Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 524: Hẹn lúc hoàng hôn (hạ)

Chương 524: Hẹn lúc hoàng hôn (hạ)Chương 524: Hẹn lúc hoàng hôn (hạ)
Mặc dù màn biểu diễn xiếc của Ngao Sơn rất hấp dẫn, nhưng sau khi xem khoảng nửa canh giờ, Tào Kiều Kiều cũng ngán. Nàng bèn ngẩng đầu nói:
- Chúng ta qua bên kia xem đi!
Nàng chỉ về phía tây. Lý Diên Khánh gật đầu nói:
- Chỗ này đông người quá. Chúng ta tới Ngự Nhai xem đi.
Họ bước ra khỏi Đại Tướng Quốc Tự. Vừa đúng lúc nhìn thấy xe ngựa của Tào gia. Người đánh xe cũng là một bảo tiêu. Thật ra người đó luôn đi theo sau bảo vệ hai chị em họ. Nhưng vì Lý Diên Khánh có ở đó, nên y cũng không tiện lộ diện.
- Tam cô nương, có cần lên xe không?
Người đánh xe giả bộ như chưa từng rời đi, cười nói với hai tỷ muội.
Lý Diên Khánh nhìn tào Uẩn. Tào Uẩn lắc đầu nói:
- Ta chưa mệt. Cứ đi thêm một đoạn đi!
Đúng lúc này, Tào Kiều Kiều sờ vào bụng, rồi quệt miệng nói:
- Muội hơi đói rồi!
Lý Diên Khánh chỉ về phía trước rồi cười nói:
- Ta nhớ phía trước có hàng bánh thịt của Tào bà bà. Chúng ta qua đó xem xem!
Hắn lấy ra một thỏi bạc nhanh chóng đưa cho phu xe rồi nói:
- Ngươi cũng đi ăn chút đi. Chút nữa gặp nhau ở đầu Ngự Nhai!
- Đa tạ cô gia!
Phu xe vội vàng chắp tay cảm tạ. Tào Uẩn lập tức đỏ bừng mặt. Cách xưng hô này đúng là khiến nàng rất khó xử. Lý Diên Khánh thì giả bộ chưa nghe thấy gì, cười nói:
- Chúng ta đi thôi!
Hắn liền cất bước đi trước. Tào Uẩn vội vàng kéo em gái đi theo Lý Diên Khánh.
Con đường mà họ đi tên là Nam Môn Đại Nhai. Cũng là một phố đồ ăn nổi tiếng. Các món nổi tiếng kinh thành như bánh thịt Tào Bà Bà, màn thầu Tôn Hảo Thủ, canh Giả Gia, bánh bao Ngọc Lâu, đều nằm trên con đường này.
Nhưng hôm nay là ngày lễ đèn lồng 14 tháng Giêng. Tất cả các cửa hàng đều kê cả bàn ghế lên đường, để khách hàng vừa ăn đồ ăn vừa ngắm những ngọn đèn lấp lánh.
Lý Diên Khánh dẫn theo Tào Uẩn và Tào Kiều Kiều đến trước sạp hàng bánh thịt Tào Bà Bà. Một người phục vụ cười bước đến:
- có phải Ba vị đến ăn cơm không. Đến đúng lúc lắm, vừa đúng lúc có chỗ trống!
Lý Diên Khánh thấy một chiếc bàn nhỏ bên cạnh, vừa vặn đủ cho ba người họ ngồi, bèn gật đầu:
- Chúng ta ngồi xuống đây đã!
- Vâng! Mời ba vị!
Ba người ngồi xuống bàn. Tới giờ người phục vụ mới nhìn rõ gương mặt Tào Uẩn, lập tức ngớ người, một lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi:
- Vị cô nương này, không! Không! Ba vị… Ba vị muốn ăn chút gì?
Đúng lúc này, chủ cửa hàng bước đến, gõ mạnh vào đầu gã:
- Đi sang một bên!
Người phục vụ bèn lưu luyến nhìn Tào Uẩn, rồi cúi đầu xuống đi mất. Chủ quán cười nói:
- Gã đó là người mới từ quê ra, không hiểu biết, xin quan nhân thứ lỗi!
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Không sao. Cho bọn ta hai đĩa bánh thịt nổi tiếng, ba bát canh lưỡi vịt, rồi mấy món ăn vặt ngon nữa. Ngươi tự sắp xếp đi!
- Món ăn vặt thì lấy Tố Bát Tiên nhé! Cũng là món nổi tiếng của chúng ta.
- Được.
- Khách quan đợi một chút. Sẽ có món ngay!
Ngườichủ tiệm vội đi mất. Lý Diên Khánh cười hỏi Tào Uẩn:
- Nàng từng đến cửa hàng này chưa?
Tào Uẩn mỉm cười lắc đầu nói:
- Chỉ nghe nói, chứ chưa đến lần nào.
- Bánh thịt của chỗ này là một món tuyệt vời của kinh thành. Cửa hàng này giàu lên nhờ món này đấy. Mùi vị thế nào thì ta không nói nữa. Chút nữa nàng tự nếm thử. Và canh lưỡi vịt của họ cũng rất nổi tiếng, cực kỳ ngon, ăn với bánh thịt thì không gì bằng.
Đang nói thì một người phục vụ đã bê đến miếng bánh thịt và canh lưỡi vịt nóng hổi. Rồi nhanh chóng đưa tám đĩa thức ăn vặt lên.
Tào Kiều Kiều đã thèm đến chảy nước miếng, mà nàng còn đói mềm người ra nữa. Bèn vội vàng gắp một miếng bánh thịt bỏ vào miệng, gặm một miếng lớn. Vừa ăn vừa khen:
- Đại thư nương mau nếm thử đi, ngon lắm!
Tào Uẩn cười nói:
- Cửa tiệm này được lắm!
- Nàng còn chưa ăn, làm sao biết là được?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Chàng nhìn chiếc bánh này, khói bốc nghi ngút mà không nóng bỏng tay. Cửa hàng này rất biết suy nghĩ cho khách hàng. Đũa cũng đã khô, không phải loại ướt nhẹp. Bát đĩa cũng sạch sẽ bóng loáng. Nhìn những chi tiết này là thiếp biết, cửa hàng này rất được.
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Nếu nàng không nói thì ta cũng chẳng để ý. Nếm thử canh lưỡi vịt của họ xem.
Tào Uẩn lấy chiếc thìa nhỏ uống một ngụm, rồi gật đầu nói:
- Đúng là rất ngon. Hèn gì nổi tiếng như vậy!
- Nếm thử bánh thịt đã.
Tào Uẩn dùng đũa gắp một miếng bánh thịt, rồi đặt trong bát Lý Diên Khánh, cười nói:
- Có lẽ chàng cũng đói rồi. Chàng ăn mau đi! Để thiếp ăn chút rau.
- Vậy ta không khách sáo nữa nhé!
Lý Diên Khánh cũng giơ tay cầm bánh thịt lên, rồi gặm cùng Tào Kiều Kiều. Hắn cũng đói quá rồi.
Tào Uẩn mỉm cười nhìn hai người họ. Thi thoảng nàng lại múc một ngụm canh, ánh mắt rất dịu dàng.

- A! Ăn no quá, kẹo hồ lô phải làm sao bây giờ?
Tào Kiều Kiều sờ cái bụng căng tròn, nhưng lại nhìn chiếc kẹo hồ lô trong tay. Bánh thịt đã ăn quá no rồi. Nàng cảm thấy giờ mình không thể ăn nổi gì nữa.
- Ai bảo muội ăn nhiều vậy?
Tào Uẩn cầm ba chiếc đèn lồng, mắng em gái:
- Muội ăn đến tận ba chiếc bánh thịt. Sắp biến thành con heo con rồi đó!
- Sao trách muội được. Ai bảo bánh thịt nhà họ ngon chứ. Muội chưa ăn bao giờ mà!
Tào Kiều Kiều lầm bầm.
Đúng lúc này, Tào Uẩn nhìn thấy chiếc xe trâu của Tào gia ở phía trước, bèn nói với Lý Diên Khánh:
- Lý đại ca, bọn muội đã ra ngoài đến một canh giờ rưỡi rồi. Đến lúc phải về rồi.
Tào Kiều Kiều lập tức nhảy lên:
- Chưa mua đồ mà!
Tào Uẩn trừng mắt với nàng:
- Kiều Kiều, muội không được phép tùy hứng như vậy!
Tào Kiều Kiều biết chị mình tức giận sẽ đáng sợ thế nào. Nàng cúi đầu xuống không dám nói gì nữa. Lý Diên Khánh vỗ đầu của nàng rồi cười nói:
- Lần sau Lý đại ca sẽ dẫn muội đi mua. Nghe lời tỷ tỷ đi, hôm nay về đi nhé.
- Được rồi!
Tào Kiều Kiều đành phải nói:
- Huynh phải giữ lời hứa đấy!
- Huynh đã lừa muội bao giờ chưa. Lên xe đi nào!
Tào Kiều Kiều đành phải lên xe cùng tỷ tỷ. Tào Uẩn ngồi lên xe, kéo rèm xe ra nói với Lý Diên Khánh:
- Hôm nay thiếp chơi rất vui, cảm ơn Lý đại ca!
- Không cần cảm ơn. Năm sau chúng ta lại cùng đi ngắm đèn.
Tào Uẩn ngượng ngùng gật đầu. Đột nhiên nàng lại ngước đầu dậy, liếc nhìn Lý Diên Khánh, rồi mới chầm chậm kéo rèm xe xuống.
Chiếc xe đi chầm chậm về phía một con đường rộng. Hai hộ vệ cưỡi ngựa của Tào gia đi ra từ bên cạnh, đi theo hai bên phải trái của chiếc xe. Chiếc xe đi về phía xa. Lúc này, bỗng nhiên Tào Kiều Kiều kéo rèm xe ra, thò đầu ra hét lớn:
- Lý đại ca, lần sau muội vẫn muốn ăn bánh thịt!
- Được! Huynh nhất định sẽ dẫn muội đi.
Lý Diên Khánh cười vẫy tay với họ, nhìn chiếc xe đi xa dần…
Hôm nay đã có một buổi tối tuyệt vời. Lý Diên Khánh bỗng trở nên vui vẻ. Hắn nhìn biểu diễn vẫn đang diễn ra ở đằng xa và không ngừng tiếc nuối, đi nhanh về phía phủ đệ của mình.
- Đại thư nương. Bao giờ tỷ mới thành thân với Lý đại ca?
Tào Kiều Kiều trong xe cười hì hì hỏi.
Nếu là bình thường, nhất định Tào Uẩn sẽ nhéo tai em gái, không cho phép nàng nói bừa. Nhưng giờ đây Tào Uẩn lại dựa mình vào trước cửa xe, nhìn Lý Diên Khánh đang đi xa dần. Nàng không nghe thấy những gì em gái nói.
- Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ, tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ. Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử.
Nàng ngẫm mãi về bài từ này, rồi cúi đầu xuống lầm bầm:
- Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử.
Lập tức, lòng nàng rung động, như lại trở về bên cạnh Lý Diên Khánh, được hắn ôm chặt, được hắn bảo vệ một lần nữa.
- Lý lang..
Nàng thầm gọi trong lòng.

Ngày thứ ba của Tết Thượng Nguyên là ngày vui vẻ thứ ba của bách tính kinh thành. Cũng là ngày tết toàn Đại Tống. Đến ngày mười báy tháng Giêng, tất cả mọi loại đèn lớn đều biến mất trong một ngày, chỉ còn trẻ con xách đèn chạy đi chạy lại, khiến người ta nhớ về đêm huy hoàng đó.
Nhưng cuộc sống đâu chỉ cứ dừng lại trong vui vẻ. Phải cố gắng làm việc kiếm tiền, phải nuôi sống gia đình. Mỗi người trong kinh thành lại lao vào trong công việc vất vả mà bình ổn.
Sáng ngày 19 tháng Giêng, Phạm Trí Hư đặt một bản báo cáo lên Ngự Án. Hôm nay Thiên Tử Triệu Cát xuất hiện trong Ngự Thư Phòng. Đây là điều rất hiếm gặp. Phạm Trí Hư bèn lợi dụng cơ hội này, đích thân đưa báo cáo cho Triệu Cát.
- Đây là báo cáo tồn kho về việc điều tra quân tư Hà Bắc theo ngự chỉ của bệ hạ. Mời bệ hạ xem qua!
Triệu Cát đã quên mất việc này. Y ngớ ra một lát rồi mới nhớ ra, và chầm chậm cầm bản báo cáo lên. Y không vội đọc nội dung mà nói với Phạm Trí Hư:
- Hy vọng bản báo cáo này không ảnh hưởng đến kế hoạch bắc phạt của Trẫm!
Mặt Phạm Trí Hư hơi co giật một chút. Ngữ khí của Thiên Tử dường như không tin tưởng bản báo cáo này lắm. Y vội vàng khom lưng nói:
- Bản báo cáo này có rất nhiều số liệu thực tế. Vi thần có thể đảm bảo độ chân thực của nó.
- Xem ra, kết quả giám sát không tốt lắm!
Triệu Cát lật bản báo cáo rồi chầm chậm xem. Sắc mặt y dần sầm lại. Ánh mắt lộ vẻ tức giận. Bỗng nhiên, Triệu Cát đóng bản báo cáo lại, tức giận quát:
- Đây là việc chuẩn bị cho chiến trận hai năm mà Trẫm nói sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận