Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 230: Giải thi đấu cung mã (7)

Chương 230: Giải thi đấu cung mã (7)Chương 230: Giải thi đấu cung mã (7)
Sau khi giải thi đấu cung mã khai mạc, ba tiệm đánh cược ở Biện Kinh liền kết thúc việc nhận đặt cược. Tất cả mọi người nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng. Tuy nhiên, bảng tranh hùng cung mã của các tiệm đánh cược vẫn không kết thúc, mà các tiệm đánh cược sẽ dựa vào thành tích mỗi ngày để tiến hành điều chỉnh.
Sau khi vòng loại thi đấu bộ xạ kết thúc, bảng tranh hùng cung mã của các cửa tiệm đánh cược vẫn không có sự thay đổi, mười cao thủ xếp hạng đầu đều vượt qua vòng loại. Các cửa tiệm đánh cược không thèm để ý tới thành tích thi đấu bộ cung, cho dù có cao thủ vô danh xuất hiện, nhưng cũng không thể chứng minh tình hình môn kỵ xạ sẽ xảy ra thay đổi.
Vòng loại thi đấu bộ cung kết thúc, vòng thứ nhất kỵ xạ chính thức mở màn.
Trời chưa sáng, Lý Diên Khánh tụ họp với mấy đồng bạn trước cổng chính trường Võ học.
- Lão Lý, hôm nay sao ngươi lại dùng cung thông thường rồi?
Vương Quý tinh mắt, vừa liếc nhìn đã thấy Lý Diên Khánh cầm báo đầu cung trên tay, liền ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải Từ sư phụ bảo ngươi dùng đồng cung sao?
- Vòng loại và vòng bán kết, ta định dùng báo đầu cung, vào trận chung kết, sẽ lại dùng đồng cung.
- Như thế có ổn không?
Nhạc Phi nghi hoặc hỏi.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta đã đặc biệt hỏi ý kiến, giải cho phép đổi cung nửa chừng, kỵ xạ tương đối tự do, không hạn chế gắt gao như đối với bộ xạ.
- Ài!
Vương Quý ấm ức thở dài:
- Kỵ xạ đúng là khiến người ta hâm mộ mà! Không như bộ xạ vớ vẩn, ngay cả cung của mình cũng không được dùng. Ngẫm lại cũng khiến người ta tức giận.
Lý Diên Khánh gõ lên đầu gã một cái:
- Đừng nói những lời không vui, tốt nhất là chuẩn bị đầy đủ đi!
Thang Hoài cười nói:
- Tối hôm qua, A Quý ngủ say như heo, một giấc thẳng tới hừng sáng. Còn lão Ngưu, tối hôm qua quá nửa đêm không ngủ, đúng không lão Ngưu?
Tuổi của Ngưu Cao cũng lớn xấp xỉ Thang Hoài, tất cả mọi người đều gọi y là lão Ngưu, chỉ là Ngưu Cao nhập bọn muộn, vẫn còn khá ngại ngùng. Y gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Đây là lần đầu tiên ta tham gia giải thi đấu này, trong lòng rất căng thẳng.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Lần đầu tiên ai cũng căng thẳng, đến lúc thi đấu, bình tĩnh lại là được. Đi thôi, không còn sớm nữa!
Mọi người phấn chấn tinh thần, giục ngựa chạy về phía cửa Trần Kiều.
Mặc dù trời chưa sáng, nhưng bên ngoài sân diễn binh của Bắc đại doanh lại náo nhiệt khác thường. Nơi đăng ký tham gia thi đấu kỵ xạ ở phía đông, tuy người tham gia thi đấu tương đối ít, nhưng tất cả bọn họ đều dẫn theo đồng bạn đến giúp dắt ngựa, cho nên vẫn khiến nơi đây rất náo nhiệt.
Trong khi đó, nơi ghi danh bộ xạ lại đông nghịt người. Mặc dù nhiều tiễn võ sĩ rất thất vọng vì không giành được tư cách tham gia thi đấu kỵ xạ, nhưng nếu như thi đấu bộ cung xuất sắc, bọn họ vẫn có cơ hội thăng quan, cho nên phần lớn tiễn võ sĩ bị loại hôm qua đều không rời đi, mà vẫn tiếp tục tham gia tranh tài bộ cung.
Miệng Vương Quý há hốc, y cứ tưởng rằng chỉ có hơn ngàn người ghi danh thi đấu bộ cung, như vậy y còn có cơ hội lọt vào mười vị trí đầu, nhưng chỉ chớp mắt, số người tham gia đã vượt quá bảy ngàn người, bảo sao y không buồn bực.
Lý Diên Khánh giao ngựa cho Thang Hoài, rồi đi thẳng và điểm đăng ký kỵ xạ. Đăng ký không phải là ghi danh, thi đấu bắn cung cũng không phải là khoa cử, không cần lo xảy ra tình trạng mạo danh thay thế này nọ. Thủ tục đăng ký hết sức đơn giản, chỉ cần báo họ tên cho quan viên, quan viên lập tức tìm cái tên đó trong danh sách, rồi phát một thẻ ghi số, thế là xong. Nhận thẻ xong, phải lập tức đi tới sân diễn binh, chờ thông báo tranh tài.
Lý Diên Khánh rảo bước trở lại, nhưng không thấy Vương Quý và Ngưu Cao. Nhạc Phi chỉ vào một hàng người thật dài, nói:
- Bọn hắn xếp hàng ở đó! Phải xếp hàng đợi ít nhất là nửa canh giờ.
- Vậy thì ta không chờ bọn hắn, ta muốn đi vào.
Nhạc Phi và Thang Hoài bước tới ôm Lý Diên Khánh một cái:
- Lão Lý, thi đấu thật tốt nhé!
- Yên tâm đi! Đêm nay chúng ta sẽ cùng uống rượu mừng!
Lý Diên Khánh xoay người lên ngựa, vẫy vẫy tay với hai người, rồi liền đi về phía cửa lớn.
Lần này binh Bộ mượn ba sân diễn binh của Bắc đại doanh, hai lớn một nhỏ, một sân trong đó được dùng làm sân thi đấu bộ cung. Hai sân diễn binh còn lại, một sân dùng làm nơi thi đấu kỵ xạ, sân nhỏ hơn một chút dùng làm nơi các tiễn võ sĩ nghỉ ngơi và chờ đợi, bên cạnh còn dựng một chuồng ngựa tạm thời, có mười mấy người coi ngựa đầy kinh nghiệm phụ trách chăm sóc ngựa.
Tuy nhiên, chiến mã trong chuồng cũng không nhiều. Vòng thứ nhất kỵ xạ tiến triển khá nhanh, từng nhóm ba mươi người ra sân, động tác lưu loát như nước chảy. Cũng giống như bộ xạ, mỗi người chỉ có một cơ hội, dù là thuật bắn cung siêu quần, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút, là sẽ bị loại thẳng tay, ngay cả cơ hội tham gia bộ cung cũng không có.
Số thứ tự của Lý Diên Khánh là bốn trăm hai mươi, cũng như các tiễn võ sĩ khác, hắn tập trung chú ý vào sự thay đổi số trên bảng. Thời gian rất eo hẹp, nếu như bỏ lỡ thời gian, có nghĩa là mất đi cơ hội. Chính vì cảm giác căng thẳng đó, cho nên các các tiễn võ sĩ không ai nói chuyện, tất cả mọi người hết sức chăm chú nhìn bảng số thay đổi, chờ tới lượt mình.
Lúc này, bảng thông báo hiện lên một nhóm số mới, phía xa xa có binh sĩ hô to:
- Số bốn trăm hai mươi đến bốn trăm năm mươi ra sân!
Lý Diên Khánh lập tức dắt ngựa đi theo nhóm người ùa vào cửa vào. Hắn nộp thẻ số của mình cho giám khảo kiểm tra, rồi tiện tay rút một tờ giấy ghi số thứ tự từ trong một cái rổ. Tờ giấy ghi số năm, như vậy là hắn xếp thứ năm trong nhóm ba mươi người này.
Điểm chuẩn kỵ xạ và bộ xạ hoàn toàn khác nhau, bọn hắn phóng ngựa chạy đi một trăm năm mươi bước, trong lúc đó, đồng thời bắn ra ba mũi tên vào mục tiêu cách một trăm bước. Vòng loại và vòng bán kết, bia là hình người cố định, trận chung kết và tranh bá, mục tiêu sẽ đổi thành bia di động. Điểm tiêu chuẩn chủ yếu xét ở độ chính xác và lực bắn, những chi tiết khác dùng để tham khảo, trong đó, độ chính xác chím sáu mươi phần trăm, lực bắn chiếm hai mươi phần trăm, những chi tiết khác chiếm hai mươi phần trăm.
Chẳng hạn, đối với cung hai thạch của Lý Diên Khánh, về mặt lực bắn được tối đa hai mươi điểm, bắn một mũi tên chính xác được hai mươi điểm, cả ba mũi tên đều trúng đích, là sáu mươi điểm. Như vậy, tổng điểm hai mục của hắn sẽ là tám mươi điểm. Hai mươi điểm còn lại do mười viên giám khảo quyết định, chẳng hạn như sự trôi chảy, hai tay giương cung, cách thức bắn tên, tốc độ bắn tên v.v…trên thực tế khá tùy ý, chỉ căn cứ vào ấn tượng của giám khảo đối với tiễn võ sĩ như thế nào thôi.
Nhưng nếu dùng cung một thạch, lực bắn chỉ được mười điểm, nếu bắn trúng cổ họng hoặc lồng ngực, được mười lăm điểm, bắn trúng những chỗ khác, được mười điểm, điểm đối với loại cung này sẽ thấp hơn. Sau đó, hai trăm người có số điểm từ cao đến thấp sẽ ghi lại, tám trăm người kia sẽ bị loại.
Ngoài ra, tiễn thủ Liêu và Tây Hạ không tham gia thi đấu vòng đầu và vòng hai, mà trực tiếp tham gia trận chung kết và tranh bá.
- Kế tiếp, người số năm!
Một giám khảo hô lớn, Lý Diên Khánh bước tới trước, đưa cung ra để giám khảo kiểm tra. Giám khảo là một tướng lĩnh cấm quân, y kiểm tra kỹ càng cung của Lý Diên Khánh, lại kéo thử một chút, rồi nói với người ghi chép bên cạnh:
- Cung hai thạch!
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lý Diên Khánh. Thông thường, hơn tám phần mươi tiễn võ sĩ đều dùng cung một thạch, rất ít người dùng cung tám đấu, nhưng cung một thạch trở lên cũng ít, cung một thạch rưỡi cũng có. Riêng cung hai thạch rất hiếm thấy, ở giải thi đấu cung mã lần này, e rằng không hơn hai mươi người sử dụng.
Giám khảo nhìn hắn, lại hỏi:
- Đã nắm rõ luật rồi chứ?
- Học sinh đã rõ!
- Đi đi! Chúc ngươi may mắn!
Có lẽ do biết Lý Diên Khánh sử dụng cung hai thạch, vị giám khảo này đã rất có thiện cảm đối với hắn, đến lúc hắn đến nơi, y lại càng kinh ngạc, khi nhận ra hắn lại là một Thái học sinh.
Lý Diên Khánh đeo kiếm và ống tên sau lưng, nhẹ nhàng hất cung lên, đưa ống tên sang vai trái, xoay người lên ngựa, đứng đợi các tiến võ sĩ phía trước thi đấu. Lúc này, kỵ sĩ thứ ba đã bắn xong, hai mũi tên trúng lồng ngực, một mũi tên trúng vai trái, cung một thạch, chi tiết được mười điểm, tổng điểm được sáu mươi điểm, được xếp vào loại “thượng hạ”, tất nhiên bị loại.
“Keng”, một tiếng chuông vang lên, tiễn võ sĩ số bốn trước mặt Lý Diên Khánh giục ngựa chạy ra, bên trái y là một khán đài, trên đó có mười giám khảo và các tướng lĩnh cao cấp cấm quân cùng xem thi đấu, tuy nhiên, hôm nay Đồng Quán lại không có mặt. Bốn phía bên ngoài đấu trường, đông nghịt dân chúng đến xem thi đấu và binh sĩ cấm quân, khoảng vài vạn người chen chúc nhau, bọn họ ra sức ho to, cổ vũ cho các tiễn võ sĩ.
Kỵ sĩ số bốn là kỵ binh cấm quân, mũi tên thứ nhất của y đã bắn ra, cắm vào giữa ngực người gỗ cách ngoài trăm bước. Khởi đầu không tệ, đã được mười lăm điểm. Chạy tới thêm mấy chục bước, mũi tên thứ hai tiếp tục bắn ra, rất đáng tiếc, y nhắm vào đầu, nhưng mũi tên sượt qua bên tai người gỗ, mũi tên này đã trượt, mọi người xung quanh ồ lên đầy tiếc nuối. Rõ ràng tiễn võ sĩ này đang căng thẳng, hai tay hơi run rẩy, ở mười bước cuối cùng, y bắn ra mũi tên thứ ba. Lý Diên Khánh lắc đầu, mũi tên này hoàn toàn mất kiểm soát, cách bên trái mục tiêu mười bước, bay ra ngoài.
Ba mũi tên, một trúng, bị loại một cách thảm hại. Mấy vạn ánh mắt chuyển sang Lý Diên Khánh. Hôm nay, Lý Diên Khánh mặc một bộ võ phục màu lam, đầu đội khăn bình (bình cân: một loại khăn của quan võ thường đội), tinh thần phấn chấn, cộng với khí chất sĩ tử vốn có của hắn, càng lộ ra vẻ nho nhã không giống người bình thường, hắn vừa ra sân, lập tức bốn phía xôn xao tiếng ủng hộ.
“Keng”, một tiếng chuông vang lên, Lý Diên Khánh giục ngựa phóng như bay trên đường chạy. Hắn ung dung rút một mũi tên từ sau vai, giương cung cài tên, kéo cung tròn như vành trăng đầy tháng, mũi tên bay ra nhanh chư chớp về phía cái bia gỗ hình người cách đó ngoài trăm bước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận