Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 311: Dương Lượng đưa tin.

Chương 311: Dương Lượng đưa tin.Chương 311: Dương Lượng đưa tin.
Trưa ngày kế tiếp, Lý Diên Khánh tới huyện Phong Khâu. Huyện này nằm ở phía bắc phủ Khai Phong, là huyện bắt buộc phải đi qua nếu muốn đi từ Bạch Mã, Hà Bắc đến Nam Hạ, kinh thành. Lý Diên Khánh đi từ Nam Hạ, dọc theo con đường chạy qua Phong Khâu, hắn không thấy lều cháo cứu tế của quan phủ, tất cả đều là do người dân cứu tế nạn dân.
Sau khi tiến vào huyện Phong Khâu, đầu tiên Lý Diên Khánh đến trấn Phan Tập, trên trấn là một điểm cứu tế nạn dân, chỉ thấy năm, sáu nhà lều phát cháo dựng tại khu đất trống trên mảnh đất trước miếu phía bắc, nơi này gần đường, tập trung hơn vạn nạn dân từ phương bắc xuống, trước mỗi lều cháo đều có hàng dài nạn dân đứng đợi. Lý Diên Khánh quan sát một lượt, hoàn toàn giống với lần trước, có lều cháo của Đại Từ tự, Thiên ứng cung đạo quan, còn có mấy lều cháo của những già giàu ở Phong Khâu, nhưng Lý Diên Khánh nhìn hai bên, cũng không phát hiện ra lều cháo của quan phủ.
Ánh mắt của Lý Diên Khánh lạnh xuống, hắn không nói một lời, đem theo hơn hai trăm tân binh chạy ra khỏi thành huyện hơn 20 dặm. Rất nhanh, họ đã đến cửa nam của thành huyện, tại đó cũng có điểm cứu tế nạn dân. Nạn dân đông nghìn nghịt vây quanh mấy lều cháo đáng thương, khắp nơi đều nghe thấy tiếng mắng chửi và tiếng trẻ con khóc, nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng của quan phủ.
Lúc này, một đám nạn dân huyện Thang Âm nhận ra Lý Diên Khánh, hét lớn:
- Là Lý quan nhân!
Mười mấy nạn dân nhao nhao vây quanh Lý Diên Khánh khóc lóc kể lể:
- Lý quan nhân, cầu xin giúp chúng tôi! Chúng tôi đã hai ngày không được ăn một bữa cơm nào, trên người cũng không có tiền, quan phủ bỏ mặc sống chết của chúng tôi!
Sự bi thương của hương dân khiến Lý Diên Khánh cảm thấy vô cùng khổ sở, vội vàng trấn an đám người:
- Các vị hương thân, Lý Diên Khánh ta nhất định sẽ trợ giúp mọi người, mọi người vào thành trước đi! Ta sẽ mua thóc gạo cho mọi người !
Hắn liền lấy ra mấy thỏi bạc, để hai tên thân binh đẫn hơn mười người đi vào thành mua gạo, hương dân vô cùng cảm tạ rời đi. Lúc này, lại có mười mấy người xông tới tố khổ:
- Đại quan nhân, chúng tôi từ phủ Trấn Định chạy trốn tới đây, trải qua trăm ngàn cực khổ vượt Hoàng Hà, quan phủ lại không quan tâm đến sống chết của chúng tôi, mấy ngày nay chúng tôi đã có mấy người già suy yếu chết bệnh, thực làm cho người ta thương tâm!
Lý Diên Khánh chắp tay nói với mọi người:
- Các vị hương thân phụ lão, ta sẽ đốc thúc tiến độ cứu tế của quan phủ, không chỉ ở huyện Phong Khâu, mà những châu Hà Bắc và kinh thành đều phải cứu tế, đây là lời hứa của Lý Diên Khánh ta với mọi người. Nếu như không làm được, Lý Diên Khánh ta cũng không còn mặt mũi làm phủ doãn Khai Phong!
Bốn phía nhất thời vang lên tiếng hoan hô, Lý Diên Khánh biết chỉ hứa hẹn thôi thì không được, những khó khăn của nạn dân trước mắt cần được giải quyết. Hắn lập tức lệnh cho hai mươi thân binh quay trở lại kinh thành đến Bảo Nghiên Trai lãnh năm ngàn lượng bạc, dùng danh nghĩa của Bảo nghiên trai mua lương thực đến cứu tế bên Hoàng Hà.
Lúc này, Lý Diên Khánh đã không kìm được lửa giận trong lòng, phóng ngựa vào trong huyện thành, mấy tên hương binh thủ thành thấy ngựa lao hung mãnh không dám ngăn trở, nhao nhao né qua một bên, Lý Diên Khánh dẫn quân lao qua như một trận gió vọt tới huyện nha.
Tri huyện Nhậm Khâu cuống quít ra đón:
- Hạ quan nhậm chức Tri huyện Tưởng Kỳ, tham kiến phủ doãn!
Lý Diên Khánh chỉ roi ngựa, nổi giận nói:
- Ta yêu cầu các phủ huyện của Khai Phong trước trưa hôm nay phải bắt đầu cứu tế nạn dân, hiện đã là giữa trưa, các ngươi như vậy là kháng lệnh bất tuân sao?
- Khởi bẩm phủ doãn, thực ra sáng sớm hôm nay chúng thần đã bắt đầu chuẩn bị cứu tế, nhưng vừa rồi Vương tướng công phái người đến đây hỏi tội, lệnh cho chúng thần ngừng cứu tế, nghe theo sự bố trí thống nhất của triều đình, chúng ta đành bất đắc dĩ rút hết về.
Lý Diên Khánh giận dữ nói:
- Người của Vương phủ hiện ở đâu?
- Đang uống trà trong huyện nhai.
Lý Diên Khánh ra lệnh tả hữu:
- Bắt tới đây cho ta!
Mấy tên thân binh lao vào huyện nha như lang hổ, lát sau, lôi một người đàn ông trung niên ra cùng, người đó bị dọa tái mét mặt, nhưng vẫn kiên trì hô to:
- Ta là Tòng sự Tri chính đường, là Vương tướng công phái tới, Lý Diên Khánh ngươi đừng làm càn.
Lý Diên Khánh quay đầu hỏi tri huyện:
- Y nói y là Tướng quốc Vương phủ phái tới, có gì làm bằng chứng?
- Y có ngân bài của Vương tướng quốc.
Lý Diên Khánh đánh mắt, mấy tên lính lập tức xông lên, lấy ra một ngân bài từ trong ngực tên nam tử trình lên Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhìn chế tác cổ phác của ngân bài, chính diện có một chữ “Vương”, phía sau là tên Vương phủ, Trung thư lệnh Tri chính sự, mã số là 03.
Gã nam tử trung niên trở nên khẩn trương:
- Là thân phận của Vương tướng công, Lý Diên Khánh, ngươi nhanh trả nó cho ta!
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Đánh gãy một chân, ném ra đường!
Mấy tên quân sĩ xông lên, côn vung loạn lên, nam tử trung niên kia liên tục kêu la, một lát sau, đùi trái y bị đánh gãy, các binh sĩ ném y ra đường.
Tri huyện Tưởng Kỳ bị dọa tái mét mặt, Lý Diên Khánh hừ một tiếng:
- Nếu như còn muốn giữ mũ quan, lập tức cứu tế nạn dân cho ta.
- Vâng ! Vâng ! Ti chức tuân lệnh.
Tưởng Kỳ cuống quýt sắp xếp quan viên và nha dịch đi bày lại lều cứu nạn bên ngoài thành. Lý Diên Khánh lại phái mười mấy thân binh đi tới các huyện, giám sát tình hình cứu nạn của các huyện, sau đó hắn mới quay ngựa lại dẫn những thủ hạ còn lại quay trở lại kinh thành.
Lý Diên Khánh trước tiên đi đến Đông cung, cùng Thái tử thương nghị về tình hình cứu tế dân tình, chuyện này không thể trông cậy vào Tri chính đường, nhất định phải do Quân nghị đường chủ trì, hơn nữa những quan viên không đắc lực ở phủ Khai Phong, cũng nhất định phải bãi miễn chức vụ.
- Lý phủ doãn, chiều nay Quan gia triệu tập Tri chính đường và Quân nghị đường, chỉ e muộn mới trở lại.
- Nghị sự ở đâu?
- Hình như ở Tử thần điện, Điện hạ là đi Tử thần điện.
Lý Diện Khánh chắp tay với vị thái giám:
- Đa tạ!
Lý Diên Khánh quay người đi đến Tử thần điện.
Tử thần điện là nơi Thiên tử mở những cuộc hội nghị nhỏ của triều Tống. Hôm nay nhận lời mời của Ứng tướng quốc Vương phủ, Triệu Cát đột xuất mở hội nghị này, có mấy chục quan viên của Tri chính đường và Quân nghị đường tham gia hội nghị này.
Thực ra đây cũng không phải là lần đầu cử hành triều nghị, Quân nghị đường và Tri chính đường mâu thuẫn gay gắt, nhất là Vương Phủ và Thái Du vì ngăn chặn Triệu Hoàn lên ngôi, không tiếc sức lực phá hoại các Giám quốc lệnh mà Quân nghị đường đưa ra. Vương Phủ và Thái Du còn không ngừng cáo trạng lên Triệu Cát, chỉ trích các chính lệnh mà Quân nghị đường đưa ra đều qua mặt Tri chính đường, khống chế vương quyềnđén mức nghiêm trọng, làm cho thiên hạ châu huyện chỉ biết đến Đông cung không biết đến có triều đình.
Cho nên, Triệu Cát đã ra măt làm hòa hai lần, nhưng cuối cùng cũng không có hiệu quả. Ngòi nổ của triều nghị hôm nay là năm triệu xâu tiền thuế của Đường Tử Châu và Đường Thành Đô Phủ, Quân nghị đường chuẩn bị quyên làm quân phí cho Hà Bắc, nhưng Vương Phủ chủ trương cho vào quốc khố, dùng để xây dựng thuyền rồng cho Thiên tử nam tuần, hai bên không ai chịu ai, Vương Phủ liền thỉnh cầu mở triều nghị.
Trên điện Tử thần, Lý Cương và Vương Phủ đối đầu, mục đích tranh luận của bọn họ đã bỏ qua số tiền mà là quyền sở hữu nó.
Vương Phủ khản giọng nói:
- Giám quốc Thái tử đã kết luận, Tri chính đường cũng không phủ nhận, nhưng Tri chính đường đại diện cho vương quyền, nếu tất cả mọi chuyện đều do Quân nghị đường làm chủ, vậy Tri chính đường trở thành vật trang trí sao? Vậy Vương quyền ở đâu? Không bằng giải tán Tri chính đường, bãi quan miễn chức toàn bộ tướng quốc chúng ta.
Lý Cương cười lạnh một tiếng, phản bác:
- Quân nghị đường chưa từng nghĩ sẽ thay thế Tri chính đường. Tác dụng của Quân nghị đường chỉ là tăng cường chuẩn bị chiến đấu, phòng ngừa quân Kim một lần nữa xâm lấn đại Tống, chỉ là một quan nha lâm thời dưới trướng Giám quốc mà thôi, tướng quốc vẫn là tướng quốc, không ai muốn khống chế vương quyền. Nhưng ta muốn hỏi Vương tướng công, Thái tử giám quốc hai tháng nay, thân làm hữu tướng, ngươi có lúc nào đến Giám quốc cung xin phép chính vụ? Lúc nào bẩm báo lại triều vụ? Một lần cũng không có. Ngược lại, chính lệnh Giám quốc của Thái tử đưa ra ngươi lại trăm phương ngàn kế cản trở, đến nỗi ba mươi lệnh chuẩn bị chiến đấu chỉ thực hiện hai lệnh. Vừa hay bệ hạ cũng ở đây, xin ngươi đưa ra lời giải thích, ngươi hết lần này đến lần khác phá hư Giám quốc lệnh, cản trở việc chuẩn bị chiến đấu, rốt cục là mục đích gì?
Vương Phủ bị hỏi đến cứng họng, lúc này, Triệu Cát mất kiên nhẫn khoát tay một cái nói:
- Có chuyện gì mọi người có thể hòa hoãn thảo luận, đều là vì Đại Tống ta, không cần phải đối chọi gay gắt, chuyện này trước để đó, nói chuyện khác đi.
Lý Cương thi lễ, trở về vị trí, Vương Phủ trừng mắt nhìn Lý Cương một cái, cũng ngồi xuống, trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Thái tử Triệu Hoàn vẫn ngồi như lão tăng, mặc dù lần nào y cũng tham gia triều nghị, nhưng với trường hợp công khai này, y từ trước đến nay đều không bày tỏ thái độ, Triệu Cát cũng không hỏi y, hai cha con có một loại hiểu ý ngầm ăn ý.
Đúng lúc này, một thái giám bước đến sau lưng Triệu Cát, nói nhỏ bên tai y, Triệu Cát gật gật đầu:
- Để hắn vào!
Thái giám chạy ra ngoài, Triệu Cát nói với bá quan:
- Phủ doãn phủ Khai Phong nói có chuyện gấp cần bẩm báo, trẫm để hắn tiến vào, mọi người cùng nghe.
Không bao lâu, Lý Diên Khánh bước nhanh vào thiên điện, hắn khom người thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ, thái tử điện hạ.
Triệu Hoàn chỉ khẽ gật đầu, Triệu Cát cười nói:
- Lý phủ doãn nhanh như vậy đã vào guồng rồi, nói đi, có chuyện gì gấp?
Ánh mắt bén nhọn của Lý Diên Khánh chiếu về phía Vương Phủ, Vương Phủ lập tức cảm thấy bất an, vội vàng tránh né. Lý Diên Khanh trong lòng cười lạnh một tiếng, không chút hoang mang nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, khởi bẩm Giám quốc thái tử, vi thần vào kinh là đi Hà Bắc Nam Hạ, trên đường thấy ai dân khắp nơi, nơi nơi đều là người dân lưu lạc, không có nhà để về. Sau khi vượt qua Hoàng Hà, đường cái đều là nạn dân già trẻ lớn bé đông nghìn nghịt, mấy lều cháo nhìn thấy đều là chùa miếu và đạo quan, nhưng lại không thấy có bóng dáng của quan phủ, đây là sự tắc trách nghiêm trọng của quan phủ. Cho nên, vi thần hôm qua ngày đầu tiên nhậm chức đã chất vấn Khai Phong thiếu doãn, tại sao không mở kho cứu tế nạn dân? Y nói cho thần biết, hơn một tháng trước phủ Khai Phong đã trình phương án cứu tế lên Vương tướng quốc, cho nên vi thần muốn hỏi Vương tướng quốc một câu, tại sao lại đình trệ phương án cứu tế của phủ Khai Phong hơn một tháng? Bỏ mặc sống chết của hàng ngàn hàng vạn nạn dân?
Lúc này, Lý Cương cũng phẫn nộ lên án nói:
- Đây cũng là lệnh mà Giám quốc Thái tử đã đưa ra từ một, hai tháng trước, nhưng đến nay vẫn còn ở trong tay Vương tướng quốc. Lệnh của Giám quốc Thái tử không ra được khỏi đại nội, vi thần cũng muốn biết tại sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận