Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 535.1: Bán đất giá cao

Chương 535.1: Bán đất giá caoChương 535.1: Bán đất giá cao
Lý Đại Khí cười nói:
- Vừa rồi ông chủ cửa tiệm xây dựng của Phương gia đến chơi. Đây là bản vẽ ông ấy để lại cho cha. Diện tích bằng với Bảo Nghiên Trai ở Ngự Nhai. Ông ấy hứa rằng sẽ xây xong cửa tiệm mới trong vòng một tháng. Giá tổng là năm nghìn quan tiền, bao gồm cả ba chiếc giếng và mấy cái cây trong vườn, nhưng không gồm tiền trang trí biển hiệu. Biển hiệu rất đắt. Như biển hiệu bằng gỗ Đàn Hương mới làm của Thanh Phong Lâu đấy, cũng là do họ làm, mất hơn mười nghìn quan tiền. Rẻ nhất cũng phải hai nghìn quan tiền. Cha nghĩ không cần bày vẽ quá, làm một cái cửa tầm trung, khoảng bốn năm nghìn quan tiền.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thật ra con muốn khuyên cha nhân cơ hội này bán mảnh đất ở Ngự Nhai đi, sau đó thuê một cửa tiệm mới.
Lý Đại Khí giật thót:
- Con điên rồi sao, đây là cửa tiệm ở Ngự Nhai đó! Muốn mua còn không mua được, vậy mà con còn muốn bán đi.
- Nếu như dời đô, thì mảnh đất này sẽ chẳng đáng tiền nữa.
- Con lại có tin gì rồi ư? Lần trước nghe lời của con đi Hàng Châu mua đất, kết quả là lần này đi xem, tổn thất rất nặng nề.
Lý Đại Khí bất mãn trừng mắt với con trai.
Lý Diên Khánh ngớ ra:
- Không phải chứ, quan phủ không công nhận những căn nhà đó sao?
- đương nhiên là quan phủ công nhận rồi. Cha không nói đến điều tổn thất này. Trước đó cha mua hai mươi ba ngôi nhà, có đến bảy ngôi nhà bị cháy, còn có mấy ngôi nhà lớn bị phỉ binh chiếm mất. Những đồ gia dụng, vườn hoa trong nhà bị phá hoại tan hoang. Đây chỉ là những tổn thất nhỏ, cũng chẳng sao. Quan trọng là giờ giá đất Hàng Châu giảm mạnh, giảm đến một nửa so với lúc cha mua. Tổn thất đến mười vạn quan tiền rồi đấy! Bác ba của con mua một tòa nhà năm mẫu, cũng tổn thất hơn một trăm quan. Ông ấy luôn trách ta, ta đành phải đền cho ông ấy, và lại còn có lỗi với Vương gia nữa. Vương gia đã mua gần ba trăm mẫu đất. Mặc dù mọi người không nhắc đến tổn thất, nhưng ta cũng thấy áy náy trong lòng!
- Cha à, cha phải nhìn mọi việc xa một chút. Không thể cứ nhìn vào hiện tại.
Lý Đại Khí lại trừng mắt với hắn, rồi bực dọc nói:
- Vì thế nên cha bực mình, lại mua thêm hai mươi mấy căn nhà nữa. Khoảng một nghìn hai trăm mẫu. Trong số đó có đến năm trăm mẫu mua ở bên cạnh Tây Hồ. Như vậy thì tổn thất của ta sẽ giảm đi không ít.
Lý Đại Khánh bật cười. Cha của hắn đúng là thông minh hơn người.
- Vậy thì bán mảnh đất ở Ngự Nhai đi cha! Con sẽ thuyết phục Tào gia cho con thuê một nửa cửa hàng lương công binh khí. Đất của họ rộng lắm, dùng chẳng hết.
- Không bán!
Lý Đại Khí từ chối ngay:
- Đây là nơi ta phát tài, sao có thể bán được.
- Cha à. Nơi phát tài của Bảo Nghiên Trai là ở cửa hàng son phấn Tân Kiều Lý Ký chứ. Không phải ở đây!
Dừng một lát, Lý Diên Khánh lại bổ sung:
- Ngự Nhai quá phô trương.
- Con cảm thấy phô trương ư?
Lý Đại Khí cảm thấy không hiểu:
- Vậy tại sao lại mở cửa hiệu ở tiệm Lương Công Binh Khí? Nó chẳng phải cũng nằm ở Ngự Nhai à?
Lý Diên Khánh trầm tư một lát rồi nói:
- Thật ra mảnh đất đó là do Vận Vương giúp đỡ mới có. Nên con không thoải mái lắm.
Lý Đại Khí gật đầu:
- Nếu vậy, thì cha cũng sẽ không làm khó con. Cha cũng không bán. Trả lại mảnh đất này cho y là được.
- Không cần làm vậy đâu. Vốn dĩ chúng ta là người mua lại mảnh đất này từ phía quan phủ mà. Hợp lý hợp pháp, đâu cần chịu thiệt.
Mảnh đất ở vị trí đắc đạo trên Ngự Nhai đó ít nhất cũng đáng giá mười vạn quan tiền. Hơn nữa có tiền cũng không mua được. Lý Đại Khí nghĩ một lát rồi nói:
- Ông chủ Tụ Kim Ngân bên cạnh Bảo Nghiên Trai Ngự Nhai đã tìm cha nhiều lần rồi. Hôm nay cha vừa về họ đã đến đây, xin cha bán mảnh đất này cho họ. Đông chủ của họ rất muốn vậy, ra giá tận mười lăm vạn quan tiền. Nói thật, cha cũng rung động rồi.
- Tiệm Tụ Kim Ngân thuộc về bên nào ạ?
- Hướng gia!
Lý Đại Khí cười lạnh rồi nói:
- Gia tộc giàu nhất Kinh Thành đấy.
Hóa ra là gia tộc của Hướng Thái Hậu, được mệnh danh nhà giàu nhất Kinh Thành, giàu đến nỗi đọ được với cả quốc gia. Hèn gì họ ra giá tận mười lăm vạn quan tiền. Mười lăm vạn đối với họ chỉ là trò chơi. Nhưng cửa hiệu ở Ngự Nhai đúng là có tiền cũng không mua được. Lý Diên Khánh cười nói:
- Họ muốn nối liền hai cửa hiệu ư?
Lý Đại Khí gật đầu:
- Hướng gia muốn làm một cửa hiệu bạc lớn nhất Kinh Thành. Mảnh đất này đẹp nhất, hợp hai mảnh vào nhau, tiệm Tụ Kim Ngân sẽ trở thành tiệm bạc lớn nhất kinh thành. Lại còn ở Ngự Nhai nữa chứ. Vì thế ngày xưa khi quan phủ đấu giá mảnh đất này, Hướng gia đinh ninh là sẽ giành được. Không ngờ lại bị chúng ta sở hữu.
Dừng một lát, Lý Đại Khí lại nói:
- Mấy năm nay, Hướng gia luôn không cam tâm. Cứ cách mấy tháng lại đến tìm cha một lần. Lần này nhà bị cháy, họ nhìn thấy cơ hội nên cứ một mực bảo cha bán mảnh đất này cho họ. Có lẽ tối nay họ lại đến tìm tiếp.
- Vậy cha bán cho họ đi. Mười lăm bạn quan tiền, giá này được đó. Nhưng cha phải nhớ là lấy vàng hoặc bạc, không được nhận tiền Hội Tử đâu đấy.
- đương nhiên là Cha hiểu điều này. Giờ giao dịch lớn đều phải dùng bạc rồi. Hôm nay ta gặp đúng ông thông gia tương lai, tiện thế đã nhắc đến việc thuê cửa tiệm Lương Công.
Lý Diên Khánh ngớ người:
- Cha gặp ông làm gì?
Lý Đại Khí trừng mắt với Lý Diên Khánh:
- Đương nhiên là vì hôn sự của con rồi. Hôm nay phải chốt xem có lễ vật gì. Ta bận đến nỗi chỉ muốn mọc thêm mấy cái chân nữa. Con tưởng là cha hết việc tìm ông ấy uống trà à?
Lý Đại Khí bỗng nhớ ra điều gì, vội hỏi:
- Giờ là mấy giờ rồi?
Lý Diên Khánh thò đầu nhìn đồng hồ:
- Sắp đến giờ Thân rồi!
Lý Đại Khí nhảy bật dậy, lo lắng:
- Nói chuyện với con lỡ cả việc rồi. Cha và Tào Tuyển đã hẹn gặp nhau vào giờ Thân. Tên khốn này… Ôi chà chà!
Lý Đại Khí không để tâm đến con trai nữa, đứng dậy chạy ra ngoài:
- Chuẩn bị xe cho ta, ta phải vào thành ngay!

Bạn cần đăng nhập để bình luận