Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1004: Tướng cũ Lương Sơn

Chương 1004: Tướng cũ Lương SơnChương 1004: Tướng cũ Lương Sơn
Lương Sơn Bạc Vận Châu, từ khi Tống Giang khởi nghĩa lần thứ hai bị hoàn toàn trấn áp, Lương Sơn Bạc rốt cuộc gió êm sóng lặng. Các lộ tướng lĩnh tham gia khởi nghĩa Lương Sơn Bạc năm đó, một bộ phận bị trấn áp bỏ mình, như Tống Giang, Ngô Dụng, Lý Quỳ vân vân. Một bộ phận thì trở thành tướng tài của quân Kinh Triệu, ví dụ như Yến Thanh, Quan Thắng, Hoa Vinh, Nguyễn thị tam hùng vân vân.
Còn một bộ phận chết trong khi Kim binh xâm lấn, như huynh đệ Tôn Lập Đăng Châu, lại có một bộ phận biến mất trong lùm cỏ, như đám người Lâm Xung, Võ Tòng, Lỗ Đạt.
Chẳng qua cũng có một số người vốn sống tại Vận Châu, sau khi được quan phủ đặc xá trở thành nhà giàu ở nơi đó, trước mắt có Lưu Đường, Thạch Tú, Trương Vinh ba người.
Buổi chiều ngày nọ, hai tên hán tử tới ngoài cửa nam huyện Tu Thành. Huyện Tu Thành sau khi trải qua nhiều lần chiến tranh, đã sớm rách nát không chịu nổi, tường thành sụp đổ, cửa thành thiếu tu sửa, chẳng qua đường lớn thương nghiệp trong huyện thành vẫn khá phồn hoa. Con đường lớn thương nghiệp này dài tới ba dặm, hai bên phân bố quán rượu, quán trà, thanh lâu, tiệm đánh bạc, tiệm bạc, tiệm vải, cửa hàng lương thực, hàng thịt, tiệm quà vặt vân vân, tiếng rao hàng liên tiếp, cực kỳ náo nhiệt.
Chỗ cửa thành cũng không có quân coi giữ, chỉ có mấy tên lão tốt phụ trách đóng mở cửa. Mặc dù Vận Châu đã bị Kim binh chiếm lĩnh, nhưng hiện giờ thuộc về Tề Vương quản hạt, nơi này không có Kim binh đóng quân, lại thuộc về hậu phương lớn, ngay cả quân đội cũng rất ít, chỉ có một ngàn binh sĩ đóng quân.
Hai đại hán chính là Nguyễn Tiểu Ngũ và Nguyễn Tiểu Thất, họ phụng lệnh Lý Diên Khánh đến Vận Châu liên lạc cố nhân. Theo họ biết, ba tên cựu tướng Lương Sơn Bạc sinh hoạt trong thành, một người là Trương Vinh, một người là Thạch Tú, còn một người là Lưu Đường. Quân Lương Sơn bị hủy diệt đã bảy tám năm, mọi người đã bắt đầu cuộc sống mới, có thể thuyết phục họ hay không cũng là một vấn đề rất lớn, huynh đệ Nguyễn thị cũng không nắm chắc.
Hai người họ chậm rãi đi dọc theo đường cái. Nguyễn Tiểu Nhị bỗng nhiên chỉ một quán rượu cách đó không xa về phía trước:
- Hẳn là nó rồi!
Lúc huynh đệ Nguyễn thị làm thương nhân buôn muối tư nhân, đã từng có qua lại với Trương Vinh huyện Tu Thành. Họ biết Trương Vinh trên danh nghĩa mở một quán rượu lớn ở huyện Tu Thành, nhưng trên thực tế nuôi mấy trăm thủy tặc ở Lương Sơn Bạc, vẫn hoạt động chặn đường thuyền lương, thuyền thương.
Đây là một quán rượu lớn chiếm diện tích chừng tám mẫu, là quán rượu lớn nhất Vận Châu. Trên biển hiệu to lớn viết hai chữ ‘Vinh Ký’, phía trước là một quán rượu cao bốn tầng, đằng sau còn có mười mấy viện nhỏ. Trên cửa chính treo một chiếc đèn hoa đăng, biểu thị quán rượu có gái giang hồ bồi ngủ, điều này khá phổ biến ở Đại Tống, cơ bản một nửa quán rượu đều có phục vụ tình sắc, treo đèn hoa đăng chính là tiêu chí.
Đương nhiên, kỹ nữ cũng không phải quán rượu nuôi, mà là tiểu nhị của quán rượu có thể đi thanh lâu mời người bất kỳ lúc nào, quán rượu đồng thời cung cấp chỗ.
Huynh đệ Nguyễn thị đi vào quán rượu, một tiểu nhị lập tức tiến lên đón:
- Đã rất lâu rồi khách quan không tới, mời lên lầu ngồi!
Nguyễn Tiểu Ngũ cười mắng một tiếng:
- Đã gần tám năm lão tử chưa trở về, lại còn nhận ra ta sao?
Nguyễn Tiểu Thất cười xùy một tiếng:
- Đâu phải nhận ra ngươi, với người nào hắn cũng đều nói như vậy.
Vừa quay đầu lại, liền thấy tiểu nhị lại đang chào hỏi hai vị khách:
- Đã rất lâu rồi khách quan không tới, mời lên lầu!
Thực đúng là câu chào cửa miệng, Nguyễn Tiểu Ngũ đành phải lắc đầu, đi lên lầu hai.
- Gọi chưởng quỹ tới, ta tìm hắn có chuyện quan trọng!
Huynh đệ Nguyễn thị ngồi xuống một chiếc bàn liền phân phó tiểu nhị.
Không bao lâu, chưởng quỹ vội vàng tới:
- Hai vị khách quan tìm ta ?
- Ta là bằng hữu đông chủ các ngươi, muốn gặp hắn một chút!
- Hai vị là?
- Ngươi nói cho hắn biết, chúng ta họ Nguyễn, huynh đệ Nguyễn thị.
Chưởng quỹ là người bên ngoài, chưa từng nghe qua tên tuổi huynh đệ Nguyễn thị, gã gật đầu:
- Hai vị ngồi chờ, ta đi một lát sẽ trở lại!
Huynh đệ Nguyễn thị cũng không gọi món ăn, cứ ngồi chờ như vậy. Một lát, chưởng quỹ trở về nói:
- Hai vị Nguyễn gia, mời đi theo ta!
Huynh đệ Nguyễn thị đứng dậy đi theo gã tới hậu viện, đi tới trước một căn độc viện, chưởng quỹ chỉ gian phòng:
- Đông chủ chờ hai vị ở bên trong.
- Đa tạ rồi!
Huynh đệ Nguyễn thị đẩy cửa đi vào phòng, vừa vào phòng, hai cây cương đao cùng lúc gác trên cổ họ. Chỉ thấy Trương Vinh ngồi uống rượu trước bàn nhỏ, hai người khác ngồi đối diện, chính là Thạch Tú và Lưu Đường.
Trương Vinh hừ một tiếng nói:
- Hai vị tướng quân là muốn đến bắt chúng ta quy án sao?
Nguyễn Tiểu Thất lạnh lùng nói:
- Hóa ra các ngươi đầu nhập người Kim, bôi nhọ tổ tông!
- Ầm!
Trương Vinh vỗ mạnh bàn cả giận nói:
- Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì, chúng ta đầu nhập người Kim lúc nào?
- Đã không đầu nhập người Kim, vậy nhìn thấy quân Tống thì sợ cái gì?
Trương Vinh lập tức á khẩu không trả lời được. Thạch Tú ngồi đối diện hòa giải:
- Được rồi, đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên trong Lương Sơn Bạc, cần gì xa lạ như vậy?
Lúc này Trương Vinh mới nháy mắt với thủ hạ bên cạnh. Hai tên thủ hạ lấy cương đao ra. Huynh đệ Nguyễn thị cũng mặc kệ sắc mặt bọn họ, trực tiếp tiến lên ngồi xuống, rót cho mình chén rượu.
Thạch Tú cười nói:
- Hai ngươi thăng quan, có phải đều quên huynh đệ rồi không?
Lúc này, Lưu Đường vẫn không lên tiếng lạnh lùng nói:
- Khúm núm nịnh bợ đổi lấy chức quan, không cần cũng được!
Nguyễn Tiểu Ngũ giận dữ:
- Ta là khúm núm nịnh bợ sao? Ngươi biết ta giết bao nhiêu người Tây Hạ, giết bao nhiêu người Nữ Chân không? Ta diệt Tây Hạ, trục xuất người Nữ Chân khỏi Hà Đông, đây chính là công lao của ta. Chức Thống Chế của Nguyễn Tiểu Ngũ ta làm tới đỉnh thiên lập địa, không giống các ngươi, kéo dài hơi tàn dưới gót sắt Kim binh.
Mấy câu nói đó nhấn rất mạnh, Lưu Đường không nhịn được, hừ một tiếng đứng dậy muốn rời đi, lại bị Thạch Tú kéo lại:
- Nguyễn Ngũ Lang nói chuyện chính là như vậy, không hề nể mặt người khác, không phải là ngươi không biết!
Lúc này, Trương Vinh ở bên hỏi:
- Vậy các ngươi tới làm gì?
- Phụng lệnh Nhiếp Chính Vương mời các ngươi tham gia trận chiến bắc phạt, khu trục Kim binh, khôi phục nhà cửa, các ngươi có làm hay không?
Thạch Tú không khỏi động dung hỏi:
- Là Lý Diên Khánh chỉ tên của chúng ta sao?
- Đúng vậy! Chỉ tên ba người các ngươi, hi vọng các ngươi có thể kéo lên một đội nghĩa quân, giúp đỡ quân Tống phản công Kinh Đông hai Lộ.
- Vậy chúng ta có chỗ tốt gì?
Trương Vinh hỏi.
- Nếu như muốn làm quan, có thể phong Thống Lĩnh. Nếu như không muốn làm quan, có thể phong huân quan, ban thưởng bạc trắng và đất đai, tự các ngươi chọn lựa.
Thạch Tú khá nóng lòng đối với công danh lợi lộc, gã trầm ngâm một chút nói:
- Nhưng ta nghe nói Thống Lĩnh cũng có ba cấp, thấp nhất mới là thuộc cấp.
- Hẳn là phong Thống Lĩnh cấp hai. Năm đó chúng ta cũng thế, tương đương với Thiên tướng. Lúc trước chúng ta gia nhập quân Tống cũng chức vụ này, nếu như lập công lao lớn, phong làm Thống Lĩnh cấp một, thậm chí Thống Chế cấp ba cũng có khả năng.
Nguyễn Tiểu Thất lại khuyên nhủ:
- Tất cả mọi người chừng bốn mươi tuổi rồi, qua mười năm nữa, đời này đã gần kết thúc rồi, chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy, không lưu lại chút gì cho đời sau của mình sao? Để cháu trai nói, gia gia của ta từng là loạn phỉ Lương Sơn, hay là vỗ ngực nói, gia gia của ta là anh hùng kháng Kim, khu trục Thát Lỗ, khôi phục gia viên? Tự các ngươi nghĩ lại đi! Đây cũng là cơ hội cuối cùng trong đời các ngươi, có thể nắm lấy hay không thì phải nhìn các ngươi.
Nguyễn Tiểu Thất nói xong, căn phòng liền rơi vào trầm mặc. Thạch Tú rốt cuộc không nhịn được nói với Trương Vinh:
- Ta ca, ta cảm thấy cũng không tệ lắm, theo ngươi thì sao?
Trương Vinh gật đầu:
- Nếu thực sự tốt như Lý Diên Khánh nói, ta cũng đồng ý, chỉ là cuối cùng là lật lọng! Giôgns như triều đình chiêu an chúng ta năm đó.
Nguyễn Tiểu Ngũ nói:
- Cái này các ngươi không cần lo lắng, thê tử của Nhiếp Chính Vương là Hỗ Tam Nương, tất cả mọi người rất quen thuộc. Yến Thanh từng là Thủ lĩnh thân binh, hiện giờ Yến Thanh là Đại Tướng quân, Đô Thống Chế. Trương Thuận từng làm thủy tặc Trường Giang, hiện giờ là Phó Đô Thống Trinh Sát Doanh, Thống Chế cấp một. Quan Thắng là chủ tướng bộ binh giáp nặng, Thống Chế cấp hai. Hoa Vinh là chủ tướng Thần Tí Doanh, Thống chế cấp hai. Ba huynh đệ chúng ta nắm giữ thủy quân, bởi vì bình định chính biến cung đình lập công, vừa mới thăng Thống Chế cấp hai. Đây đều là huynh đệ cũ của các ngươi, ví dụ sống sờ sờ trước mặt, nếu không chúng ta làm sao dám đến mời chào các ngươi.
Trương Vinh cũng thực động tâm, ánh mắt gã nhìn lại Lưu Đường. Lưu Đường uống một hớp rượu trầm ngâm nói:
- Có làm quan hay không ta không có vấn đề, nhưng khu trục Thát Lỗ, khôi phục nhà cửa, ta nguyện ý làm!
Ba người đều đồng ý, Trương Vinh liền nói:
- Vậy để chúng ta làm thế nào?
Nguyễn Tiểu Ngũ hỏi:
- Hiện giờ các ngươi có bao nhiêu người dưới tay?
Trương Vinh nói:
- Trong trang viên của Lưu Đường chẳng qua mấy chục trang đinh. Thạch Tú mở võ quán, có thể triệu tập hơn một trăm đệ tử. Ta có năm trăm huynh đệ trong Lương Sơn Bạc, gom lại sáu bảy trăm người!
Nguyễn Tiểu Ngũ:
- Vậy thì lấy năm sáu trăm người làm căn cơ, lập cờ chiêu mộ nghĩa quân, công khai dựng lên cờ lớn kháng Kim, vũ khí cần thiết chúng ta sẽ cung cấp.
Trương Vinh không hiểu:
- Vũ khí cung cấp thế nào?
Nguyễn Tiểu Ngũ cười nhạt một tiếng:
- Chúng ta chuẩn bị một vạn bộ vũ khí, có thể tùy thời vận chuyển tới hồ Vi Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận