Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 353: Tạm dừng tấn công.

Chương 353: Tạm dừng tấn công.Chương 353: Tạm dừng tấn công.
Công thành chùy đi tới rìa sườn dốc thì không cách nào tiến lên nữa, đổi thành chống đòn khiêng nhân lực. Mọi người dùng dây thừng nối từng cây gỗ đặt ngang dưới đáy công thành chùy, lại dùng gẫy gỗ thô xuyên qua hai sợi dây thừng, tạo thành một điểm gồng gánh, họ nhanh chóng tạo ra trăm điểm gồng gánh.
Trong tiếng kèn trầm thấp, hai trăm binh sĩ nâng công thành chùy nặng mấy ngàn cân, bắt đầu tiến về phía thành từng bước một.
Thành Thạch Châu không có sông hộ thành, nhưng có một chiến hào rộng chừng một trượng. Lúc này, lửa cháy bừng bừng trong chiến hào, lính công sự đi trước đã dùng bùn cát dập tắt lửa lớn chung quanh cửa thành, đồng thời dựng một tấm ván gỗ rộng chừng một trượng trên chiến hào.
Sáu ngàn kỵ binh dừng lại dưới sườn dốc, trường mâu như rừng, chiến đao rời vỏ, đằng đằng sát khí, chỉ chờ thời khắc cửa thành mở rộng.
Nhưng quân phòng thủ bên trong vẫn không từ bỏ, cho dù đầu thành đã không thể đặt chân, nhưng hơn hai ngàn lính vẫn tập trung dưới thành, liều lĩnh giữ vững cửa thành. Rầm! Cửa thành phát ra tiếng va đập mãnh liệt, cửa thành lắc lư, bùn đất trên tường thành rơi xuống rào rào.
Chủ tướng quân Tây Hạ thấy cửa thành đã không cách nào giữ vững, gã liên tục hạ lệnh, mấy trăm binh sĩ đổ đầy dầu hỏa ra trước cửa thành, phóng hỏa đốt cửa thành, ngọn lửa mạnh bùng lên nuốt sống cửa thành.
Cửa thành bắc mở ra, quân sĩ Tây Hạ bắt đầu nhanh chóng rút ra ngoài thành bắc.
Thời điểm quyết định sử dụng công thành chùy để công thành, Chủng Sư Đạo đã thay đổi sách lược. Lão hạ lệnh hợp kích thành bắc, bốn vạn đại quân chuẩn bị tiến đánh thành đông và thành tây chuyển qua thành bắc, cắt đứt đường rút tới Hạ Châu của quân Tây Bắc. Thời khắc sắp phá thành, quân Tống đã không cần lưu lại đường trốn cho quân Tây Hạ.
Lại một tiếng rầm mạnh mẽ, chốt cửa thành bắc không chịu được va chạm mãnh liệt, cuối cùng đứt gãy. Quân Tống vọt vào trong thành, lúc này, cho dù phóng hỏa ngăn cản cũng không ngăn được quân Tống xông vào thành, mấy trăm lính công sự nhanh chóng dùng bùn cát bày khắp cửa thành, lập tức ép ngọn lửa mạnh xuống.
Tiếng kèn lệnh trầm thấp vang lên.
- Giết!
Sáu ngàn kỵ binh phát ra tiếng hô sơn băng địa liệt, chiến mã bắt đầu chạy, mặt đất run rẩy, chiến đao và mũi thương sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Sáu ngàn kỵ binh như một dòng lũ vọt vào trong thành, nhanh chóng đuổi theo binh sĩ Tây Hạ chạy trốn, sau lưng họ là mấy vạn quân Tống hò hét.
Thạch Châu bị đánh hạ, một vạn quân Tây Hạ bị tám vạn quân Tống chặn đường trước sau, giết cho đại bại, cuối cùng chỉ còn mấy trăm người liều chết giết ra đường máu, còn lại hơn chín ngàn người bị tiêu diệt toàn bộ.

Cướp đoạt thành Thạch Châu có nghĩa cửa lớn đông nam Tây Hạ hoàn toàn bị quân Tống mở ra, phía sau còn không còn quan ải hiểm yếu, thành lớn duy nhất phải đối mặt chính là Hạ Châu. Nếu như đánh được Hạ Châu, như vậy Tường Hữu Quân Ti cũng bị quân Tống công hãm, quân Tống đi thêm hơn sáu trăm dặm thảo nguyên, sẽ binh tới dưới đô thành phủ Hưng Khánh Tây Hạ.
Cho dù chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Thạch Châu thất thủ quả thực mang đến chấn động cực lớn cho Tây Hạ. Hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận không ngồi yên được nữa, tự mình dẫn năm vạn kỵ binh Thiết Diêu Tử chạy từ Vi Châu tới Hạ Châu.
Lúc này quân đội Hạ Châu ước chừng bốn vạn người, ngoài hai vạn quân đội rút về từ Thạch Châu ra, Lý Càn Thuận lại khẩn cấp điều hai vạn người ở Gia Ninh Quân Ti lân cận trợ giúp phòng thủ Hạ Châu.
Hạ Châu là thành hạch tâm đông bộ Tây Hạ, thành lớn có dân cư duy nhất, có được hơn hai mươi vạn bình dân, nơi này là nơi khởi nguồn của Tây Hạ, là cố đô của người Đảng Hạng, quốc hiệu của Tây Hạ bắt đầu từ thành trì này.
Đây cũng là nguyên nhân Chủ tướng Thạch Châu Sát Tạp thà rằng từ bỏ Thạch Châu, nhưng phải liều chết bảo đảm Hạ Châu. Mất Thạch Châu, quân vương Tây Hạ Lý Càn Thuận nhiều nhất chỉ trích gã thủ thành bất lực, nhưng Hạ Châu thất thủ, gã sẽ chết không có chỗ chôn.
Hạ Châu cách Thạch Châu khoảng sáu mươi dặm, ở bờ bắc Vô Định Hạ, chu vi tòa thành dài bốn mươi dặm. Thời đại Tùy Đường, người Đảng Hạng từ vùng Thục Bắc, Hoàng Hà chuyển tới tận đây, được triều đình sắp xếp Hạ Châu ở trung tâm mảnh đất này, Hạ Châu lúc ấy chỉ là một huyện thành nhỏ. Nhưng năm cuối triều Đường, người Đảng Hạng dần quật khởi, Hạ Châu liền trở thành trung tâm chính trị của họ. Họ không ngừng mở rộng thành trì, Hạ Châu cũng thay đổi thành một tòa thành lớn chu vi hơn bốn mươi dặm, nhân khẩu mấy chục vạn, Vương triều của người Đảng Hạng bắt đầu từ nơi này.
Chẳng qua trugn tâm chính trị và kinh tế của người Đảng Hạng sớm đã chuyển đến phủ Hưng Khánh phía tây từ trăm năm trước. Hạ Châu ngoại trừ vẫn là trung tâm nấu sắt của Tây Hạ ra, bất cứ vết tích nào khác liên quan tới đô thành đều bị xóa sạch, thành trì nhiều năm ít tu sửa, chung quanh cũng không hiểm yếu, hoàn toàn là một thành lớn dễ công khó thủ.
Mặc dù thế quân phía đông như chẻ tre, liên tục chiến thắng, nhưng Chủ soái Chủng Sư Đạo không bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc. Sau khi lấy được Thạch Châu, lão liền khống chế tiết tấu tấn công, án binh bất động.
Lão biết rõ chiến tuyến kéo quá dài, quân Tây Hạ dễ dàng đánh tới từ Gia Ninh Quân Ti phía tây, cắt đứt đường lương thảo và đường lui của mình. Lão nhất định phải vững vàng, phối hợp tiết tấu phía tây để tiến công. Chỉ cần quân Tống phía tây đánh vào nội địa Tây Hạ, kiềm chết quân địch Gia Ninh Quân Ti, họ mới có thể không còn nỗi lo về sau mà bắc thượng, toàn lực tiến đánh Hạ Châu.
Giống như Ngân Xuyên, Thạch Châu cũng tập trung rất nhiều quân tư lương thực, chỉ lương thực đã có hai mươi lăm vạn thạch, cỏ khô thượng hạng năm mươi vạn gánh, tiền bạc vô số kể, còn có các loại binh khí, khôi giáp, gang, trống trận, quân kỳ, dầu hỏa vân vân. Chẳng qua khác với Ngân Xuyên đó là Thạch Châu không có quân kỹ theo quân, sau khi một vạn quân phòng thủ lui về phía bắc bị tiêu diệt toàn bộ, Thạch Châu liền trở thành một tòa thành không.
Ngày thứ hai quân Tống lấy được thành Hạ Châu, quân đội bắt đầu tập trung chỉnh đốn, dần loại bỏ các loại tệ nạn do tác chiến liên tục mang đến, bắt đầu khao thưởng ba quân. Mặc dù Chủng Sư Đạo bị Đồng Quán tiết chế, nhưng lão có được quyền kinh tế độc lập, rất nhiều tiền tài lão đạt được không cần nộp cho Đồng Quán, có thể tự mình xử lý. Sau khi kết thúc một đoạn chiến dịch, tướng lĩnh có kinh nghiệm đều sớm khao thưởng ba quân, cổ vũ sĩ khí.
Tình Báo Doanh của Lý Diên Khánh không chỉ được bổ sung hoàn tất thành viên khuyết thiếu, bởi vì nhiều lần lập đại công còn thu được khao thưởng riêng là năm vạn lạng bạc trắng, bình quân chia xuống tương đương mỗi người được một trăm lạng bạc. Đương nhiên, tướng sĩ tham chiến và tướng sĩ bỏ mình sẽ được chia nhiều hơn. Lý Diên Khánh không giữ lại một văn tiền, mà chia toàn bộ bạc trắng cho thủ hạ, trong lúc nhất thời mọi người đều vui vẻ.
Buổi chiều, Vương Quý vội vàng đi vào đại trướng của Lý Diên Khánh. Tâm tình của gã hai ngày nay vô cùng tốt, lúc đầu gã thăng nhiệm Đô Đầu Tình Báo Doanh chỉ là thăng chức không thăng quan, một khi chiến tranh kết thúc, quân đội về doanh, chức vụ Đô Đầu của Vương Quý sẽ biến mất giống như bọt biển. Hiện giờ gã đã được hứa hẹn rõ ràng, bởi vì gã lập được công lớn hai lần, công nhỏ một lần, sau khi kết thúc chiến tranh, gã sẽ chính thức thăng làm Bồi Nhung Giáo Úy tòng cửu phẩm, đảm nhiệm Đô Đầu danh xứng với thực.
Nếu như gã có thể thi đậu Võ Cử, sẽ còn tăng hai cấp làm Ngự Võ Giáo Úy tòng bát phẩm, đây chính là quan giai Võ Trạng Nguyên mới có thể có được.
Mà gã còn có thêm tư lịch chiến tranh và quan hệ trong quân hơn Võ Trạng Nguyên, điều này khiến Vương Quý làm sao có thể không mừng rỡ.
Vương Quý đi tới trước cửa đại trướng cười nói:
- Lão Lý, ta đến rồi!
- Vào đi!
Vương Quý đẩy mạnh mành lều đi vào, thấy các loại hòm gỗ thùng gỗ bày đầy trong đại trướng, Lý Diên Khánh đang ngồi trước bàn ước lượng cái gì đó.
- Lão Lý, ngươi làm gì vậy?
Vương Quý ngạc nhiên hỏi.
Lý Diên Khánh cười tủm tỉm nói:
- Ta đang phối chế thuốc nổ, cần một người trợ giúp.
Vương Quý thấy hơn mười quả bí đỏ bằng sắt chất đống bên cạnh, gã lập tức hiểu được, Lão Lý đang chế tác Chấn Thiên Lôi.
Mặc dù Vương Quý cực kỳ hưng phấn, nhưng gã vẫn không hiểu:
- Ngươi tìm Dương Quang đến giúp đỡ là được rồi, cần gì gọi ta tới?
- Quý Thiên Vương làm Đô Đầu, bắt đầu kiểu cách nhà quan rồi sao?
Vương Quý lắc đầu như đánh trống:
- Sao có thể, ngươi là cấp trên của ta, ta làm sao dám bày kiểu cách nhà quan trước mặt ngươi?
Nói xong, gã lại nhỏ giọng lầm bầm một câu:
- Ta thấy ngươi đang bày kiểu cách nhà quan thì đúng hơn.
- Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ, lặp lại lần nữa!
- Không có gì!
Vương Quý vội vàng xắn tay áo lên nói:
- Trước tiên để ta làm gì?
- Cân bột lưu huỳnh giúp ta!
Lý Diên Khánh chỉ một thùng gỗ bên cạnh:
- Một cân sáu tiền là một phần, cần phải cân chuẩn xác một chút, cân xong một phần dùng giấy dầu bọc lại.
Vương Quý tìm hai quả cân bằng đồng, lại tìm một bàn cân, ngồi một bên ước lượng.
- Lão Lý, phương pháp phối chế hỏa dược này rất quan trọng sao?
- Nói linh tinh, nếu như phương pháp phối chế Chấn Thiên Lôi bị Liêu Hạ hoặc người Nữ Chân đoạt được, ngươi suy nghĩ một chút hậu quả là gì?
- Vậy ngoài hai lão dược tượng bị đưa đi kia, còn ai biết phương pháp phối chế này?
- Còn có ngươi hiện giờ.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Ngoài ngươi ra, ta không tin ai được.
Vương Quý giật nảy mình, căng thẳng gãi đầu nói:
- Lỡ như… lỡ như ta lỡ miệng thì làm sao bây giờ?
Lý Diên Khánh nở nụ cười:
- Ngươi qua loa việc nhỏ, chuyện lớn lại nghiêm túc, ta biết ngươi sẽ không lỡ miệng. Coi như ta giấu diếm phối phương, trong vòng mười năm cũng bị người khác phá giải.
- Thật sao?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Mặc dù uy lực của Chấn Thiên Lôi lợi hại hơn Phích Lịch Pháo nhiều, nhưng dù sao chỉ là một loại cải tiến, tất cả mọi người biết chế hỏa khí, thấy được uy lực đều biết xảy ra chuyện gì. Chắc chắn công tượng hỏa dược Liêu Hạ sẽ lần lượt thí nghiệm, tới một ngày nào đó sẽ thí nghiệm ra, cho nên ta cũng nghĩ thông suốt rồi.
- Nghĩ thông suốt cái gì?
- Không muốn người khác vượt qua, thì phải không ngừng sáng tạo cái mới, chế tạo càng nhiều hỏa khí kiểu mới.
Vương Quý càng thêm hứng thú, vội vàng hỏi:
- Còn có hỏa khí kiểu mới gì?
- Ví dụ như tạc mã lôi đối phó kỵ binh, thủy lôi đối phó chiến thuyền, tương lai còn có hỏa súng lợi hại hơn, ngươi có thể suy nghĩ một chút.
Vương Quý vỗ đầu cười nói:
- Ta thực sự nghĩ tới hai loại, ví dụ như lúc quân địch công thành, chúng ta đều dùng gỗ lăn, nếu như bên trong tăng thêm loại hình hỏa dược đinh độc, ném xuống thành nổ tung, có phải rất hiệu quả không.
- Còn có cái gì?
- Còn có chính là làm Chân Thiên Lôi nhỏ hơn, ba tới năm cân một cái, lúc quân địch công thành, mũi tên ép chúng ta không ngóc đầu lên được, ta liền ngồi dựa vào lỗ châu mai, châm lửa một cái ném xuống, quân địch quỷ khóc sói gào lại không hủy được thành trì, ngươi nói có đúng không?
Lý Diên Khánh cười không nói, hỏa cầu Vương Quý nói thực tế đã xuất hiện hàng trăm năm trước, chỉ là vì uy lực thuốc nổ quá nhỏ, cho nên hiệu quả không có.
Sở dĩ Chấn Thiên Lôi lợi hại như vậy, mấu chốt ở lượng thuốc nổ lớn, mới có thể nổ vụn xác ngoài, nếu như lượng thuốc quá ít, chỉ sợ không nổ được xác ngoài.
Nhưng Lý Diên Khánh cũng không đả kích tính tích cực của Vương Quý, hắn cười nói:
- Có thời gian chúng ta có thể thí nghiệm một chút, ví dụ như dùng bình gốm sứ, lại trộn thêm đinh sắt cực độc, hiệu quả chắc chắn không tệ.
Đúng lúc này, ngoài trướng có binh sĩ bẩm báo:
- Lý Tham Quân, Đại Soái có việc gấp mời ngài đi qua!

Bạn cần đăng nhập để bình luận