Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 663: Ngoài ý liệu

Chương 663: Ngoài ý liệuChương 663: Ngoài ý liệu
Trong Ngự thư phòng, Triệu Cát híp mắt nghe Cao Cầu báo cáo. Quân Kinh Triệu hi vọng chia mỏ bạc Kính Xuyên cho quân đội làm tài sản nuôi quân, Triệu Cát cũng không hề phẫn nộ. Trước đó Cao Thâm từng báo cáo với y, trú quân Kinh Triệu bắt chước Phủ Yến Sơn, chuyển năm ngàn hương binh thành hương binh huấn luyện lâu dài, trên thực tế chính là tăng binh, bổ sung binh lực biên cảnh Tống Hạ không đủ.
Triệu Cát cũng không ngu xuẩn, mặc dù y đạt thành hiệp nghị giải trừ quân bị biên cảnh với Tây Hạ, nhưng đô thành Phủ Hưng Khánh của Tây Hạ cách biên cảnh chẳng qua một ngày lộ trình của kỵ binh, có thể giết tới biên cảnh bất cứ lúc nào. Đô thành Đại Tống cách biên cảnh ít nhất năm ngày lộ trình, chờ Cấm Quân chạy tới Thiểm Tây Lộ, món ăn đã nguội rồi. Điểm này Triệu Cát biết rõ trong lòng, cho nên giữ vững trú quân ở Phủ Kinh Triệu và Phủ Thái Nguyên là cực kỳ mấu chốt, đây cũng là nguyên nhân Triệu Cát ngầm đồng ý Phủ Kinh Triệu dùng phương thức biến báo gia tăng năm ngàn hương binh huấn luyện lâu dài.
Chẳng qua chia mỏ bạc Kính Xuyên cho quân Kinh Triệu thì là chuyện khác, việc này còn béo bở hơn chuyện cho phép quân Kinh Triệu đúc tiền.
- Thái Úy, nuôi năm ngàn quân đội cần bao nhiêu tiền?
- Hồi bẩm bệ hạ, dựa theo tiêu chuẩn của Điện Tiền Cấm Quân, mỗi tháng chỉ riêng bổng lộc đã cần tám vạn quan. Nếu như dựa theo Cấm Quân biên cương thì ít hơn một chút, khoảng năm vạn quan, tăng thêm cơm nước và chi phí phụ chi cũng cần hơn một vạn quan tiền, ít nhất cũng cần sáu vạn quan tiền!
Triệu Cát nhướng mày:
- Cần nhiều như vậy sao?
- Bệ hạ, chi tiêu quân phí hàng năm của Đại Tống đều là gánh vác tài chính lớn nhất của triều đình, lúc trước vi thần không quá hiểu rõ, sau khi nhập Tướng mới biết được hiện giờ củi gạo không dễ dàng!
- Tên khốn này, ý của ngươi làn ói trẫm không hiểu nạn hiện giờ sao?
Cao Cầu sợ hãi vội vàng giải thích:
- Bệ hạ nhìn xa trông rộng, tầm mắt đương nhiên không thấp giống như vi thần…
- Được, trình độ của ngươi là gì trẫm rất rõ ràng, chút tâm tư kia của ngươi trẫm cũng hiểu được, không cần giải thích trước mặt trẫm nhiều như vậy!
- Bệ hạ là Hỏa nhãn kim tinh, vi thần đâu giấu diếm được bệ hạ.
Triệu Cát mỉm cười, y biết lúc còn trẻ Cao Cầu bất học vô thuật, chẳng qua lại trung thành cảnh cảnh với mình, bỏ y vào Tri Chính Đường cũng coi như một tai mắt của mình.
- Một tháng cần sáu vạn quan tiền, vậy nửa năm này Lý Diên Khánh giải quyết vấn đề phí tổn quân đội thế nào, là dựa vào Bảo Nghiên Trai sao?
Cao Cầu nào dám nói dựa vào Bảo Nghiên Trai, vậy chẳng phải biến thành tư quân của Lý Diên Khánh sao? Điều này quả thực xúc phạm vảy ngược của Thiên tử.
- Theo vi thần hiểu rõ, nửa năm nay là dựa vào chiến lợi phẩm tiêu diệt Hắc Đảng Hạng, không phải bệ hạ thưởng cho họ sao?
- Chiến lợi phẩm lại nhiều như vậy sao?
- Khoảng chừng như vậy! Có hơn mười vạn quan tiền, còn hai mươi vạn tấm da dê, dựa theo giá trị thị trường là hai ba mươi vạn quan. Trước đó hẳn là duy trì dựa vào số tiền này, hiện giờ không duy trì nổi nữa, cho nên mới cầu viện triều đình.
Triệu Cát nâng chén trà lên uống một ngụm trà sâm, trầm tư một lát rồi nói:
- Vậy ý của ngươi thế nào?
Cao Cầu cũng không phải ống truyền lời, y là thủ lĩnh Xu Mật Viện, cũng là Tướng Quốc Tri Chính Đường, chủ quản quân vụ thiên hạ. Trong chuyện mỏ bạc, y có quyền uy tuyệt đối, đương nhiên chỉ là quyền đề nghị, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Thiên tử. Sở dĩ chuyện này không thông qua Tri Chính Đường, cũng bởi vì mỏ bạc Kính Xuyên thuộc về tài sản quân đội, Tri Chính Đường không có quyền nhúng tay.
Nếu không coi như Triệu Cát gật đầu đáp ứng, Tri Chính Đường có thể bác bỏ, Tướng Quốc Đại Tống có quyền cự tuyệt chấp hành quyết định vô lý của Thiên tử.
Cao Cầu biết quan gia sẽ hỏi ý kiến của mình, y trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tây Hạ đầu hàng Kim quốc, vi thần rất lo lắng biên cảnh Tống Hạ. Vi thần cho rằng cần phải tăng binh ở mức độ nào đó. Trước đó vi thần nói tại Tri Chính Đường, Thái Tướng Công và Vương Tướng Công đều nhất trí phản đối, cho rằng tăng binh trái với hiệp nghị giải trừ quân bị giữa Tống Hạ. Vừa vặn Xu Mật Viện nhận được tấu chương của Lý Diên Khánh, vi thần cho rằng gia tăng hương binh huấn luyện lâu dài có lẽ là một biện pháp biến báo tăng binh tương đối tốt.
Triệu Cát trầm tư chốc lát rồi nói:
- Nếu như trích cấp quân phí bình thường thì sao?
- Chỉ sợ triều đình bên kia không thông qua, mà Tây Hạ cũng sẽ kháng nghị.
Triệu Cát không lên tiếng, y biết triều đình trích cấp lương bổng có nghĩa tăng binh, một năm chi tiêu bảy tám chục vạn quan, với triều đình tài chính ngày càng túng quẫn mà nói cũng là một gánh vác nặng nề. Trước đó họ từng thảo luận hạn mức tăng tân binh của Phủ Yến Sơn, liền bị Thái Kinh chống lại mạnh mẽ, cuối cùng Vương Phủ đề xuất biện pháp cho phép Quách Dược Sư đúc tiền mới giiar quyết vấn đề phí tổn của hai vạn lính mới.
Trong lòng Triệu Cát đã đồng ý đề nghị của Cao Cầu, chẳng qua trong lòng y còn hai suy nghĩ cần chứng thực. Sau khi cân nhắc lặp đi lặp lại, Triệu Cát chậm rãi nói:
- Trên nguyên tắc trẫm đồng ý thỉnh cầu của Lý Diên Khánh, có thể chuyển mỏ bạc Kính Xuyên cho quân Kinh Triệu. Chẳng qua trẫm có hai yêu cầu. Thứ nhất, quân Kinh Triệu có thể quyên thêm một vạn năm ngàn hương binh, để số lượng hương binh huấn luyện lâu dài đạt tới hai vạn người, Thái Úy hiểu được ý của trẫm chứ?
Cao Cầu vội vàng nói:
- Bệ hạ anh minh, như vậy tổng binh lực Thiểm Tây Lộ sẽ đạt tới sáu vạn người, không sợ Tây Hạ đột nhiên làm khó.
- Chẳng qua tuổi của Lý Diên Khánh còn hơi trẻ, để hắn một mình nắm giữ bốn vạn quân Kinh Triệu, trẫm hơi lo lắng không yên lòng!
Tim Cao Cầu nhảy lên một cái, có ý gì? Chẳng lẽ quan gia dự định thay đổi tướng sao? Vậy thì không tốt rồi.
Triệu Cát sâu sắc nhìn Cao Cầu một chút, tên khốn này cho rằng mình không hiểu rõ ý đồ của y sao? Đơn giản là muốn biến quân Kinh Triệu thành thế lực của y.
- Ý của trẫm là, tốt nhất sắp xếp thêm một Giám Quân.
Cao Cầu lập tức thở phào, hóa ra không phải lo lắng năng lực của Lý Diên Khánh, mà không yên tâm hắn, phái Giám Quân cũng là lệ cũ, binh lực vượt qua ba vạn nhất định phải phái Giám Quân. Cho dù quan gia quên, làm Xu Mật Sứ, Cao Cầu cũng sẽ đề xuất việc này, càng không cần nói lúc này quan gia chủ động nói ra. Cao Cầu vội nói:
- Bệ hạ anh minh!
Triệu Cát chắp tay đi vài bước, thản nhiên nói:
- Trẫm nhớ kỹ Kinh Triệu Lưu Thủ là Khang Vương đúng không?
- Chính là Khang Vương điện hạ!
Cao Cầu thấp thỏm trong lòng.
- Vậy để Khang Vương đảm nhiệm đi!
Cao Cầu thở dài một hồi trong lòng, như vậy địa vị của Thái tử lại bất ổn.

Thiểm Tây Lộ có mấy mỏ bạc, trong đó mỏ bạc lớn nhất ở Thương Châu, mỏ bạc Kính Xuyên chỉ có thể coi là một mỏ bạc nhỏ, mỗi tháng luyện được năm ngàn cân bạc thô, tinh luyện chừng ba vạn lạng bạc, dựa theo giá thị trường tương đương sáu vạn quan tiền. Lý Diên Khánh đánh chủ ý mỏ bạc này, cũng vì mỏ bạc này sản xuất vừa đủ nuôi quân của hắn, mà mỏ bạc này thuộc về quân đội, chia cho quân Kinh Triệu cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng Lý Diên Khánh lại không nghĩ tới, thỉnh cầu này của hắn lại chọc tới chuyện khác, không chỉ Thiên tử phê chuẩn số lượng hương binh huấn luyện lâu dài có thể đạt tới hai vạn người, hơn nữa còn phái Khang Vương Triệu Cấu đến Phủ Kinh Triệu đảm nhiệm thực chức. Kinh Triệu Lưu Thủ cũng chính là thủ lĩnh quân chính cao nhất toàn bộ Thiểm Tây Lộ.
Ngày thứ ba khi Triệu Cấu nhận chức, Lý Diên Khánh liền tới mỏ bạc Kính Xuyên cùng Triệu Cấu. Mỏ bạc Kính Xuyên ở Huyện Vân Dương Diệu Châu, cả mỏ bạc do hơn ba mươi ngọn núi tạo thành, những đỉnh núi này phân bố trong phạm vi ba mươi dặm, nhìn xuống từ trên cao giống như một đóa hoa sen to lớn, trung tâm hoa sen là trọng địa hậu cần Trấn Mạnh Điếm chèo chống mỏ bạc.
Mặc dù mỏ bạc chỉ có ba trăm thợ mỏ, nhưng ba trăm thợ mỏ tăng thêm người nhà của họ ít nhất hơn ngàn người. Hơn ngàn người ăn uống tiêu phí đều dựa vào thành trấn, Trấn Mạnh Điếm cũng bởi vì mỏ bạc này mà phát triển.
- Điện hạ, sắc trời đã tối rồi, lên mỏ bạc đã không tiện lắm, không bằng nghỉ ngơi trên trấn một đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta lên mỏ bạc nhìn xem.
Lý Diên Khánh cười đề nghị.
Mặc dù được đưa ra ngoài nhận chức thật, nhưng Triệu Cấu rõ ràng không quá vui mừng, mấy ngày nay rất khó nhìn thấy nụ cười của gã. Triệu Cấu gật nhẹ đầu:
- Ngươi sắp xếp đi!
Trên thực tế, Mã Thiện đã sớm sắp xếp thỏa đáng. Làm địa đầu xà, phụ thuộc một Thân Vương là chuyện cực kỳ cần thiết, huống chi Thân Vương này còn là cấp trên của y, nắm giữ toàn bộ quân chính Thiểm Tây Lộ.
Bọn họ ở lại trong một khách sạn gọi là Giao Lâm, tất cả nhân viên không liên quan đều bị đẩy ra ngoài, chỉ có chưởng quỹ và hai tiểu nhị phụ trách hầu hạ nhóm người Khang Vương và Đồng Tri.
Triệu Cấu tâm tình không tốt, vừa ở lại liền sai người mời Lý Diên Khánh qua phòng mình uống rượu nói chuyện.
- Dường như tâm tình của điện hạ hai ngày nay không tốt lắm?
Lý Diên Khánh rót đầy một chén rượu cho Triệu Cấu rồi hỏi.
Triệu Cấu thở dài hỏi:
- Ngươi cảm thấy vì sao phụ hoàng lại phái ta tới Phủ Kinh Triệu nhận thực chức?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Vấn đề này ta cũng từng suy nghĩ qua, nếu như nói là vì đoạt ngôi, như vậy Vận Vương điện hạ cũng sẽ không lưu lại Phủ Đại Danh. Cá nhân ta cho rằng không liên quan tới đoạt ngôi!
- Đó là vì sao?
- Hẳn là quan gia muốn dùng Thân Vương thay thế hành động hoạn quan Giám Quân. Trước kia Thân Vương phổ biến nhỏ tuổi, quan gia không thể dựa vào, chỉ có thể sử dụng hoạn quan Giám Quân, kết quả một phần hoạn quan lừa trên gạt dưới, dẫn đến kêu ca sôi trào. Hiện giờ khi Thân Vương dần lớn lên, dùng Thân Vương thực phong thay thế hoạn quan có lẽ sẽ trở thành một loại nêm thử mới.
Triệu Cát lắc đầu:
- Lúc ta chuẩn bị lên đường phụ hoàng liền triệu kiến ta, hắn nói cho ta, người kế thừa hoàng thống nhất định phải tài đức vẹn toàn, phải đi địa phương lo lắng dân tình, mà không phải cả ngày tính toán âm mưu trong thâm cung. Ta có thể cảm giác được, trong giọng nói của hắn vẫn hết sức bất mãn với hoàng huynh của ta.
Lý Diên Khánh thở dài trong lòng. Triệu Cấu còn quá trẻ, Thiên tử phái hắn tới Kinh Triệu chẳng qua chỉ là một loại thăm dò. Đại Tống chưa từng có tiền lệ phái Thân Vương thực sự tới chỗ chấp chính, chỉ sợ Thân Vương ủng binh tự lập, tạo thành hoàng quyền phân liệt. Tại sao Triệu Cát lại làm chuyện ngoại lệ, đưa Khang Vương tới Kinh Triệu phần lớn là một loại khảo nghiệm gã, nếu như gã không chịu được khảo nghiệm, biểu hiện quá nhiều với hoàng quyền, như vậy chỉ sợ thời gian tương lai rất khó khăn.
Nhưng bây giờ còn chưa thể nói lời này với Triệu Cấu. Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút cười nói:
- Điện hạ chính vì điều này mà tâm tình không tốt sao?
Triệu Cấu lắc đầu:
- Tâm tình của ta không tốt là vì Tây Hạ đầu hàng Kim quốc, ta lo lắng cho thế cục Đại Tống!

Bạn cần đăng nhập để bình luận