Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1037: Đại chiến Thanh Hà (thượng)

Chương 1037: Đại chiến Thanh Hà (thượng)Chương 1037: Đại chiến Thanh Hà (thượng)
Trận lửa lớn này thiêu đốt ròng rã hai ngày, cả huyện Hà Gian bị thiêu thành đất trống, gần ba vạn Kim binh không người nào trốn thoát, bị thiêu chết toàn bộ trong huyện thành Hà Gian, khiến huyện thành Hà Gian đêm đó trở thành một tòa luyện ngục nhân gian.
Lúc này, Tào Mãnh dẫn bốn vạn viện quân chạy tới huyện Hà Gian, mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng Tào Mãnh cũng biết, thực ra gã tới chậm hai ngày. Nếu như không phải Ngô Giai dùng mưu lược xử lý Kim binh, Kim binh đã phá vây bắc thượng từ lâu.
Tào Mãnh đưa mắt về phía nam, gã còn cơ hội đối với quân đội của Hoàn Nhan Đồ Mẫu phía nam.
Mặc dù Vương Quý đã dẫn năm vạn đại quân bắc thượng một ngày trước, tiến quân Phủ Yến Sơn, nhưng ba vạn quân của Ngô Giai tiếp tục lưu thủ Phủ Hà Gian, thực hành chặn đường lần thứ hai đối với Kim binh Hà bắc. Ba vạn quân của Trương Tuấn cũng chiếm lĩnh Phủ Chân Định, gã cũng bày tuyến chặn đường ở Phủ Chân Định, áp dụng chặn đường Kim binh bắc thượng tại Phủ Chân Định.
Đây là một cuộc vây quanh chặn đường của hai mươi sáu vạn đại quân, mục tiêu của họ là ba vạn quân đội của Hoàn Nhan Đồ Mẫu trở về phía bắc.
Lúc này mười sáu vạn đại quân của Lý Diên Khánh đã giết tới Minh Châu, cách Kim binh bắc thượng khoảng trăm dặm. Thuyền hậu cần của họ ước chừng hơn ngàn chiếc từ Hoàng Hà tiến vào mương Vĩnh Tế, tại Tương Châu đi vào Thang Thủy bắc thượng, tại huyện Lâm Chương Tương Châu tiến vào Chương Thủy. Đội thyền hậu cần này kéo dài hai mươi dặm, chỉ người kéo thuyền cũng có hơn năm ngàn người, do hai vạn quân đội hộ vệ.
Mà chủ lực của Lý Diên Khánh hành quân phía trước thuyền tiếp tế. Tối hôm đó, đại quân tiến tới huyện Bình Ân Minh Châu. Trong màn đêm, hơn mười vạn đại quân nghỉ ngơi ở vùng đất trống phía bắc huyện Bình Ân..
Trong một đỉnh đại trướng, bốn người Lý Diên Khánh, Nhạc Phi, Hàn Thế Trung và Lưu Quang Thế đang bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo trước bản đồ gốm sứ.
- Căn cứ tình báo mới nhất, Kim binh đã bắc thượng rồi, họ cũng chuẩn bị mấy trăm con thuyền vận chuyển lương thảo đánh cướp, mấy ngàn chiếc xe lớn vận chuyển tài phú và nữ nhân đánh cướp, hành quân tương đối chậm chạp, ba vạn năm ngàn kỵ binh dọc theo mương Vĩnh Tế bắc thượng, trước mắt đang ở vị trí này.
Lý Diên Khánh dùng một cây cờ đen cắm trên trấn Dương Khư ở mương Vĩnh Tế:
- Cách chúng ta hơn trăm dặm về phía đông nam, khả năng phát hiện chúng ta không lớn, chẳng qua ngày mai họ hẳn sẽ phát hiện quân đội của Tào Mãnh.
Lý Diên Khánh lại chỉ huyện Thanh Hà:
- Bốn vạn quân đội của Tào Mãnh đã xuôi nam tới huyện Thanh Hà, chuẩn bị chặn đường họ ở huyện Thanh Hà.
Lúc này, Hàn Thế Trung hỏi:
- Nếu như Kim binh phát hiện quân đội của Tào Mãnh, họ sẽ không lựa chọn đường vòng bắc thượng chứ?
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Đây chính là lựa chọn chiến lược của hai bên, quan trọng là chúng ta muốn cho đối phương loại tình báo nào. Nếu như Kim binh phát hiện quân Tống chỉ có bốn vạn người, họ sẽ lựa chọn thế nào? Nếu như phát hiện quân Tống có hai mươi vạn người, họ sẽ lựa chọn thế nào?
Nhạc Phi gật đầu:
- Ý của Đô Soái là, chúng ta ẩn giấu thực lực mười sáu vạn đại quân, tiến hành lừa gạt Kim binh?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Nếu như Kim binh phát hiện quân Tống chỉ có bốn vạn người, ta nghĩ họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua tài vật và nhân khẩu, nhất định sẽ tập trung binh lực đánh tan bốn vạn quân Tống. Về phần mấy ngàn cỗ xe ngựa, họ sẽ đặt tại huyện Tông Thành, hai mươi dặm về phía nam huyện Thanh Hà. Như vậy trận đại chiến này sẽ tiến hành ở giữa huyện Tông Thành và huyện Thanh Hà.
- Chúng ta tham dự trận đại chiến này thế nào?
Lưu Quang Thế hỏi.
Lý Diên Khánh chỉ huyện Tông Thành:
- Chúng ta chia binh hai đường, Hàn tướng quân và Nhạc tướng quân đều mang hai vạn quân đội đường vòng qua hướng bắc, chờ lúc đại chiến bùng nổ giúp đỡ quân đội của Tào Mãnh tác chiến. Ta thì dẫn mười vạn đại quân giết tới từ phía sau huyện Tông Thành, vây quanh phía sau quân địch, nhất định phải toàn diệt quân đội của Hoàn Nhan Đồ Mẫu trên vùng bỏ hoang giữ huyện Thanh Hà và huyện Tông Thành.

Sau khi quân Tống toàn diệt năm ngàn Kim binh ở thành Đại Danh, Hoàn Nhan Đồ Mẫu cũng ý thức được nguy hiểm tiến tới. Gã thuyết phục thủ lĩnh Bột Hải bộ và Cao Ly bộ, lập tức dẫn ba vạn năm ngàn đại quân bắc thượng, mấy ngàn chiếc xe ngựa chở đầy chiến lợi phẩm cướp giật được, các loại vàng bạc trang sức, còn có hơn một vạn nữ nhân.
Đây là điều kiện Bột Hải bộ và Cao Ly bộ đưa ra để xuất binh Hà Bắc, Kim quốc nhất định phải cam đoan họ đạt được đầy đủ tài vật và nữ nhân từ triều Tống, nếu không về sau họ sẽ không xuất binh theo Kim quốc.
Lang Chủ Kim Quốc Hoàn Nhan Thịnh đáp ứng điều kiện này, nhưng Hoàn Nhan Tà Dã lại không quá đồng ý. Lúc này Hoàn Nhan Tà Dã hiểu được, họ cần khôi phục kinh tế phương bắc ở mức độ nào đó, khiến kinh tế phương bắc Đại Tống có thể cung cấp nuôi dưỡng Kim binh lâu dài, nếu không phương bắc bị đập nát chỉ trở thành gánh nặng của Kim quốc.
Mặc dù Hoàn Nhan Thịnh cũng tán thành mạch suy nghĩ của Hoàn Nhan Tà Dã, nhưng hiện giờ bày ra nơi này, họ không cho Bột Hải bộ và Cao Ly bộ đầy đủ lợi ích, sẽ không nhận được sự ủng hộ của hai minh hữu này.
Cho nên Hoàn Nhan Đồ Mẫu được phái tới Hà Bắc ở thời điểm này, đảm nhiệm Phó Đô Nguyên Soái. Thực ra gã chỉ có một nhiệm vụ, thỏa mãn dục vọng cướp giật của hai bộ lạc, sau đó dẫn quân rút về phía bắc.
Buổi sáng, ba vạn năm ngàn kỵ binh áp tải rất nhiều lương thực tài phú và nữ nhân tới chỗ cách huyện Tông Thành hai mươi dặm về phía nam. Lúc này, trinh sát phía trước truyền tới tin tức, phát hiện hơn bốn vạn quân Tống ở huyện Thanh Hà cách đó bốn mươi dặm, cắt đứt đường đi của họ.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu lập tức triệu tập mấy tên Vạn phu trưởng bàn bạc đối sách. Tất cả Vạn phu trưởng nhất trí đồng ý, tuyệt đối không từ bỏ chiến lợi phẩm, tập trung binh lực một trận đánh tan quân Tống.
Thậm chí hai thủ lĩnh Bột Hải và Cao Ly vẫn không chịu xuất lực công thành chiến cũng vỗ ngực, hai vạn kỵ binh của họ nguyện làm tiên phong phát động lần xung kích thứ nhất.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu đặt chiến lợi phẩm và nữ nhân trong huyện Tông Thành, lại mệnh lệnh một ngàn người phụ trách trông coi. Gã dẫn ba vạn bốn ngàn kỵ binh chậm rãi bắc thượng, chuẩn bị đánh tan bốn vạn quân Tống cản đường.
Lúc này, bốn vạn quân Tống đã lặng yên biến thành tám vạn quân Tống. Bốn vạn quân đội của Nhạc Phi và Hàn Thế Trung xuất hiện ở phía đông bắc, mà bốn vạn đại quân của Tào Mãnh đã xếp hàng xong, hai bên cách nhau chừng một dặm, cờ bay phấp phới, thương mâu như rừng, toàn bộ vùng đất trống đằng đằng sát khí.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu nhìn quân Tống bỗng nhiên xuất hiện phía đông bắc, trái tim gã lập tức chìm vào vực sâu, mình trúng kế rồi, đối phương tuyệt đối không chỉ có bốn vạn người.
Gã chợt nhớ tới tình báo mình nhận được trước đó, hai mươi vạn quân Tống vượt qua Hoàng Hà, chẳng lẽ mình đối mặt chính là hai mươi vạn quân Tống này sao?
Nhưng lúc này Hoàn Nhan Đồ Mẫu đã không có chỗ lựa chọn, nếu không thể đánh tan quân Tống đối diện, dứt khoát trực tiếp bắc thượng, những chiến lợi phẩm kia không cần cũng được.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu nhìn lướt qua Kim binh đã chuẩn bị sẵn sàng, đành phải kiên trì hạ lệnh:
- Bột Hải bộ và Cao Ly bộ chuẩn bị tiến công!
Năm ngàn kỵ binh chậm rãi ra khỏi hàng, trong này là ba ngàn Kim binh Bột Hải bộ và hai ngàn Kim binh Cao Ly bộ, năm ngàn người họ làm tiên phong đi càn quét trận địa tên nỏ của quân địch, dọn dẹp con đường cho đại quân phía sau đột kích.
Đây là chiến pháp nhất quán của Kim binh, hi sinh một số ít quân đội, sáng tạo cơ hội cho đại quân phía sau đột kích.
Ba ngàn kỵ binh dẫn đầu là Kim binh Bột Hải bộ, họ chính là chủ lực tấn công. Mà hai doanh kỵ binh quân Cao Ly đi theo phía sau, họ sẽ phát lực phía sau.
Tiếng trống bỗng nhiên gõ vang ầm ầm, kích động chiến mã phun ra từng tiếng phì phì trong mũi. Trường mâu giơ lên, chiến đao rời vỏ, năm ngàn Kim binh khởi động, hai ngàn kỵ binh Cao Ly chia làm hai cánh, chơ chở phương trận ba ngàn kỵ binh quân Bột Hải, giống như một dòng lũ lớn tràn ra từ đê vỡ, nhào về phía quân Tống.
Quân Tống vẫn vững như núi Thái Sơn, không nhúc nhích, chỉ có một vạn nỏ thủ chậm rãi giơ Thần tí nỏ lên, hướng lên không trung một góc ba mươi độ, tổng cộng năm hàng nỏ thủ, mỗi hàng xếp cách nhau hai bước, họ sẽ phát xa khi đối phương cách một trăm năm mươi bước, dùng năm vòng phát xạ tập kích đối phương.
Phía sau nỏ binh là năm ngàn hỏa thương binh, họ cũng có năm vòng xạ kích, dùng phương thức đả kích liên hợp súng kíp và tên nỏ, đón đầu đánh Kim binh.
Sau lưng hỏa thương binh là năm ngàn bộ binh giáp nặng, nhiệm vụ của họ là yểm hộ nỏ binh và hỏa thương binh rút lui.
Hai bên phương trận lớn là hai vạn kỵ binh, mỗi bên một vạn người.
Ngay khi hai nhánh đại quân sắp bùng nổ đại chiến, Lý Diên Khánh dẫn mười vạn đại quân xuất hiện ở phía nam huyện Tông Thành khoảng mười dặm, họ từ hai phương hướng chính nam và tây nam nhanh chóng đánh tới huyện Tông Thành.
Ba ngàn kỵ binh người Kim dẫn đầu ngày càng gần, kỵ binh giơ cao tấm thuẫn tạo thành một bức tường thuẫn màu đen, tốc độ của kỵ binh cũng không nhanh, đã qua ba trăm bước. Lúc này, Vạn phu trưởng dẫn làn sóng xung kích thứ nhất hét lớn một tiếng:
- Giết!
Trong lúc đó ba ngàn kỵ binh gia tốc, họ hối hả mà chạy, vọt tới đại trận quân Tống. Tào Mãnh hạ lệnh:
- Cung nỏ thủ chuẩn bị xạ kích!
Một vạn cung nỏ thủ nâng tên nỏ lên, mũi tên lạnh băng nhắm ngay Kim binh cuốn tới, cung nỏ thủ không ngừng thông qua nhìn núi để điều chỉnh góc độ.
- Hai trăm bước… một trăm năm mươi bước…
- Bắn!
Tào Mãnh truyền đạt mệnh lệnh bắn, lượt thứ nhất hai ngàn mũi tên bay lên không, thoáng chốc mất tung tích, mang theo tiếng gió gào thét nhào vào trong đám địch.
Kim binh vội giảm tốc độ, lục tục nâng thuẫn đón lấy. Một loạt tiếng va chạm đinh đương vang lên, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của người trúng tên, mưa tên quá dày đặc, vẫn có mấy trăm người trúng tên ngã ngựa.
Tấm thuẫn mới phân phối của Kim binh lại chặn được lượt mưa tên thứ nhất của quân Tống, sau đó là lượt thư hai và thứ ba, mưa tên phô thiên cái địa gào thét mà đến, dày đặc khiến người ta không thở nổi. Quân Tống dùng biện pháp bắn năm lượt, khiến cung tên duy trì đả kích dày đặc nhất.
Kim binh tiến lên cực kỳ gian nan, mỗi một bước đi đều phải bỏ ra cái giá mấy trăm người trúng tên bỏ mình, họ cũng không thể đánh trả, do mưa tên của quân Tống quá dày, khiến họ không có chỗ trống ra tay.
Quan trọng hơn là cung tên của họ kém xa tít tắp sự sắc bén của Thần tí nỏ quân Tống, tầm bắn không xa như vậy. Ba mươi bước ngắn ngủi, quân Tống bắn ra tổng cổng hai lượt như mua to trút nước vào Kim binh, hai vạn mũi tên đả kích liên tục, Kim binh bỏ ra thương vong gần hai ngàn người trúng tên.
Dưới khảo nghiệm đối với ý chí và dũng khí này, kỵ binh Bột Hải bộ không chống đỡ nổi, bắt đầu đại loạn. Đúng lúc này hai ngàn kỵ binh Cao Ly bỗng nhiên xuất hiện giết ra từ phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất nhào tới trận địa quân Tống cách trăm bước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận