Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 498: Thi thố tài năng (trung).

Chương 498: Thi thố tài năng (trung).Chương 498: Thi thố tài năng (trung).
Lý Diên Khánh đương nhiên biết được trình độ của mình, nếu hắn tham gia ném tầm trung, chỉ sợ người khác sẽ không có phần. Nếu hắn biết tự mình hiểu lấy, hẳn là tự giác đi tham gia tranh tài ném xa, chẳng qua Tào Uẩn chờ đợi bức Hàn Hi Tái Dạ Yến Đồ kia đã lâu rồi, vậy Lý Diên Khánh hắn cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn chui qua sơ hở này.
Kỳ thực cho dù Tào Uẩn không thích bức họa này, nhưng nó là bản mô phỏng của Trương Trạch Đoan, Lý Diên Khánh cũng muốn thắng nó vào tay.
Lý Diên Khánh chậm rãi trở lại trong sân bãi, nơi này nhiều người nhất, hơn trăm người xếp hàng, nam nữ gần như sấp sỉ nhau, rất nhiều người đều là tình lữ đã đính hôn, cũng mượn cơ hội này đến đây quan sát lẫn nhau, ngầm hiểu chân tình.
Ném gần không có quy củ gì, tùy tiện ném chơi, ném tầm trung cũng lấy chơi đùa làm chính, ném không trúng cũng có thể tiếp tục xếp hàng ném lại. Chẳng qua bởi vì rút ngắn thời gian xếp hàng, vẫn có một số quy củ, đó chính là mỗi lần chỉ có thể ném một mũi tên, ném trúng mới có thể ném tiếp, ném không trúng thì phải rời đi, sau đó tiếp tục xếp hàng.
Trong đội ngũ, Tào Uẩn nóng bỏng nhìn bức vẽ đặt trên chỗ cao nhất kia. Nàng vốn thích hội họa, ưa thích không rời đối với phẩm chất cao. Giải nhất hôm nay là Hàn Hi Tái Dạ Yến Đồ mà nàng thích nhất, đây chính là bản mô phỏng của Họa Viện Hàn Lâm, trình độ cao tuyệt không thua kém bút tích thực, là trân phẩm chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Phan gia lấy nó ra làm giải nhất, mơ hồ có ý khoe khoang. Phải biết muốn thắng được bức họa này, nhất định phải ném năm trúng năm liên tục. Khoảng cách một trượng năm thước, cũng chính là bốn mét rưỡi, ném vào trong chiếc bình cổ đồng lớn chừng miệng chén, độ khó sao mà lớn. Nhất là một vài cao thủ ném thẻ đều được xếp vào danh sách cấm ném, xác suất mất bức họa này là cực kỳ nhỏ bé.
Tào Uẩn nhìn bức họa khẽ thở dài:
- A Vân, chỉ sợ ta không lấy được bức họa này, lúc may mắn nhất ta mới có thể ném trúng một lần, hôm nay làm sao có thể đạt được?
- Lần trước Tiểu Tam lang ném trúng bốn mũi tên, nếu không chứng ta để hắn tới hỗ trợ?
Tào Vân đề nghị.
- Dường như hắn không được phép ném tầm trung, ném trúng cũng không tính. Được rồi, ai ném trúng, mở ra cho ta xem một chút, ta cũng thấy hài lòng rồi.
Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, bên cạnh vang lên một giọng nói ôn hòa:
- Uẩn nương, nếu không để ta ném giúp ngươi đi!
Tào Uẩn vừa quay đầu lại, thấy Lý Diên Khánh cười tủm tỉm đứng bên cạnh mình. Mặt nàng đỏ bừng lên, nửa ngày mới lắp bắp nói:
- Chỉ là không biết có cho phép hỗ trợ hay không?
- Cho phép! Cho phép!
Tào Vân bên cạnh luôn miệng nói:
- Ngươi xem phía trước đều là hỗ trợ ném tên, có lẽ phần thưởng tốt đều bị họ cầm đi.
Thật ra Tào Uẩn cũng nhìn thấy, phía trước ít nhất có năm sáu đôi nam nữ chuẩn bị cùng ném tên, nhưng người ta hoặc là tình lữ đã đính hôn, hoặc là tình chàng ý thiếp, mình nhận sự hỗ trợ của hắn thì tính là gì?
Tháng mười năm ngoái Tào Uẩn lần đầu tham gia Thước Hội, có không ít nam tử trẻ tuổi chủ động muốn ném thẻ vào bình cho nàng, đều bị nàng từ chối khéo léo. Nhưng hôm nay… có lẽ bởi vì giải thưởng kia khiến nàng quá mức mong đợi, cũng có lẽ là nguyên nhân nào khác, cuối cùng Tào Uẩn gật đầu đáp ứng:
- Vậy… vậy thì cảm ơn Lý quan nhân.
Lý Diên Khánh mừng rỡ, cười nói:
- Để xem hôm nay phát huy thế nào?
- Trước kia Lý quan nhân đã ném ống tên chưa?
Tào Vân chỉ biết Lý Diên Khánh xuất thân Tiến Sĩ, nhưng lại không biết tiễn thuật của hắn cũng là có một không hai.
- Lúc trước cũng từng chơi qua tại Thái Học, vận may luôn không tồi.
Tào Vân nhỏ giọng thương lượng với Tào Uẩn một chút, Tào Uẩn liền cười nói:
- Nếu như có thể, Lý quan nhân cũng ném giúp A Vân một lần đi!
- Chỉ cần quy tắc cho phép, ta không có vấn đề gì!
Tào Vân lập tức vui vẻ tươi cười rạng rỡ:
- Cho phép, Lý quan nhân nhiều nhất có thể giúp hai người, ta không cần phần thưởng cao bao nhiêu, ngươi đoạt Bính thưởng giúp ta, ta muốn cặp trâm cài Điệp Vũ kia.
- Được! Cứ yên tâm với ta.
Đội ngũ di chuyển rất nhiều, không bao lâu, phía trước chỉ còn lại ba người, hiện tại là một đệ tử thế gia trẻ tuổi ném tên giúp vị hôn thê đã đính hôn của gã, gã đã ném trúng ba mũi tên, bạn gái bên cạnh vui vẻ vỗ tay, tỷ muội Tào thị cũng hơi căng thẳng.
Tào Vân nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Người kia gọi là Triệu Vụ Bản, làm quan bên ngoài, ném tên cực kỳ lợi hại, mấy năm trước từng đạt giải nhất một lần.
Lý Diên Khánh cũng đang chăm chú nhìn thủ pháp ném tên của Triệu Vụ Bản này, quả thực rất thành thạo, khống chế lực đạo cũng rất chuẩn xác, chẳng qua gã còn thiếu một chút hỏa hầu, hơi kém một chút ở chỗ nắm giữ tinh diệu, muốn ném năm trúng năm chỉ có thể xem vận may.
Tên thứ tư ném ra, tên đồng chạm vào miệng bình, vẫn rơi vào bên trong. Quản sự cao giọng nói:
- Ném bốn trúng bốn, nhận được giải Ất, chuẩn bị ném tử giải nhất!
Ném bốn trúng bốn, lập tức khiến sân bãi chấn động, vô số ánh mắt chăm chú nhìn gã. Thái dương Triệu Vụ Bản đổ chút mồ hôi, gã nhận mũi tên thứ năm, hít một hơi thật sâu, vung tay ném tên đồng ra. Trong nháy mắt ném tên đồng, Lý Diên Khánh liền biết tên này ném không trúng, lực lượng mất thăng bằng.
Quả nhiên, chỉ nghe một tiếng đang, tên đồng chạm vào miệng bình, rơi xuống dưới đất, khiến cho chung quanh vang lên tiếng tiếc nuối. Triệu Vụ Bản áy náy nhìn bạn gái, gã đã cố gắng rồi.
Bạn gái gã cũng không tức giận, sớm chạy tới ôm một cặp sứ men xanh vào lòng, miệng cười không khép lại được. Đây là sứ men xanh của lò thượng đẳng, giá trị sáu trăm quan, hai người không có tâm tư ném lại, liền sóng vai đi xuống dưới lầu.
Hai nữ tử tiếp theo cũng không ném trúng, lại cười toe toét chạy ra phía sau tiếp tục xếp hàng, rốt cuộc đến phiên Lý Diên Khánh.
Quản sự cười hỏi:
- Nha nội là tự ném hay là ném giúp?
Lý Diên Khánh cười chỉ chỉ tỷ muội Tào thị phía sau:
- Ta ném giúp các nàng một lần, có thể chứ?
- Có thể thì có thể, chẳng qua ta phải nói rõ ràng quy củ, ném giúp một lần, có thể tự ném một lần, ném giúp hai lần, thì không thể bắt đầu lại.
- Ta biết!
Quản sự đưa cho Lý Diên Khánh một mũi tên đồng, là tên đồng tiêu chuẩn, dài khoảng bảy tấc, nặng tám lạng, cảm giác vô cùng tốt. Lý Diên Khánh không chút suy tư, ném tên đồng ra, đang một tiếng chuẩn xác vào bình. Đôi mắt tỷ muội Tào thị đều lộ vẻ vui mừng, quản sự cũng thán phục một tiếng:
- Thật lợi hại!
Y dứt khoát đưa bốn mũi tên còn lại cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh mỉm cười, tên đồng trong tay ném ra như liên châu, các mũi tên còn lại thừa thế xông lên tiến vào bình đồng toàn bộ. Hắn nhẹ nhàng vỗ tay, cười tủm tỉm nói:
- Giải nhất giữ lời không?
Quản sự kinh ngạc trợn mắt há mồm, qua nửa ngày hỏi:
- Xin hỏi nha nội họ gì?
- Tại hạ Lý Diên Khánh, trên danh sách cấm ném không có tên của ta.
- A! Hóa ra là Lý Thám Hoa, tính! Tính!
Quản sự vội vàng mang bức họa giải nhất tới đưa cho Lý Diên Khánh:
- Chúc mừng Lý Thám Hoa.
Lý Diên Khánh cười giao bức họa cho Tào Uẩn. Tào Uẩn kích động nhận lấy bức họa, nụ cười trên mặt còn xinh đẹp hơn hoa đào. Nàng vô cùng cảm kích trong lòng, nhỏ giọng nói:
- Tạ ơn Lý đại ca!
Lúc này, người phía sau mới phát hiện giải nhất đã không còn, nhiều tiếng kinh hô lập tức vang lên, rất nhiều người đều mờ mịt, căn bản không thấy ra người phía trước ra tay, tại sao lại cướp mất giải nhất rồi?
Lý Diên Khánh thấy sứ men xanh vẫn còn một cặp, liền cười nói với Tào vân:
- Hiện giờ có thể lựa chọn, muốn sứ men xanh hay là trâm cài Điệp Vũ?
Tào Vân nhìn hôi lâu nói:
- Ta vẫn muốn Điệp Vũ!
Nàng không thiếu bình sứ, nàng lại rất thích cặp trâm cài đầu Điệp Vũ kia, cặp trâm này cũng không rẻ, ba trăm năm mươi quan một cặp, với nữ tử thế gia, mặc dù gia cảnh các nàng giàu có, nhưng cũng chỉ lúc xuất giá mới nhận được đồ trang sức đắt đỏ thế này.
Lý Diên Khánh liền nói với quản sự:
- Lại cho ta ba mũi tên!
Tranh tài ném thẻ vào bình cũng không phải chỉ có một giải nhất, chỉ cần nhận được tiêu chuẩn giải thưởng, đều có phần thưởng giá trị không nhỏ. Cho nên Lý Diên Khánh cướp đi giải nhất, lại nhắm mục tiêu giải thưởng thứ ba, mọi người cũng không phản đối, chỉ cực kỳ ghen tị tỷ muội Tào thị, lại có người cướp đi phần thưởng đắt đỏ giúp các nàng.
Lúc này, nam tử tham gia ném xa cũng ồn ào đi tới xem chiến, mười mấy nam tử trẻ tuổi này đều là con em thế gia võ nghệ cao cường, phần lớn làm thị vệ cung đình, đương nhiên biết đại danh của Lý Diên Khánh. Mặc dù Lý Diên Khánh tham gia ném tầm trung không hợp lý, nhưng cũng không có ai lên tiếng. Người ta cũng không làm trái quy tắc, muốn trách chỉ có thể trách Phan gia không xếp tên Lý Diên Khánh vào danh sách cấm ném.
Lý Diên Khánh nhận ba mũi tên, cười nói với tỷ muội Tào thị:
- Để ta chơi một kiểu ném thẻ vào bình xinh đẹp đi!
Tào Uẩn hé miệng cười một tiếng:
- Cũng đừng thất thủ, A Vân sẽ khóc.
- Nói mò, ta mới không khóc, nhiều nhất dậm chân một cái mà thôi!
Tào Vân rất hiếu kỳ:
- Lý đại ca chuẩn bị sử dụng phương pháp ném thẻ vào bình thế nào?
- Nhìn kỹ!
Lý Diên Khánh cùng lúc ném ba mũi tên, chiêu này gọi là ‘Tam Yến Quy Sào’, là một trong những kiểu ném thẻ vào bình kinh điển, nhất định phải có kỹ nghệ cực kỳ cao minh mới có thể thành công, chung quanh lập tức vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc.
Ba mũi tên chịu lực cũng khác nhau, sau một trượng liền kéo dài khoảng cách. Chỉ thấy ba mũi tên giống như ba chú chim yến màu vàng nối tiếp nhau bay vào bình đồng.
Chung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay, Tào Vân reo hò một tiếng, liền chạy tới cướp cặp trâm cài Điệp Vũ tới tay.
Lý Diên Khánh lại chắp tay thi lễ với mọi người, Tào Tính ở bên cao giọng cười nói:
- Diên Khánh đi thử ném xa một chút đi! Xem có thể cướp đi thanh bảo kiếm hay không?
Đúng lúc này, nơi xa vang lên một giọng nói trầm thấp:
- Chỉ một thanh bảo kiếm bình thường, sao có thể khiến Lý Thám Hoa ra tay?

Bạn cần đăng nhập để bình luận