Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 719: Hồng Kiều gặp phải

Chương 719: Hồng Kiều gặp phảiChương 719: Hồng Kiều gặp phải
Diêu Binh Trọng thở dài nói:
- Năm ngàn kỵ binh tuy không nhiều nhưng không thể coi thường, nếu như sương quân tiến đến, chỉ sợ sẽ bị quân địch đánh tan, ngược lại làm đứt mạch sĩ khí, nếu quân Kinh Triệu tiến về, cho dù có thể đánh bại đối phương, nhưng cũng sẽ tổn thất nặng nề, sau cùng là mất mát không thể bù đắp được. Nếu như quân Tân Bắc và quân Kinh Triệu cùng kéo ra ngoài, ngược lại đối phương chưa chắc đã tiếp chiến, lấy kỵ binh dẫn dụ ngăn chặn chúng ta, dẫn tới quân địch là chủ lực, vậy thì thủ thành sẽ không còn ý nghĩa.
Diêu Bình Trọng ít nhiều vẫn còn biết nhìn đại cục, ba vạn quân đội vùng ven của gã đương nhiên sẽ không muốn kéo ra ngoài để chịu chết, nhưng ngoài ra gã cũng phản đối kéo cả hai nhánh quân ra ngoại tuyến, vứt bỏ ưu thế phòng ngự tự thân, đi dã chiến cùng quân địch, bất luận thế nào cũng không phải là hành động sáng suốt.
Kỳ thật suy nghĩ của Lý Diên Khánh giống Diêu Bình Trọng. Binh lực bọn họ không nhiều, phải cố gắng phát huy điểm mạnh và tránh điểm yếu, giảm thiểu thương vong, tập trung lực lượng đối phó quân chủ lực của địch công thành, về phần thương vong dân chúng do quân địch tiên phong gây ra, bọn họ cũng chỉ có thể tận lực cứu trợ, nghĩ tới đây, Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Diêu Đô Thống nói đúng, quân chủ lực của địch có lẽ cũng sắp tới Hoàng Hà, nếu như chúng ta vội vàng xuất kích mà bị đối phương chặn đứng, hậu quả thật khó lường, cứ coi quân tiên phong của địch là một sự cảnh báo đi!
Lý Diên Khánh gật đầu nói với Diêu Bình Trọng:
- Việc chặt hạ cây cối ngoài thành, nhờ Diêu Đô Thống tăng thêm tốc độ.
Diêu Bình Trọng cười ha ha,
- Đó là việc nên làm, hai vị, ta xin đi trước.
Gãchắp tay hành lễ, bước nhanh ra khỏi thành, nhìn bóng lưng Diêu Bình Trọng đã đi xa, Chủng Sư Trung cười khổ một tiếng nói:
- Diên Khánh, ngoài thành còn có mười mấy vạn người chưa vào thành, một khi chúng ta đóng chặt thành trì, mặc cho mười mấy vạn bách tính bị người Kim tàn sát, trên phương diện quân sự mặc dù sáng suốt, nhưng thanh danh của ngươi cũng bị hủy diệt hết, cho dù quan gia khoan dung đến đâu chỉ sợ cũng không tha thứ được cho ngươi.
Chủng Sư Trung tuy kỹ thuật quân sự không bằng huynh trưởng Chủng Sư Đạo, nhưng về phương diện chính trị lại giỏi hơn, Chủng Sư Đạo mấy phen thăng trầm, mà Chủng Sư Trung vẫn luôn sừng sững đứng vững, đây chính là điểm độc đáo của lão, mười mấy năm theo nghiệp quan khiến lão càng hiểu biết sâu rộng hơn chốn quan trường.
Lý Diên Khánh im lặng hồi lâu, có lúc chính trị và quân sự đúng là lưỡng nan, quân sự thì sáng suốt, chính trị lại sai sót, cục diện trước mắt chính là như vậy, đánh sẽ bất lợi về mặt quân sự, không đánh sẽ thất bại về mặt chính trị.
Chỉ có thể lựa chọn một phương án trung hòa.
Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát nói:
- Ta phái một đội kỵ binh đi ứng phó thôi!
Kỵ binh trong thành cũng không nhiều, chỉ có ba ngàn kỵ binh quân Kinh Triệu mang tới, vốn dĩ Thiên Tứ Giam nuôi hai vạn con chiến mã trong trại lạc đà ở Bắc Thành Tây, nhưng vì Cao Cầu đuổi theo Thiên tử Triệu Cát chạy trốn xuống nam, đã vơ hết chiến mã trong trại lạc đà, chỉ để lại cho kinh thành một đống đậu đen và cỏ khô chất như núi.
Lúc này Lý Diên Khánh cho người gọi Vương Quý và Ngưu Cao tới, giao ba ngàn kỵ binh cho hai nguoi bọn họ, Vương Quý và Ngưu Cao lập tức nhận lệnh đi luôn.
Một đội kỵ binh nhanh như chớp phi về phương bắc, Lý Diên Khánh lại tiếp tục tăng tốc công tác chuẩn bị chiến đấu, cho dù quân tiên phong của địch có phải đêm nay đánh tới hay không, thời gian cho bọn hắn đã không còn nhiều nữa.
Bên ngoài thành Tây, Lý Diên Khánh và Lý Cương đi tới Hồng Kiều, chỗ này là điểm khó di dời, chủ yếu là Hồng Kiều là một vùng thương nghiệp phồn thịnh, giá nhà rất cao, đa số người nhà họ đều ở đây, một khi di dời người, quân đội sẽ phải để vườn không nhà trống, tất cả nhà ở đều phải dỡ bỏ, hậu quả này không ai có thể gáng vác nổi.
- Những gia đình này đều sợ Kim Binh nhưng cũng không muốn tài sản bị tổn thất, cho nên bọn họ có thể kéo dài thì kéo dài, đều hy vọng quan phủ có thể cho chút bồi thường, bên ngoài ngoại ô thành, hiện tại chỉ còn lại dân cư của khu Hồng Kiều này.
Lý Cương khẽ thở dài một cái,
- Thật không dễ gì!
- Nhiều nhất cũng chỉ là dỡ bỏ phòng ốc thôi! Tường đất gạch ngói thì đáng bao nhiêu tiền, đất vẫn còn là được rồi!
Lý Diên Khánh suy nghĩ vấn đề đơn giản, Lý Cương cười khổ một tiếng,
- Nếu như chỉ là đền bù một chút nhà bị phá hỏng thì cũng chẳng có gì, đất đai nhà ở đều là vật chết, bọn họ lại yêu cầu đền bù đồ vật sống.
- Sống là chỉ cái gì?
Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi.
- Cơ hội buôn bán!
Lý Cương chỉ lên dãy nhà dân nói:
- Trong này phần lớn đều là cửa hàng, di chuyển người vào trong thành, sau đó dỡ nhà, chiến tranh, xây lại, đợi khôi phục lại bình thường ít nhất cũng phải mất một năm, nơi này mất đi cơ hội làm ăn buôn bán, bọn họ cũng hy vọng triều đình có sự trợ cấp thích hợp.
Lý Cương nói rất uyển chuyển, nói là phụ cấp thích hợp, trên thực tế chính là ra giá trên trời, trong lòng Lý Diên Khánh hiểu rõ, hắn không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Rốt cuộc mạng quan trọng hay tiền quan trọng, Lý Tướng công đừng ngại nói cho bọn họ, quân tiên phong của địch đêm nay sẽ đánh tới, cuối cùng cần mạng hay là cần tiền, để bọn họ tự quyết định!
- Thật sự sẽ đánh tới sao?
Lý Cương lo lắng hỏi.
Lý Diên Khánh cũng không hoàn toàn chắc chắn, buổi sáng hắn nhận được tin tình báo Kim binh đã tới bờ bắc Hoàng Hà, tính thời gian thì hiện tại Kim Binh có lẽ đã đánh tới Huyện Nhậm Khâu, Huyện Nhậm Khâu và kinh thành có bồ câu truyền tin, bọn họ lẽ ra phải nhận được tin tức từ sáng mới đúng, nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, Lý Diên Khánh hoài nghi bọn Yến Thanh dùng nghi binh trận, đã dọa Kim Binh rút lui.
- Ta cũng không thể khẳng định, nhưng quân chủ lực của địch cũng suýt nữa đánh tới Phủ Đại Danh, chỉ cách kinh thành ba ngày đi đường, nếu như bọn họ vẫn không rút vào trong thành thì thực sự chỉ có chết cả đám.
- Vậy được! Để ta đi khuyên lại bọn họ.
Lý Cương vội vàng đi sắp xếp nhân thủ, rất nhanh, tin tức Kim Binh sắp đánh tới truyền khắp vùng Hồng Kiều, cuối cùng đã có thương nhân bỏ lại cửa hàng mang theo người nhà di chuyển vào trong kinh thành, loại chuyện này chỉ cần có người đi đầu, những người khác sẽ đi theo, trừ trường hợp cá biệt cửa hàng đinh, phần lớn bách tính còn lại cũng đã lui vào trong thành, binh sĩ cũng bắt đầu dỡ bỏ nhà cửa.
Lý Diên Khánh lập tức đi về Bảo Nghiên Trai, phụ thân hắn một tháng trước đã dời nam rút về Giang Hạ, trong Bảo Nghiên Trai vẫn còn vài nhân viên phụ trách trông coi cửa hàng không chịu rút lui, Lý Diên Khánh cũng phải khuyên bọn họ vào trong thành.
Cửa lớn Bảo Nghiên Trai khép hờ, Lý Diên Khánh đẩy cửa đi vào trong nhà, đồ đạc trong cửa hàng trống không, ngay cả cái ghế cũng không để lại, vô cùng lạnh lẽo.
- Liêm thúc có ở nhà không?
Lý Diên Khánh hô một tiếng.
Người ở lại trông coi cửa hàng cũng là một lão nhân của Bảo Nghiên Trai, từ khi Bảo Nghiên Trai thành lập chưa bao lâu lão đã đi theo cha rồi, phụ thân của lão tuổi tác đã cao, không thể đi nổi đường xa vất vả cho nên lão ở lại để chăm sóc phụ thân, không đi theo những người khác của Bảo Nghiên Trai xuôi về nam.
Lý Diên Khánh gọi vài tiếng mà không thấy Liêm thúc trả lời, đoán chừng đã vào thành trông coi cửa hàng.
Lý Diên Khánh xoay người đang định đi, ngoài cổng truyền tới tiếng nói của một cô gái trẻ,
- Đế Cơ, chính là chỗ này!
Cửa lớn mở ra, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Lý Diên Khánh không kịp tránh, lúc này, một nữ tử trẻ vận chiếc váy diễm lệ xuất hiện trước mặt Lý Diên Khánh.
Nử tử trẻ cũng không nghĩ bên trong có người, nàng sợ hãi, vội vàng lui lại mấy bước,
- Tiểu Nga, chẳng phải ngươi nói trong tiệm không có người sao?
Nữ tử quay đầu trách cứ thị nữ bên cạnh.
- Lúc nãy em tới thì không có ai ạ!
Lúc này, Lý Diên Khánh nhận ra nữ tử trẻ trước mặt, lại là Diên Khánh Đế Cơ Triệu Phúc Kim, Lý Diên Khánh áy náy nói:
- Rất xin lỗi, ta cũng vừa mới vào, đã làm phiền Đế cơ!
- Là ngươi!
Triệu Phúc Kim lập tức nhận ra Lý Diên Khánh, vừa rồi nàng bị dọa sợ, căn bản không nhìn mặt đối phương, lúc này, nàng nhận ra Lý Diên Khánh, gương mặt xinh đẹp càng thêm hồng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ bối rối.
- Chúng ta chúng ta đến Bảo Nghiên Trai mua son phấn!
Triệu Phúc Kim cuối cùng cũng tìm được một lý do không tệ.
Sắc mặt Lý Diên Khánh ra vẻ đã hiểu, xác nhận trong tiệm không có người mới đến mua đồ, đây đúng thật là định “Mua” sao?
Lý Diên Khánh cũng không vạch trần, chỉ khẽ cười nói:
- Đây là cửa hàng tổng Hồng Kiều Bảo Nghiên Trai, không bán son phấn nước hoa, nếu Đế Cơ muốn mua thì phải tới đường Phan Lâu, hiện tại cũng chỉ có cửa hàng đó là mở cửa.
- Tạ ơn Lý Tướng quân, ta còn tưởng rằng có thể mua được ở nơi này chứ!
Triệu Phúc Kim xoay người định đi, Lý Diên Khánh gọi nàng lại,
- Lý Cơ xin đợi một lát!
- Tướng quân còn có chuyện gì?
Triệu Phúc Kim cúi đầu, đỏ bừng cả khuôn mặt, không dám đối mặt với Lý Diên Khánh.
- Đế Cơ không đi nam sao?
Lý Diên Khánh hỏi.
Triệu Phúc Kim lắc đầu,
- Ta vốn định đi Hàng Châu, nhưng phụ hoàng đã đi trước, hoàng huynh lo trên đường không an toàn nên không cho chúng ta xuôi nam.
- Vậy à!
Lý Diên Khánh ngẫm nghĩ, liền rút một con dao găm nhỏ đưa cho nàng,
- Đây là tín vật của ta, nếu như có việc gì gấp cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ dốc hết sức!
- Đa tạ Tướng quân! |
Triệu Phúc Kim nhận dao găm, thầm cảm thấy hạnh phúc, nhưng vẫn không dám nhìn Lý Diên Khánh, quay người đi vội vàng.
Lý Diên Khánh nhìn bóng lưng xinh đẹp của nàng khuất xa, nữ tử đáng thương này, bất luận thế nào, mình không thể để màn thảm kịch xảy ra một lần nữa trong lịch sử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận