Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 452: Quan mới nhận chức.

Chương 452: Quan mới nhận chức.Chương 452: Quan mới nhận chức.
Rời khỏi Tào phủ, Lý Diên Khánh không khỏi thở phào một hơi. Mặc dù hắn không quá thích loại tụ hội được cử hành để ra mắt này, nhưng Tào phủ chiếm diện tích ba trăm mẫu lại mang đến ấn tượng sâu sắc cho hắn, lúc nào Lý Diên Khánh hắn mới có được một phủ đệ lớn như vậy chứ.
Lý Diên Khánh đặt tay lên chỗ tựa lưng, nhìn ráng chiều lộng lẫy ngoài cửa sổ xa, hắn nhất thời miên man bất định, hoàn toàn ném qua sau đầu những thứ không thoải mái gặp được trong Tào phủ.
Xe bò vừa mới đi ra Trịnh Môn, không lâu liền tới Hồng Kiều.
- Dừng xe!
Lý Diên Khánh vội vàng hô.
Xe bò dừng lại, Lý Diên Khánh đi ra từ trong xe bò, lấy một khối bạc vụn đưa cho xa phu:
- Đa tạ rồi!
- Tạ ơn quan nhân ban thưởng.
Xa phu vui mừng quá đỗi, miếng bạc vụn này chừng một lạng, hôm nay gã kiếm lợi lớn.
- Rương rượu kia đưa tới Bảo Nghiên Trai phía trước cho ta, sau đó ngươi trở về đi.
Lý Diên Khánh dặn một câu liền bước nhanh vào quán rượu Hồng Kiều. Hôm nay hắn căn bản không ăn được gì ở Tào phủ, bụng sớm đói ngực dán vào lưng. Đi lên tầng hai, hắn ngạc nhiên nhìn thấy Mạc Tuấn.
- Sao hiện giờ tiên sinh mới ăn cơm chiều?
Lý Diên Khánh đi tới ngồi xuống đối diện Mạc Tuấn.
- Còn không phải vì chuyện thuê nhà cho ngươi mà hôm nay ta phải chạy đi ba chuyến sao, khiến ta mệt mỏi gần chết.
Mạc Tuấn lườm hắn một cái.
- A! Rất xin lỗi, vất vả tiên sinh rồi.
Mạc Tuấn lấy ra một chuỗi chìa khóa và một khế ước thuê từ trong bọc ra đặt lên bàn:
- Dựa theo quan nhân phân phó, đã làm xong rồi, có thể chuyển qua bất cứ lúc nào.
- Đa tạ đa tạ!
Mạc Tuấn nhếch miệng cười một tiếng:
- Thuận tiện nói một câu, căn nhà kia không tồi.
- Tiên sinh và đám người Dương Quang cũng dọn vào ở cùng đi.
- Vậy thì không cần, hôm nay phụ thân ngươi đã nói chuyện với ta rồi, nếu như tiểu quan nhân tạm thời không cần tới ta, ta sẽ chuẩn bị tiếp nhận Phó tổng quản Bảo Nghiên Trai. Mấy người Dương Quang cũng có thể tiến vào Bảo Nghiên Trai, có vị trí thích hợp cho họ, thu nhập rất hậu đãi, chẳng qua họ tùy ngươi an bài.
- Phía Ngự Sử Đài hẳn là có vị trí của tiên sinh.
Mạc Tuấn cười cười:
- Ta biết mỗi Thị Ngự Sử đều có mấy tên phụ quan thủ hạ, nhưng ta đề nghị tiểu quan nhân lúc vừa tới Ngự Sử Đài không nên tùy tiện thay người, quan sát mấy tháng trước, sau đó mới có thể rõ ràng mình nên thay đổi ai. Ta làm việc cho phụ thân ngươi trước, cũng có thể bày mưu tính kế sau màn cho ngươi.
Lý Diên Khánh trầm mặc một chút, rốt cuộc gật nhẹ đầu. Mạc Tuấn nói rất có đạo lý, tính trước làm sau mới là cử chỉ sáng suốt.
Lúc này, tiểu nhị bưng một bàn bánh bao và một bình rượu ấm tới, lại mang lên mấy món ăn ngon. Lý Diên Khánh một hơi ăn hết mấy cái bánh bao lấp đầy bụng, lúc này mới bưng bình rượu lên rót một chén cho Mạc Tuấn:
- Tiên sinh có muốn đón vợ con vào kinh thành không?
Mạc Tuấn gật đầu:
- Phụ thân ngươi dùng danh nghĩa của hắn thuê cho ta một gian viện tử, có năm gian phòng. Ta đoán chừng phải ở kinh thành vài năm, đương nhiên cũng phải đón vợ con tới.
Hai người uống vài chén rượu, Mạc Tuấn bỗng nhiên nói:
- Triều đình muốn chiêu an quân Lương Sơn.
- Sao tiên sinh biết?
- Hôm nay Bảo Nghiên Trai Hàng Châu gửi thư bồ câu khẩn cấp, mấy vạn đại quân Phương Tịch công hãm Hàng Châu, Tri Châu Triệu Đình chạy trốn, Liêm Phóng Sứ Giả Triệu Ước bị Phương Tịch giết chết. Hàng Châu bị công hãm, triều đình chắc chắn phải nhanh chóng kết thúc chiến sự Lương Sơn.
Lý Diên Khánh uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Hắn nhớ tới hôm qua Thang Hoài viết thư, nghĩ tới nội dung trong thư, trong đầu dường như lại xuất hiện cảnh tượng đại chiến Lương Sơn, dưới thế công sắc bén của mấy chục quả Chấn Thiên Lôi, thành Hưởng Tiễn sụp đổ, Đồng Quán rốt cuộc dẫn mấy vạn đại quân công lên Lương Sơn, lửa bốc lên không, thế lửa mạnh mẽ, Trung Nghĩa Đường và các trại Lương Sơn đều bị lửa lớn nuốt sống. Đồng Quán ngửa mặt lên trời cười lớn, gương mặt vặn vẹo qua ngọn lửa cực kỳ dữ tợn.
Nhưng mấy ngoài mấy ngàn binh sĩ Lương Sơn chiến tử, quan quân lại không tìm được thêm thi thể binh sĩ quân Lương Sơn, đám tướng lĩnh Lương Sơn Tống Giang cũng không có tung tích.
Nụ cười Đồng Quán ngưng lại, trong mắt y là bến nước tám trăm dặm không bờ không bến, mấy vạn quân Lương Sơn đã biến mất trong bến nước mênh mông.
Ban đầu Đồng Quán ngoài ý muốn nhận được mấy chục quả Chấn Thiên Lôi ở huyện Vận Thành mà đắc ý vạn phần, Lý Diên Khánh đã biết đây là kết quả tất yếu của trận chiến Lương Sơn.
Trời chưa sáng ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh liền dậy từ rất sớm, hôm nay là ngày đầu tiên hắn chính thức nhận chức. Hôm qua, Ngự Sử Trung Thừa Vương An Trung phái người tới thông báo hắn, thủ tục của Lại Bộ đã làm xong cho hắn, để hắn tới Ngự Sử Đài nhận chức.
- Phu lang, Tào Uẩn là ai?
Tư Tư vừa chải đầu cho trượng phu, vừa ghế lỗ tai hắn nhỏ giọng cười hỏi.
Tào Vận? Lý Diên Khánh sửng sốt một chút, đây là tên một quan viên nào sao? Nhưng dường như hắn hơi quen thuộc cái tên này, nhất thời lại không nhớ ra.
- Nàng nhìn thấy tên này ở đâu?
- Trong bọc chàng mang về hôm qua, có một bức họa và một quyển sách, phía trên có tên của nàng, là nàng tặng sách và họa cho chàng sao?
Lý Diên Khánh lập tức bật cười, hóa ra là Tào Uẩn, hắn nghĩ tới chuyện Lương Sơn, kết quả nghe thành Tào Vận.
Tào Uẩn không phải là tiểu nữ mọt sách kia sao. Lý Diên Khánh cười cười, nói một lần đơn giản chuyện viết câu đối hôm qua:
- Là tiểu nương khoảng mười tuổi, coi sách như mạng, Tào phủ đều gọi nàng là Tiểu thư nương, câu đối ta viết được nàng chọn trúng, sách và họa là nàng tạ lễ.
- Nàng mới mười tuổi sao?
- Nhiều nhất mười một tuổi.
Tư Tư che miệng cười nói:
- Ta cảm thấy không nhỏ như vậy. Phu lang không bị Tào gia gạt chứ?
Lý Diên Khánh quay đầu nhẹ nhàng bóp má phấn bóng loáng của nàng, cười tủm tỉm nói:
- Là nàng suy nghĩ miên man, nhanh chải đầu giúp ta đi, hôm nay là ngày đầu tiên bản quan nhận chức, chớ đến trễ.
Sau khi thu dọn sẵn sàng, Lý Diên Khánh cưỡi ngựa xuất phát. Trong lòng Tư Tư tràn ngập hứng thú với chuyện này, nàng bước nhanh về phòng, lấy bức họa và quyển sách kia ra, sách là Vương Hữu Thừa Tập, cũng chính là Vương Duy Thi Tập. Lập tờ đầu tiên, một hàng chữ nhỏ xinh đẹp xuất hiện trước mắt, tiểu muội Tào Uẩn cảm tạ ân tình tặng đối của Diên Khánh đại ca.
Vốn không quen biết mà lại xưng huynh gọi muội, hẳn là viết ‘Đông Kinh Tào Uẩn được Lý quan nhân tặng câu đối, dùng sách lễ tạ ơn’, đây mới là tạ lễ bình thường chứ.
Có thể thấy được hàm nghĩa trong những lời này không đơn giản.
Còn có tấm Giang Sơn Lữ Hành Đồ này, núi xa mơ hồ, nước sông chảy về hướng đông, một gian nhà tranh thấp thoáng trong đường núi, lá phiên có một chữ rượu tung bay trước cổng, cả bức họa không có một người, lại khiến người ta cảm thấy sự mừng rỡ của một lữ khách đường xa nhìn thấy quán rượu, ý cảnh như thế này không phải một tiểu nương tử mười tuổi có thể vẽ ra được.
Tư Tư mỉm cười, chẳng lẽ số đào hoa của phu lang thực sự tới rồi sao?
Nàng bỗng nhiên tràn ngập hứng thú với Tào Uẩn này, nói không chừng Tào Uẩn này sẽ trở thành chính thê của phu lang. Thế nhưng nàng không tiện ra ngoài, làm thế nào mới có thể thăm dò được nội tình của Tào Uẩn này chứ?
Đúng lúc này, ở cổng vang lên giọng nói của Hỉ Thước:
- Tư Tư tỷ, ta cũng phải đi rồi.
Quách Tư Tư vội vàng ra khỏi cửa phòng:
- Hỉ Thước muội muội, hôm nay có bận rộn nhiều việc không?
- Mỗi ngày đều không khác mấy, cũng không nói tới bận rộn nhiều việc. Tư Tư tỷ có việc gì sao?
- Ngươi có thể giúp ta một chuyện hay không?
- Muốn ta làm gì?
- Nếu như mấy ngày nay ngươi có thời gian, ta muốn ngươi nghe ngóng một người giúp ta.
Hỉ Thước lập tức hứng thú:
- Muốn ta nghe ngóng ai?
Tư Tư do dự một chút nói:
- Một tiểu nương tử Tào gia.
Bố cục công sở triều đình Đại Tống hơi kỳ quái, cũng không phải tất cả các bộ phận triều đình đều nằm trong hoàng thành, khá nhiều công sở triều đình xây dựng bên ngoài hoàng thành, xen lẫn một chỗ với các loại cửa hàng, như năm Tự ba Giám, Thái Thinh Phủ, Thái Thường Tự, Tả Tàng Khố vân vân. Ngự Sử Đài cũng không nằm trong hoàng thành, mà ở đường phố Tây Bắc Lâu phía nam, tựa vào Khai Phong Phủ, một bên khác lại là quán trà.
Ngự Sử Đài chiếm diện tích khoảng một trăm hai mươi mẫu, là một đài cao xây dựng bằng đá xanh, trên đài cao là ba tòa lầu các hoàn toàn giống nhau phân bố thành hình tam giác. Ba tòa lầu các này chính là ba viện của Ngự Sử Đài, Đài Viện, Điện Viện cùng Sát Viện.
Trong một khoảng thời gian rất dài tại triều Tống, Ngự Sử chỉ là quan gửi lộc, không có thực quyền, không có chuyện của Ngự Sử Đài, công việc giám sát thực tế do đám quan viên Cấp Sự Môn Hạ Tỉnh làm.
Sau cải chế Nguyên Phong, Ngự Sử Đài mới khôi phục quyền lực vốn có. Trước mắt chủ quan của Ngự Sử Đài là Ngự Sử Đại Phu, chức vị này vẫn luôn để trống, dù cho có bổ nhiệm, cũng là một quan ảo không liên quan tới Ngự Sử Đài.
Chủ quan thực sự của Ngự Sử Đài là Ngự Sử Trung Thừa, quan lớn tòng tam phẩm, trước mắt do Lại Bộ Thị Lang Vương An Trung kiêm nhiệm. Ngự Sử Trung Thừa tiền nhiệm là quyền thần Vương Phủ vừa mới thăng làm Tể Tướng.
Phía dưới Ngự Sử Trung Thừa lại có ba bộ môn Đài Viện, Điện Viện và Sát Viện, trong đó Đài Viện có sáu Thị Ngự Sử, Điện Viện có chín Trung Viện Thị Ngự Sử, Sát Viện có mười lăm Giám Sát Ngự Sử.
Mặt khác các Viện còn có Chủ Bộ, Lục Sự, Chủ Sự, Lệnh Sử, Thư Lệnh Sử, Đình Trưởng vân vân, tạo thành một hệ thống giám sát xét duyệt quan lại khổng lồ.
Trong ba Viện, Thị Ngự Sử đẳng cấp cao nhất quyền lực lớn nhất, họ phụ trách xét duyệt bách quan, cụ thể chia ra làm hưng cử bách quan, nhập hợp thừa chiếu, vạch tội, thẩm vấn, công giải, các việc vặt vãnh; sáu tên Thị Ngự Sử mỗi người quản lý một chức vụ của mình.
Trong tầng hai Đài Viện, Ngự Sử Trung Thừa Vương An Trung cử hành một nghi thức hoan nghênh nho nhỏ cho Lý Diên Khánh. Hơn năm mươi quan lại Đài Viện sắp xếp trên đại sảnh, Vương An Trung cười rạng rỡ, giới thiệu Lý Diên Khánh với mọi người:
- Lý Ngự Sử là lương đống của Đại Tống ta, mặc dù rất trẻ trung, thế nhưng tài năng trách tuyệt nhận được khẳng định của Thiên tử, có thể đề bạt đặc biệt. Tin tưởng hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ Ngự Sử, chia sẻ lo lắng với Thiên tử, trở thành tấm gương mẫu mực của chúng ta. Xin mọi người hoan nghênh Lý Ngự Sử chính thức gia nhập Ngự Sử Đài.
Trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Vương An Trung lại giới thiệu cho Lý Diên Khánh năm tên Thị Ngự Sử khác:
- Vị này là Đỗ Ngự Sử, đã làm quan hai mươi năm ở Ngự Sử Đài, tư cách già nhất, trước mắt nắm giữ hưng nâng. Vị này là Vương Ngự Sử, phụ trách nhập hợp nhận chiếu. Vị này là Triệu Ngự Sử, chủ quản vạch tội.
Đám Ngự Sử đều cực kỳ khách khí, mỗi người chắp tay làm lễ với Lý Diên Khánh. Không bao lâu, nghi thức hoan nghênh kết thúc, mọi người đều trở về quan phòng của mình.
Vương An Trung cười nói:
- Tuy rằng ta là Ngự Sử Trung Thừa, nhưng cũng chỉ là kiêm nhiệm, chức vị chủ yếu vẫn ở bên Lại Bộ, bình thường sẽ không hỏi nhiều tới chuyện Ngự Sử Đài, có thể cũng không có thời gian chỉ điểm ngươi. Có chỗ nào không hiểu rõ, có thể hỏi nhiều những đồng liêu khác. Trên thực tế, chức vụ của các ngươi đều rất độc lập, quyền lực rất lớn, thậm chí ngay cả ta cũng không thể can thiệp quá nhiều, nhiều nhất chỉ có thể đề nghị một chút, ngươi cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề.
Một phen thoái thác khiến Lý Diên Khánh nghe được phải im lặng. Trầm ngâm một chút, Lý Diên Khánh hỏi:
- Không biết hạ quan phụ trách chức vụ mảng nào?
- Chưa có người nào nói với ngươi sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu. Vương An Trung cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã biết rồi, trước đó Lâm Lưu phụ trách thẩm vấn bị điều đi rồi, ngươi sẽ tiếp nhận chức vị của hắn, chủ quản thẩm vấn.
Vương An Trung vỗ tay một cái, đi tới trước một quan viên ba mươi mấy tuổi:
- Vị này là Chủ Bộ Đài Viện Trương Tuân, hắn phụ trách công việc thường ngày của Đài Viện. Lý Ngự Sử cần gì, trực tiếp tìm hắn là được.
Nói xong, Vương An Trung gật đầu vội vàng rời đi. Y giao Lý Diên Khánh cho Chủ Bộ Trương Tuân an bài cụ thể.
Trương Tuân là người Hồ Châu, dáng người tầm trung, cực kỳ khôn khéo tài giỏi. Gã được ban thưởng xuất thân Tiến Sĩ năm Chính Hòa thứ tư, vẫn luôn nhận chức ở Ngự Sử Đài, từ Chủ Sự tòng cửu phẩm thăng quan từng bước làm Chủ Bộ Đài Viện tòng thất phẩm, nắm giữ công việc nội bộ Đài Viện và Sát Viện, ngoài ra còn một Chủ Bộ phụ trách công việc nội bộ Điện Viện.
Trương Tuân chắp tay thản nhiên nói với Lý Diên Khánh:
- Nghe qua đại danh Lý Thám Hoa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận