Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 756: Tình thế thăng cấp

Chương 756: Tình thế thăng cấpChương 756: Tình thế thăng cấp
Lý Cương thôi Tướng giống như một tảng đá lớn rơi xuống hồ nước, tạo lên gợn sóng to lớn trong triều chính. Lý do Lý Cương bị thôi Tướng chính là bất lực ngăn cản di chuyển về phía nam, điều này hiển nhiên không thể phục chúng.
Di chuyển về phía nam quy mô lớn bắt đầu từ năm trước, đám quyền quý cự thương đều di chuyển về phía nam hầu như không còn. Hiện giờ bỗng nhiên lại muốn ngăn cản bách tính di chuyển về phía nam, đã không hợp tình lại không hợp lý, cuối cùng lấy một Tướng quốc thôi Tướng làm cái giá lớn, điều này khiến cho người ta sinh ra một loại suy đoán âm mưu nào đó.
Điều này khiến người ta liên tưởng rất nhiều đến vấn đề đàm phán tiếp theo. Lý Cương thôi Tướng là ngăn cản rất lớn mà phái chủ chiến gặp phải, nhất là người đảm nhiệm Tướng quốc thay thế Lý Cương chính là Cảnh Nam Trọng chủ lực phái chủ hòa, điều này khiến cho chúng thần trong triều sinh ra rất nhiều lo lắng đối với đàm phán tương lai.
Lý Cương rời khỏi kinh thành vào ban đêm, không làm kinh động bất cứ kẻ nào. Ban đêm, Tân Trịnh Môn chậm rãi mở ra, Lý Cương và mấy tên tùy tùng cưỡi ngựa đi qua ủng thành, đi tới cửa thành. Y quay đầu nhìn thoáng qua kinh thành lần cuối, trong lòng tràn ngập phiền muộn chí khí chưa phai.
Đúng lúc này, đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một đội kỵ binh xuyên qua cửa thành bên trong, vội vàng chạy tới ủng thành.
- Xin Bá Kỷ huynh dừng bước!
Phía sau có người hô lớn.
Lý Cương dừng chiến mã lại, y nghe được giọng nói này, chính là Lý Diên Khánh đang gọi y.
Trong lòng y bỗng nhiên dâng lên một loại cảm động khó hiểu, mũi trở nên chua xót.
Một lát, Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới, ghìm chặt chiến mã, hơi bất mãn nói:
- Bá Kỷ huynh sao lại rời kinh trong đêm?
Lý Cương thở dài:
- Triều đình yêu cầu hôm nay ta nhất định phải rời khỏi kinh thành, ban ngày phải thu dọn, phải làm thủ tục thôi chức, chỉ có thể rời kinh vào ban đêm.
- Nhưng từ cửa thành đi về hướng tây năm mươi dặm vắng vẻ hoang tàn, ngay cả chỗ nghỉ chân cũng không có. Nếu như gặp phải đạo tặc, hậu quả khó mà lường được. Chẳng lẽ Bá Kỷ huynh không nghĩ tới nguy hiểm tiềm ẩn trong này hay sao?
Lý Cương biến sắc, y đương nhiên hiểu được ám chỉ của Lý Diên Khánh, không phải đạo tặc cái gì, mà là có người sẽ làm bộ đạo tặc ám hại mình.
Lý Diên Khánh lại nói:
- Ta sẽ phái một đội kỵ binh hộ tống Bá Kỷ huynh tiến tới Kinh Triệu, mặt khác đến Đồng Quan, bên kia sẽ có người nghênh đón, cam đoan Bá Kỷ huynh đi đường bình yên vô sự!
Lý Cương cảm động trong lòng, chắp tay nói:
- Cảm tạ Lý Đô Thống chiếu cố, Lý Cương khắc ghi trong lòng!
- Bá Kỷ huynh bảo trọng, tin tưởng chúng ta còn cơ hội sóng vai kháng Kim.
Lý Cương gật đầu:
- Người Kim gian trá bất tín, phái thỏa hiệp hoành hành triều đình, hi vọng Lý Đô Thống bảo vệ mình thực tốt, cũng là giữ lại chút hi vọng sống cho Đại Tống ta, bảo trọng!
Nói xong, Lý Cương quay đầu ngựa lại, giục ngựa xôgn ra khỏi cửa thành. Một đội kỵ binh hơn trăm người theo sát phía sau, hộ vệ Lý Cương đi về phía tây.
Lý Diên Khánh đứng ở cửa thành, lặng yên nhìn Lý Cương đi xa. Lý Cương thôi chức, khiến phái kháng Kim trong triều trở nên cực kỳ cô lập.
Lý Diên Khánh cũng không cảm thấy uể oải, bi kịch lịch sử không phải nhân tố ngẫu nhiên nào đó tạo thành, nó là kết quả tất yếu của tệ nạn nhiều năm kéo dài mà thành, sẽ không thể bị thay đổi trong thời gian ngắn. Hắn đang ra sức thúc đẩy vòng xoay lịch sử, khiến nó thoáng hướng về bên kia một chút xíu trong quỹ tích vốn có, có lẽ chính là câu nói kia, không phá thì không lập.

Sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh đi tới quân nha như thường ngày. Mấy ngày nay hắn đang bận rộn chuẩn bị phương án phòng ngự ven bờ Hoàng Hà, đây là một hành động quan trọng khác sau phòng ngự kinh thành. Kế hoạch ban đầu Lý Diên Khánh đầu nhập ba ngàn máy bắn đá loại lớn cùng một vạn khung hỏa pháo, bố trí hai mươi vạn trọng binh cùng ba mươi vạn dân phu, đồng thời muốn tạo ra mười vạn quả Chấn Thiên Lôi. Đây chỉ là dự án sơ bộ, sau khi hình thành và phương án báo cáo còn cần tính toán rất nhiều tỉ mỉ toàn diện.
Chuẩn bị cụ thể đương nhiên không phải Lý Diên Khánh tự mình làm, mà là Mạc Tuấn dẫn ba mươi mấy quan văn quân nha phụ trách biên chế.
Lý Diên Khánh đi tới quân nha, lại phát hiện trong quân nha hơi quạnh quẽ, dường như vắng đi rất nhiều người. Hắn liền hỏi binh sĩ đứng gác:
- Mạc tiên sinh còn chưa tới sao?
- Khởi bẩm Đô Thống, sáng sớm hôm nay Mạc tiên sinh và mười mấy tên quan văn đi tới bờ nam Hoàng Hà rồi.
Lý Diên Khánh vỗ trán, trí nhớ của hắn gần đây quả thực có chút vấn đề. Hôm trước Mạc Tuấn vừa nói với hắn, hôm nay muốn đi bờ nam Hoàng Hà khảo sát thực địa ba ngày, mình lại quên mất.
- Ta biết rồi, còn chuyện gì khác không?
- Vừa rồi Khang Vương điện hạ phái người đưa một phong thư tới, đặt trên bàn trong quan phòng của Đô Thống.
Lý Diên Khánh nao nao, Khang Vương Triệu Cấu lại tìm tới hắn vào lúc này, hắn trầm ngâm một lát liền bước nhanh tới quan phòng của mình.
Trên bàn trong phòng quả nhiên đặt một phong thư, vỏ ngoài thư không kí tên, chỉ viết một hàng chữ ‘Kính gửi Lý Đô Thống Phòng Ngự Sứ Đông Kinh’. Lý Diên Khánh xé vỏ ngoài phong thư, bên trong chỉ có một tờ giấy, hẹn hắn gặp mặt uống trà tại quán trà Chu Khô Lâu vào giữa trưa. Lý Diên Khánh vừa nhìn liền nhận ra, đúng là bút tích của Khang Vương Triệu Cấu.
Từ sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, dù Triệu Cấu, Triệu Giai hay là Hoàng tộc khác đều biểu hiện cực kỳ trầm mặc, gần như không lộ mặt. Trong tất cả phong thưởng của Triệu Hoàn cũng không hề liên quan tới Hoang tộc, dường như hai bên vẫn duy trì một loại ăn ý nào đó. Nhưng Lý Diên Khánh biết được, sở dĩ Hoàng tộc trầm mặc, là bởi vì Triệu Hoàn an bài giám thị nghiêm mật đối với các huynh đệ của gã, cho nên hôm nay Lý Diên Khánh nhận được tờ giấy này của Triệu Cấu, ít nhiều cũng hơi ngạc nhiên.
Lúc này, có thân binh bẩm báo bên ngàoi:
- Khởi bẩm Đô Thống, Tôn Tướng công đến rồi!
Lý Diên Khánh vội vàng thu tờ giấy lại, đi ra ngoài đón, trông thấy Tôn Phó đi tới từ cửa viện đối diện. Lý Diên Khánh cười hành lễ nói:
- Tôn Tướng công đến rồi, Diên Khánh không có đón tiếp từ xa!
Tôn Phó cười ha ha:
- Là ta đường đột, hẳn là ta thực có lỗi mới đúng.
- Tôn Tướng công không cần phải khách khí, mời vào ngồi!
Lý Diên Khánh mời Tôn Phó vào phòng tiếp khách bên cạnh quan phòng, hai người chia chủ khách ngồi xuống, một thân binh tiến tới dâng trà.
Tôn Phó cũng là sư phụ của Triệu Hoàn, thuộc về phái trung gian trong triều đình, lập trường nhất trí với Lý Cương ban đầu, chủ trương có thể nghị hòa với Kim quốc, nhưng phải bảo đảm lợi ích của Đại Tống, nhất là không thể cắt nhường đất đai. Lão và Đại học sĩ Hà Lật, Xu Mật Sứ Cao Thâm cùng trở thành ba trụ cột lớn của phái trung gian.
Tôn Phó ngồi xuống nói với Lý Diên Khánh:
- Sáng sớm hôm nay quan gia đã chính thức phê duyệt thư ban thưởng quân công của các tướng sĩ rồi, quyết định thông qua mười vạn khoảnh đất tốt trong đất quan ở đông lộ Giang Nam và bắc lộ Kinh Hồ ban thưởng cho tướng sĩ có công và trợ cấp cho bình sĩ bỏ mình, đồng thời miễn thuế ba năm. Bởi vì tài lực triều đình túng quẫn, lại phải đối mặt với mộ binh rất nhiều, thực sự không bỏ ra nổi vàng bạc tiền lụa làm ban thưởng, điểm này xin Đô Thống thông cảm.
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Dùng đất đai ban thưởng quân công đã trở thành nhận thức chung của triều đình và ba quân trước đó, chỉ cần triều đình có thể trích cấp đất đai ban thưởng kịp thời, ta không có ý kiến.
- Đa tạ Lý Đô Thống lý giải, Hộ Bộ sẽ nhanh chóng đưa ra phương án phân chia đất đai cụ thể. Xu Mật Viện sẽ trích cấp tới từng người trong vòng một tháng. Các Châu Huyện cũng sẽ phối hợp tích cực, cam đoan đất đai ban thưởng thuận lợi. Mặt khác liên quan tới phương án thăng chức cho các tướng lĩnh còn đang trong thảo luận, đại khái sẽ có kết quả trong vòng mười ngày, xin Lý Đô Thống chuyển lời các vị tướng lĩnh an tâm chớ vội, triều đình sẽ dốc sức cam đoan công chính công bằng.
Lý Diên Khánh chỉ cười nhạt một tiếng. Hắn vốn chỉ có một bản báo cáo chiến công, lại bị triều đình chia ra làm hai. Không cần phải nói hắn cũng đoán được, trong số quan tướng thăng chức nhất định sẽ xuất hiện thiêu thân, hắn cũng sẽ rửa mắt mà đợi.
- Hôm qua Lý Tướng công bị thôi Tướng, không biết Tôn Tướng công có cảm tưởng gì?
Lý Diên Khánh dẫn chủ đề lên người Lý Cương.
Trong mắt Tôn Phó lóe lên thần sắc phức tạp. Thực ra lão biết rõ nguyên nhân Lý Cương bị thôi Tướng, quan gia đã quyết định dùng phương thức hòa đàm thỏa hiệp kết thúc chiến tranh Tống Kim, đương nhiên không thể chịu đựng kẻ quấy rối như Lý Cương lại xuất hiện trong Tri Chính Đường. Thực ra Lý Diên Khánh cũng như vậy, nếu không phải vì Lý Diên Khánh tay nắm quân quyền, chỉ sợ cũng sẽ bị quan gia đuổi ra khỏi kinh thành. Đuổi Lý Cương đi, đầu tiên là chia rẽ liên minh quân chính của hai người Lý Diên Khánh và Lý Cương.
Tôn Phó cười khổ một tiếng, nói:
- Gần đây thế cục triều đình rất phức tạp, sau khi đăng cơ quan gia liền đứng trước cuộc chiến bảo vệ Đông Kinh, rất nhiều chuyện vốn cần phải làm đều buông xuống. Hiện giờ chiến tranh kết thúc rồi, chuyện chậm trễ trước kia được đưa lên lần nữa, Lý Đô Thống có thể hiểu thành quan gia đang chỉnh đốn triều cương.
- Chỉnh đốn triều cương chính là để Lý Tướng công thôi Tướng sao?
Ánh mắt sắc bén của Lý Diên Khánh chăm chú nhìn Tôn Phó:
- Ta thực sự không thể nào hiểu được, có thể xin Tôn Tướng công giải thích nghi hoặc hay không?
Tôn Phó trầm ngâm một chút, nói:
- Hôm nay hoặc ngày mai, một số trọng thần và nội hoạn phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong chuyện Kim quốc xâm nhập phía nam sẽ bị thanh toán, nhưng điều này chắc chắn sẽ khiến Thái Thượng Hoàng cực kỳ bất mãn. Vì lắng lại lửa giận của Thái Thượng Hoàng, quan gia đành phải ủy khuất Lý Tướng công trước, như vậy có thể chặn miệng rất nhiều người, cũng khiến Thái Thượng Hoàng có chút cảm giác cân bằng trong lòng.
- Tôn Tướng công là đang để lộ bí mật sao?
Lý Diên Khánh cười nói.
- Cũng chưa nói tới để lộ bí mật, Lý Đô Thống là Chủ soái quân đội, có quyền biết chuyện này, ta cũng đến nói cho Lý Đô Thống sớm một chút.
- Không biết người nào sẽ bị thanh toán?
- Vương Phủ đứng mũi chịu sào, tiếp theo là Lương Sư Thành và Lý Ngạn, còn có Thái Kinh. Chẳng qua Thái Kinh tuổi tác đã cao rồi, có thể quan gia sẽ thả cho hắn một lần. Còn có chính là Thái Du và Cao Cầu, họ cũng khó thoát khỏi lần thanh toán này, mặc dù họ không ở trong triều đình, nhưng cũng không ảnh hưởng triều đình trừng phạt bọn họ.
Lý Diên Khánh trầm mặc chốc lát nói:
- Cao Cầu tay nắm trọng binh, tuyên bố trừng phạt với hắn, có bất ổn đối với xã tắc hay không? Điểm này vẫn xin Tri Chính Đường cân nhắc cẩn thận một chút.
- Ta nhất định sẽ đưa ý kiến của Lý Đô Thống cho quan gia và Tri Chính Đường, thời gian không còn sớm, ta cáo từ trước!
- Xin Tôn Tướng công chờ một chút!
Lý Diên Khánh trở lại quan phòng của mình, lấy một phong thư trở về giao cho Tôn Phó:
- Hôm qua Tình Báo Ti bắt được một mật thám Kim quốc, đây là một phong thư lục soát được trên người hắn, là Vương Phủ viết hồi âm cho Hoàn Nhan Tà Dã, đây cũng là bằng chứng Vương Phủ cấu kết với Kim quốc.
Tôn Phó vui mừng, nhận thư hỏi:
- Mật thám Kim quốc ở đâu?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Rất xin lỗi, mật thám đã uống thuốc độ tự sát. Chẳng qua hiện giờ các ngươi điều tra nhà Vương Phủ, chắc chắn còn có thể lục soát được thư tín của Hoàn Nhan Tà Da gửi cho hắn.
- Đa tạ Lý Đô Thống, ta cáo từ!
Lý Diên Khánh cười cười nói:
- Chuyển lời tới quan gia tha ta, Lương Sư Thành mặc dù đứng sai đội vào thời khắc quan trọng, nhưng hắn từng bảo vệ tính mạng của Trịnh Thiên phi, hi vọng quan gia xem xét xử lý.
Tôn Phó liếc mắt nhìn Lý Diên Khánh chằm chằm:
- Ta sẽ bẩm báo quan gia chi tiết!
Lão chắp tay thi lễ với Lý Diên Khánh, liền cầm thư vội vàng rời đi. Lý Diên Khánh đưa Tôn Phó ra cửa lớn, nhìn xe ngựa Tôn Phó đi xa, Lý Diên Khánh quay đầu lại hỏi:
- Giờ là lúc nào rồi ?
- Khởi bẩm Đô Thống, sắp đến trưa rồi.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta phải ra ngoài một chút, có chuyện gì buổi chiều lại nói!

Bạn cần đăng nhập để bình luận