Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 401: Huyền Vũ sơ kích

Chương 401: Huyền Vũ sơ kíchChương 401: Huyền Vũ sơ kích
Từ sau khi Hầu Mông bị giết ở huyện Nhâm Thành, Tống Giang bỗng nhiên ý thức được triều đình đã có ý thỏa hiệp với mình, tuy chiêu an không thành công, nhưng vẫn có được cửa đàm phán càng lớn hơn. Cửa đàm phán được mở rộng, Tống Giang phát động thế công mùa xuân, phân binh nhiều đường xuất kích, liên tục chiếm lĩnh Duyệt Châu, Bộc Châu, Tề Châu cùng Truy Châu, lại tăng binh tới phủ Đại Danh, ý đồ cướp lấy thành Đại Danh, gây áp lực chính trị lớn hơn cho triều đình.
Nhưng chờ đón Tống Giang lại là một đợt bao vây tiễu trừ mới của triều đình. Triều đình đã bổ nhiệm Thái tử làm chủ soái, Chủng Sư Đạo làm phó soái, chuẩn bị dẫn ba vạn quân chinh phạt quân Lương Sơn, điều này làm cho Tống Giang vừa sợ vừa giận. Y thề phải cho triều đình nếm thử mùi vị thảm bại, chỉ ba vạn quân đã muốn tiêu diệt mình.
Quân Lương Sơn đã bắt đầu tích cực chuẩn bị cho đại chiến sắp tới. Trong phòng, Tống Giang đang cùng phó tướng Lư Tuấn Nghĩa, quân sư Ngô Dụng thương nghị sách ứng đối. Tuy bởi vì tình thế giữa Tống Giang cùng Lư Tuấn Nghĩa sinh ra một ít xích mích, nhưng vì ứng đối quan binh tiễu trừ sắp tới, Tống Giang đành phải chủ động mềm mỏng chút, cùng Lư Tuấn Nghĩa giải hòa.
Ngô Dụng mở ra một tấm bản đồ, nói với Tống Giang cùng Lư Tuấn Nghĩa: “Ưu thế lớn nhất của chúng ta đó là khống chế Lương Sơn Bạc, đội tàu vận chuyển lương thực của quan binh sẽ phải đi qua đây. Chúng ta tận dụng ưu thế đó như thế nào, là mấu chốt chiến thắng lần này của chúng ta.”
“Vậy có cần đem tập trung quân đội lại không?”
Lư Tuấn Nghĩa nói: “Trước mắt quân đội chúng ta quá phân tán, binh lực xây thành không đến hai vạn người, rất dễ bị tiêu diệt từng bộ phận. Tuy đối phương chỉ có ba vạn quân, nhưng nếu tập trung lại như một nắm đấm thì thực sự khó đối phó.”
Tống Giang trầm ngâm một chút nói: “Nếu thu hồi binh lực, mấy châu huyện mà tháng này chúng ta chiếm được đều sẽ mất đi. Không bằng lựa chọn mang tính tập trung hơn, có một số châu huyện có thể bỏ, nhưng châu huyện dân cư đông, đất đai phì nhiêu tốt nhất vẫn nên giữ lại. Theo ý của ta, chúng ta tập trung tám vạn, lưu hai vạn chiếm lĩnh các châu huyện quan trọng.”
Lúc này, ngoài cửa có binh sĩ bẩm báo: “Khởi bẩm Thượng tướng quân, phủ Đại Danh có tin tức khẩn cấp!”
“Tiến vào!”
Một binh sĩ bước nhanh đi vào, trình phong thư bồ câu cho Tống Giang. Tống Giang chậm rãi mở thư bồ câu ra xem, rồi nói với hai người: “Là thư bồ câu của Quan Thắng, triều đình đã xuất binh phủ Đại Danh.”
Ngô Dụng cùng Lư Tuấn Nghĩa nhìn nhau, hai người trăm miệng một lời hỏi: “Có bao nhiêu quân?”
Tống Giang lắc đầu, “Bọn họ cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng rõ ràng xuất hiện một ngàn kỵ binh.”
Quân Lương Sơn đánh qua bốn trận chiến với quan binh, cũng khá hiểu biết bố trí của quan binh, đó là tỷ lệ 1-5, một kỵ binh đối ứng năm bộ binh. Như vậy nếu có một ngàn kỵ binh, như vậy sẽ có năm ngàn bộ binh. Đồng nghĩa có sáu ngàn quan binh đã tiến vào phủ Đại Danh, đây hiển nhiên là đội ngũ cứu hoả.
“Giờ thế nào đây?”
Lư Tuấn Nghĩa hỏi: ” giữ hay không giữ Phủ Đại Danh?”
Tống Giang đứng dậy khoanh tay đi vài bước, nhìn về phía Ngô Dụng. Ngô Dụng ngẫm nghĩ nói: “Trước mắt chúng ta có sáu ngàn quân đóng ở phủ Đại Danh, Bác Châu có ba ngàn quân. Ta đề nghị tạm thời bỏ qua Bác Châu, đem quân đội tập trung đến phủ Đại Danh, cho dù quan binh có sáu ngàn người, chúng ta chưa chắc đã thất bại. Ta cảm thấy có thể thông qua trận chiến phủ Đại Danh, để tìm hiểu chi tiết về đội quân của triều đìnhtrong lần này, cho chúng ta có thêm đường hướng trong việc bố trí cung cấp cho quân đội.”
Tống Giang gật gật đầu, chuyện Ngô Dụng đề nghị cũng chính là tâm khảm của hắn, bỏ nhỏ lấy lớn, thông qua một trận chiến phủ Đại Danh, hắn sẽ biết mình phải đi nước cờ nào.
Hắn không chút do dự nói: “Vậyhay điều quân ở Bác Châu đến phủ Đại Danh!”
Ngô Dụng nháy mắt với Tống Giang, lúc này Tống Giang ý thức được mình căn bản không có trưng cầu ý kiến của Lư Tuấn Nghĩa, hắn vội vàng bù lại sai lầm, hỏi Lư Tuấn Nghĩa, “Lô tướng quân ý kiến thế nào?”
Lư Tuấn Nghĩa nói thản nhiên: “Nếu trại chủ quyết định giữ phủ Đại Danh, ta không có ý kiến, nhưng có một điểm ta phải nói!”
“Mời tướng quân nói!”
“Tình báo của chúng ta quá mỏng yếu, quan binh tới phủ Đại Danh chúng ta lại có thể hoàn toàn không biết gì cả. Hiện tại tình huống quan binh chuẩn bị thế nào, chúng ta cũng hoàn toàn không biết. Bịt mắt mà đánh trận như vậy, chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn.”
một lúc lâu Tống Giang mới nói: “Ta sẽ đốc thúc Đới Tung, để hắn tăng mạnh tình báo, dù sao chúng ta rất khó tiếp xúc đến thượng tầng triều đình, một ít tình báo quan trọng rất khó nắm được.”
“Thật ra ta không phải có ý như vậy. Ta cảm thấy quan đạo từ Biện Kinh đi ra ngoài cũng chỉ có mấy đường, ở trên mỗi đường chúng ta mở vài cái khách điếm quán trà linh tinh, quân đội điều động chúng ta cũng có thể hiểu biết đại khái, không đến mức giống như bây giờ, dùng biện pháp tính toán ước chừng để xác định viện quân phủ Đại Danh đến là bao nhiêu? Nếu không phải sáu ngàn thì sao đây?”
Tống Giang có chút xấu hổ, đành phải ứng phó nói: “Chuyện này ta lại kiểm điểm một chút! Nhanh chóng dựa theo đề nghị của Lô tướng quân mà làm.”

Ở bên Hoàng Hà phía nam Sân Huyện ước chừng mười dặm, có một bến tàu Hoàng Hà quy mô không phải quá lớn. Nờ bên kia là huyện Dương Cốc Bộc Châu, bến tàu này tuy không lớn, nhưng đối với quân Lương Sơn phủ Đại Danh lại rất quan trọng, toàn bộ vật tư bổ sung cùng với nhân viên vận chuyển cho quân Lương Sơn phủ Đại Danh đều là từ nơi này.
Nơi này thật ra cũng là bến tàu Hoàng Hà duy nhất của phủ Đại Danh. Phủ Đại Danh cũng không coi trọng vận chuyển Hoàng Hà, gần như toàn bộ vận chuyển của nó đều từ kênh Vĩnh Tể xuống Nam, nhưng bến tàu này đối với quân Lương Sơn lại có ý nghĩa không phải tầm thường.
Thời gian giữa trưa, mấy chục chiếc thuyền lớn từ bờ bên kia Hoàng Hà đang ở trên bến tàu dỡ hàng, lần này đưa tới đều là hỏa khí, bao gồm hỏa nha, hỏa cầu, hỏa tiễn vân vân, chừng mấy vạn món, mặt khác còn có một đám thang công thành, chừng hơn ba trăm cái.
Đây là vật chất chiến tranh đưa tới để nhanh chóng đánh hạ thành Đại Danh. Tuy tình hình phủ Đại Danh đã có thay đổi, nhưng quân Lương Sơn tiến hành vận chuyển vật chất vẫn dựa theo kế hoạch.
Lúc này, có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa chạy đến gần, vài chục binh sĩ Lương Sơn đang dỡ hàng đứng thẳng lên nhìn về phía tiếng vó ngựa, một thuyền phu ngồi ở đầu thuyền cười nói: “Lại có thể có ngựa đến?”
Bọn họ cũng không để ý tới tiếng vó ngựa để, căn bản không biết chiến tranh đã tiến đến. Một lát sau, đội kỵ binh đã chạy đến ngoài mấy chục bước, bụi đất bay lên, thấy không rõ có bao nhiêu quân đội đến. Lúc này, một mũi tên từ trong bụi đất “vù! ” phóng tới, Đô Đầu cầm đầu quân Lương Sơn không kịp đề phòng, bị một mũi tên này bắn trúng chính giữa ngực, hắn kêu thảm một tiếng, ngẩng mặt ngã xuống.
Toàn bộ mọi người trên bến tàu ngây dại. Lúc này, lại có mấy chục mũi tên phóng tới, thuyền phu cùng binh sĩ dỡ hàng đều trúng tên ngã xuống đất. Lúc này đám binh sĩ còn lại mới tỉnh ngộ, quay đầu chạy như điên, chỉ trong chốc lát, đội kỵ binh đã chạy tới trước bến tàu, Vương Quý hô to: “Đừng đuổi theo địch, trước tiên đốt thuyền thiêu bến tàu!”
Một binh sĩ bỗng nhiên chỉ vào trên hỏa khí chất đống trên bến tàu hô to: “Đô Đầu, đều là hỏa khí!”
“Con mẹ nó!”
Vương Quý mắng to một tiếng, lại hô: “Không được phóng hỏa, ném hết hỏa khí xuống Hoàng Hà đi.”
Binh sĩ đều xuống ngựa, bắt đầu ra tay ném hỏa khí đi. Mấy chục binh sĩ xông lên thuyền, đuổi đám thuyền phu trốn ở trong thuyền ra, mười mấy tên thuyền phu ôm đầu ngồi ở trên đất, một đám run rẩy sợ hãi.
Binh sĩ nhanh chóng dỡ hỏa khí từ thuyền quẳng xuống sông, bọn họ bắt đầu châm đuốc, quẳng vào thuyền lớn, trong thuyền lớn còn có hỏa khí chưa dỡ xuống hết, chỉ trong chốc lát đã bắt đầu liên tiếp nổ vang, khiến cho mấy chục chiếc thuyền lớn cùng ba trăm thang công thành nát vụn, chìm xuống đáy Hoàng Hà. Đám kỵ binh lại châm lửa mấy kho hàng lớn chứa đầy lương thực trên bến tàu, kho hàng nhanh chóng bốc cháy hừng hực.
“Rút quân!” Vương Quý hô to một tiếng, lập tức quay đầu đi.
“Đô Đầu, bọn họ thì sao?” Có binh sĩ chỉ vào mười mấy tên thuyền phu sợ hãi quỳ ở trên đất xin tha hỏi.
Vương Quý liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lắc đầu nói: “Tha cho bọn chúng một mạng, đi mau!”
Trăm tên kỵ binh giống như một trận cuồng phong lập tức rời đi. Cho đến bọn họ đi xa, mười mấy tên thuyền phu lúc này mới đứng lên chạy trốn. Thuyền đã bị hủy, bọn họ cũng chỉ biết tìm đường trốn về nhà.
Sau nửa canh giờ, Quan Thắng nghe được tiếng nổ suất lĩnh hơn một ngàn binh sĩ chạy tới bến tàu Hoàng Hà. Lúc này bến tàu cùng thuyền đều bị nổ hủy hoàn toàn, nhưng kho hàng còn đang trong thiêu đốt, bên trong ít nhất còn hơn nửa số lương thực vẫn có thể cứu được.
Quan Thắng hô gấp: “Nhanh nhanh cứu hoả!”
Các binh sĩ đều chạy vội tới bên Hoàng Hà bắt đầu dùng nước cứu hoả, ngay ở trong một rừng cây ngoài hai dặm, Lý Duyên Khánh suất lĩnh một ngàn kỵ binh đang lạnh lùng nhìn binh sĩ Lương Sơn bận rộn cứu hoả, chỉ tới một ngàn binh sĩ, vừa đủ để bọn họ nhét kẽ răng.
Lý Duyên Khánh quay đầu ra lệnh đối với Vương Quý cùng Ngưu Cao: “Xuất kích!”
“Ô” tiếng kèn vang lên, một ngàn kỵ binh từ trong rừng cây lao ra, xông về phía bến tàu.
Lý Duyên Khánh lập tức hét lớn một tiếng đối với một ngàn bộ binh, “Đi theo ta!”
Hắn cũng suất lĩnh mười mấy tên kỵ binh chạy ra khỏi rừng cây, chạy về phía Sân Huyện, nếu viện quân Sân Huyện tới cứu trợ, sẽ vừa lúc rơi vào lưới bộ binh hắn giăng ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận