
- Có lẽ quá nhiều người xem bảng, Thiết Trụ và Diên Bưu còn chưa chen vào được.
- Hai người họ dáng dấp khỏe mạnh như vậy, sao lại không chen vào được. Ta chỉ sợ Diên Khánh không thi đậu, hai người này không dám trở về gặp ta.
Lý Đại Khí vừa dứt lời, một nữ nhân viên cửa hàng chỉ phía xa hô lớn:
- Kia có phải hai người họ không?
Lý Đại Khí vội vàng chạy ra cửa tiệm, thấy hai người chạy tới như bay, thở không ra hơi, chính là Thiết Trụ và Lý Diên Bưu. Lý Đại Khí vội vàng tới đón hỏi:
- Thi… thi trúng không?
Giọng y hơi run lên.
- Trúng rồi!
Thiết Trụ thở hồng hộc ho:
- Tiểu quan nhân thi đậu rồi!
Lý Diên Bưu cũng vội vàng nói:
- Chúng ta trông thấy tên của hắn, số báo danh cũng đúng.
Lý Đại Khí hô to một tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh, ngã thẳng xuống đất. Tất cả mọi người luống cuống tay chân, liên tục đẩy y:
- Viên ngoại tỉnh lại! Viên ngoại tỉnh lại!
Lúc này, Tôn đại nương tử cắn răng một cái, rút trâm vàng trên đầu xuống, đâm vào người Lý Đại Khí. Lý Đại Khí a một tiếng tỉnh lại, lăn lộn ngồi dậy, khiến mọi người giật nảy mình.
- Viên ngoại, ngài không sao chứ?
- Ta không sao! Ta quá kích động rồi!
Lý Đại Khí không kìm được kích động trong lòng, bò dậy khoa chân múa tay chạy vào trong tiệm, vừa chạy vừa hô:
- Thi đậu rồi! Con trai ta thi đậu rồi!
- Chưởng quỹ, có phải đại viên ngoại hơi cái kia rồi không?
Thiết Trụ lo lắng nhỏ giọng hỏi.
- Nói hươu nói vượn cái gì!
Tôn đại nương tử gõ vào đầu gã một cái:
- Còn không mau đi bắn pháo trận, thất thần làm gì?
- Ai!
Thiết Trụ và Lý Diên Bưu vội vàng chạy tới hậu viện lấy pháo. Không bao lâu, trước cửa Bảo Nghiên Trai cũng vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc.
Lý Đại Khí kích động trong lòng, lúc này tuyên bố, tất cả tiểu nhị và thợ thủ công của Bảo Nghiên Trai và son phấn Lý Ký, thưởng mỗi người mười quan tiền, cùng chúc tiểu quan nhân thi đậu Tiến Sĩ. Trong lúc nhất thời mọi người đều vui vẻ.
Chẳng qua dù sao Lý Đại Khí cũng là sĩ tử từng tham gia khoa cử, y đương nhiên biết sau khi thi tỉnh còn có thi đình. Nhưng y đã không kìm nén được kích động trong lòng, y lập tức để Tôn đại nương tử tới Trung Sơn Viên của khách sạn Thang thị đối diện đặt tiệc rượu.


Đêm nay y muốn mở tiệc chiêu đãi đồng hương ở kinh thành uống rượu, chúc mừng con trai thi đậu Tiến Sĩ.

Vào đêm, trong thành Biện Kinh mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu. Sĩ tử thi rớt ảm đạm thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày mai trở về quê tiếp tục khắc khổ ra sức học hành, ba năm sau trở lại. Còn sĩ tử trúng bảng thì bày rượu ăn mừng, chúc mừng trúng bảng vàng.
Bên trong Trung Sơn Viên, hơn trăm đồng hương huyện Thang Âm tập trung một chỗ, nhiệt liệt ăn mừng Lý Diên Khánh thi đậu Tiến Sĩ.
Lý Diên Khánh tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người, mặt cười nở hoa, y nâng chén nói với mọi người:
- Được các vị hương thân hậu ái, tháng này ta song hỉ lâm môn, đầu tiên trung niên được nữ, tiếp theo con trai không chịu thua kém thi đậu Tiến Sĩ. Nghĩ tới Lý Đại Khí ta trải qua long đong, khổ tận cam lai, cũng mong ước các vị đồng hương tâm thưởng sự thành. Cảm ơn các vị cổ động, chúng ta cạn một chén.
- Cạn ly!
Mọi người nâng chén uống một hơi cạn sạch. Lý Đại Khí khua tay nói:
- Mọi người uống thoải mái, mở bụng ăn uống đi!
Tiếng cười vang lên chung quanh đại sảnh:
- Chúng ta sẽ không khách khí!
Mọi người bắt đầu ăn uống, tiếng chén đĩa vang lên liên miên.
Mấy tên đồng hương ngồi bên người Lý Đại Khí đều là nhân vật sống khá tốt tại kinh thành, chẳng qua phần lớn là người làm ăn, một số quan viên triều đình huyện Thang Âm lại không xuất hiện, như đám người Lý Văn Tự Trương Huynh, một mặt tuy rằng bởi vì họ bận rộn công việc, không rảnh bận tâm tình nghĩa đồng hương, một mặt khác cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, quan viên triều đình coi thường những đồng hương tầng dưới chót này, khinh thường làm bạn với họ.
Ngồi bên cạnh Lý Đại Khí, là bạn cũ Thang Chính Tông mới chạy tới từ huyện Thang Âm, cũng chính là Đại bá của Thang Hoài. Bởi vì Lý Diên Khánh, Thang Chính Tông được Bảo Nghiên Trai trao quyền, mở chi nhánh Bảo Nghiên Trai tại phủ Đại Danh. Lý Đại Khí đầu tư ba thành, Thang gia độc chiếm bảy thành, đây cũng là chi nhánh duy nhất mà Lý Đại Khí chỉ chiếm số cổ phần nhỏ.
Thang Chính Tông đến kinh thành báo cáo tình hình kinh doanh của chi nhánh năm ngoái, không ngờ vừa vặn gặp được Lý Đại Khí thi đậu Tiến Sĩ, y cũng cực kỳ hưng phấn, cười nói với Lý Đại Khí:
- Ta còn nhớ năm đó Khánh ca nhi tham gia giải thi đấu thần đồng, lúc ấy Tri Huyện đã nói cho ta, nếu Diên Khánh nhận được danh sư dạy bảo, tương lai nhất định có thể thi đậu Tiến Sĩ. Cũng may hắn gặp Diêu sư phụ, được Diêu sư phụ dạy dỗ cẩn thận. Đáng tiếc Diêu sư phụ cũng không thể nhìn thấy ngày Khánh ca nhi thi đậu Tiến sĩ.
Lý Đại Khí cũng thở dài nói:
- Ta cũng hi vọng Diêu sư phụ trên trời có linh thiêng có thể nhìn thấy.
Lúc này, Lý Câu Nhi và mấy đồng hương khác bưng chén rượu đi tới, cười hỏi:
- Nói chuyện lâu rồi, tiểu viên ngoại ở đâu?
Lý Đại Khí áy náy nói với mọi người:
- Hôm sau hắn còn phải tham gia thi đình, không thể uống rượu, cho nên hôm nay ta không để hắn đến, xin các vị thông cảm.
Một lão giả cười nói:
- Chúng ta đều hiểu được. Chẳng qua ta phải nhắc nhở Lý viên ngoại, nên cân nhắc chuyện chung thân đại sự cho tiểu viên ngoại, chớ để bị cướp hôn. Nghe nói rất nhiều nhà quyền quý đã chuẩn bị xong, chờ thi đình yết bảng đấy!
- Lời này của lão Ngu theo không kịp rồi, qua thi đình là nhà quyền quý đoạt hôn, rất nhiều đại hộ bình thường hiện giờ đã bắt đầu rồi, Giáp Bảng và Ất Bảng thi đình tới phiên họ sao?
Lý Đại Khí lập tức suy nghĩ, con trai ở Thái Học, có bị người khác cướp hôn trong đêm hay không? Y quả thực lo lắng trong lòng, vội vàng nói:
- Các vị chờ một lát, ta đi một chút rồi trở lại.
Y bước nhanh ra khỏi đại đường, viết một tờ giấy trên quầy, giao cho chưởng quỹ:
- Thỉnh cầu chưởng quỹ phái người đến Bảo Nghiên Trai, giao tờ giấy này cho Tôn chưởng quỹ, nàng hẳn là ở nơi đó!
- Lý viên ngoại yên tâm, ta sẽ để tiểu nhi đi ngay!
Lý Đại Khí nào có thể yên tâm, hôn nhân của con trai là chuyện lớn, y chỉ sợ con trai còn trẻ, mơ hồ bị người khác cướp hôn, mơ hồ tiến vào động phòng. Mặc dù con trai biết võ nghệ, nhưng chuyện này không phải võ nghệ có thể ngăn được. Lý Đại Khí lo lắng, trong lúc nhất thời hoàn toàn không còn hào hứng.
Lý Đại Khí lo lắng cũng không thừa, nhà quyền quý đương nhiên nhìn chằm chằm bảng Giáp và bảng Ất sau khi thi đình, nhưng với phần lớn đại hộ Biện Kinh, bao gồm quan viên trung tầng và rất nhiều quan ảo cao tầng hữu danh vô thực, họ lại không chờ được đến lúc đó.
Hơn năm trăm sáu mươi Tiến Sĩ, ba mươi tuổi trở lên đã có vợ con chiếm hơn phân nửa, Tiến Sĩ hơn hai mươi đang lúc xuân xanh chỉ có một bộ phận rất nhỏ, trong đó Tiến Sĩ hai mươi tuổi trở xuống càng thêm hiếm thấy, nghe nói người không đủ hai mươi, bởi vậy vào đêm yết bảng, mỗi gia tộc đều bắt đầu hành động.
Trong một gian phòng khách tầng hai khách sạn Nghi Nam, Chu Xuân đang thu dọn hành lý của mình. Gã vốn ở cùng một phòng với Hồng Đại Chí, sau khi Hồng Đại Chí rời đi, gã liền sống một mình, nhưng bắt đầu từ ngày mai gã phải dọn tới trường thi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, chưởng quỹ nói:
- Chu quan nhân, nước nóng đưa tới rồi.
Chu Xuân vội vàng tiến đến mở cửa, thấy chưởng quỹ bưng một chậu nước nóng, nụ cười chân thành đi vào. Chu Xuân vội vàng cảm tạ:
- Để tiểu nhị bưng nước là được rồi, còn phải làm phiền chưởng quỹ, thực ngại quá!
- Sao lại nói như vậy, Chu quan nhân là Tiến Sĩ đầu tiên trong mười năm qua của tiểu điếm, đưa nước cho Chu quan nhân là phúc khí của tiểu nhân.
- Chưởng quỹ khách khí rồi, Chu mỗ không dám nhận!
- Thật ra Chu quan nhân có thể đón vợ con đến ở cùng nhau, tiểu điếm nguyện ý cung cấp ăn ngủ miễn phí mười ngày, để nương tử và con cái đến kinh thành chơi đùa cũng không tệ. Nếu không, tiểu điếm làm thỏa đáng chuyện này giúp Chu quan nhân?
Chu Xuân cười ha ha:
- Thực sự hổ thẹn, ta chưa thành thân, trong nhà cũng không có vợ.
Chu Xuân vừa dứt lời, một người cười ha ha đi vào từ bên ngoài, ôm quyền hành lễ:
- Tại hạ quản gia của Tả Vệ Cao Đại tướng quân, phụng lệnh tướng quân, đặc biệt tới mời Chu quan nhân tới phủ dùng cơm.
Chu Xuân thầm kêu không ổn, vội vàng nói:
- Ta đã sớm dùng qua cơm tối, xin chuyển cáo Đại tướng quân, đa tạ ý tốt của hắn, hôm nào ta lại đến nhà thăm hỏi!
- Chỉ đi uống chén rượu nhạt, yến hội đã dọn xong rồi, không đi không được nha!
- Ngày mai ta phải đến cống viện tham gia thi đình, hiện giờ không có thời gian, ta đáp ứng, thi xong nhất định tới cửa thăm hỏi.
Quản gia quay đầu lại nói:
- Các ngươi cũng tới khuyên nhủ đi!
Lập tức có năm sáu phụ nhân ba mươi mấy tuổi đi tới từ bên ngoài, mỗi người thân thể cường tráng, các nàng cùng tiến đến giữ chặt Chu Xuân cười nói:
- Chúng ta đều là hạng người nữ lưu, không làm khó quan nhân, mời Chu quan nhân đi thôi!
Ngoài miệng nói là mời, nhưng các nàng ra tay cũng rất mạnh mẽ, ôm lấy eo gã từ phía sau, nâng chân lên, không để ý Chu Xuân giãy dụa, cứng rắn kéo gã ra ngoài, một nữ tử cười hì hì nói:
- Chu quan nhân sờ loạn ngực ta, có phải muốn lau dầu mỡ của ta!
Chu Xuân giật mình, tay không dám lộn xộn, lại không dám hô, trong lòng kêu khổ vạn phần, bị một đám nữ nhân ôm xuống lầu, nhét vào một chiếc xe ngựa.
Quản gia hết sức hài lòng, lấy ra hai mươi lạng bạc đưa cho chưởng quỹ:
- Đây là thù lao cho ngươi, đa tạ rồi!
Chu Xuân đáng thương không biết, hàng năm vào lúc này, chưởng quỹ các khách sạn lớn đều sẽ kiếm được một khoản tiền nhỏ, họ cung tin tức Tiến Sĩ ở tại khách sạn cho môi giới, môi giới lại liên hệ tới các nhà đại hộ.
Buổi chiều gã trở về liền bị Cao gia để mắt tới.
Chưởng quỹ chỉ hận trong tiệm mình chỉ có một Tiến Sĩ, nếu có thêm mấy Tiến Sĩ, chẳng phải gã phát tài lớn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận