Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 265: Khu Tang Gia.

Chương 265: Khu Tang Gia.Chương 265: Khu Tang Gia.
Qua năm mới, thời gian khoa cử tới gần từng ngày. Năm mới đổi niên hiệu là Tuyên Hòa, khoa cử thi tỉnh năm Tuyên Hòa đầu tiên định ra vào ngày mùng một tháng hai.
Thật ra thi tỉnh chỉ là trận thứ hai trong khoa cử, phía dưới là thi giải, bên trên còn có thi đình. Ở mức độ nào đó, thi tỉnh chỉ là cuộc thi tư cách dự thi đình, thi đình cử hành ngay sau khi tỉnh mới thực sự là khoa cử khởi đầu quyết định vận mệnh, do Hoàng đế tự mình làm chủ khảo thi danh sáng trúng giải thi tỉnh, xếp hạng thứ tự sau cùng.
Kết quả Giáp Bảng và Ất Bảng của thi đình, Giáp Bảng là chỉ ba hạng đầu, người thi đậu được xưng là Tiến Sĩ Cập Đệ. Số người Ất Bảng thì không giới hạn, phần lớn khoảng hai mươi người, hai mươi người này ban thưởng xuất thân Tiến Sĩ. Sĩ tử rớt bảng trong thi đình cũng có công danh, ban thưởng xuất thân Đồng Tiến Sĩ, cũng có cơ hội đảm nhiệm chức quan.
Bắt đầu từ tháng mười một năm trước, cử nhân và cống sinh đến từ các nơi trong thiên hạ đã lục tục tới kinh thành. Cống sinh là thí sinh đặc biệt của khoa cử lần này, cũng là một loại đền bù cho địa phương bởi vì Lễ Bộ tước đoạt quyền kiểm tra thi giải, do Châu Học đề cử một số sĩ tử ưu tú đến kinh thành tham gia thi tỉnh, số người ít hơn một nửa so với danh ngạch thi giải, đây thực ra là một loại biến hóa chiếu cố tới đệ tử quan lớn đại tộc địa phương thi giải bị rớt.
Sĩ tử các nơi đến Biện Kinh chuẩn bị tham gia khoa cử lần này đã gần tám vạn người. Học sinh Thái Học, cử nhân mới, cống sinh, nhưng khối nhiều nhất vẫn là sĩ tử thi rớt lần trước, tuổi tác từ mười lăm tuổi đến sáu mươi cũng có. Các khách sạn lớn ở kinh thành đã sớm đầy người, chùa chiền và dân cư cũng có sĩ tử ở đầy, thương nghiệp Bắc Kinh tiến vào thời kỳ hoàng son bởi các sĩ tử từ khắp nơi đến.
Khách sạn, quán rượu, quán trà, thanh lâu, giáo phường, kỹ việc các nơi đều có thể thấy được bóng dáng người đọc sách. Ngay cả trước cửa Bảo Nghiên Trai cũng thiết lập quầy chuyên doanh sĩ tử, mỗi ngày đều có sĩ tử xếp đội thật dài. Hiếm khi vào kinh một lần, đương nhiên phải mang một số đồ cao cấp ở kinh thành về cho nương tử hoặc mẫu thân, son phấn nước hoa của Bảo Nghiên Trai đương nhiên trở thành vật lựa chọn đầu tiên.
Sĩ tử có tiền mươi mấy hộp bảo hạp hai mươi quan tiền. Sĩ tử hơi nghèo khó một chút cũng sẽ mua son phấn hai màu, hoặc là tới tiệm son Lý thị mua chút son giá rẻ hàng đẹp mang về quê.
Nhưng làm ăn tốt nhất lại là những quán rượu lớn, ngoài một số quán rượu cấp bậc cực cao như Phàn Lâu ra, các quán rượu nhỏ và vừa của Biện Kinh cùng với ngã tử Câu Lan đều bị đám sĩ tử chiếm lĩnh, khâu âm thiên nam địa bắc khắp nơi. Nhưng tất cả mọi người đều bàn luận về một chút đề khoa cử, trên mặt họ tràn đầy nụ cười tự tin, mười năm gian khổ học tập, ai cũng cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần cạnh tranh công bằng, họ nhất định có thể trúng tuyển khoa cử.
Tết Trung Nguyên qua đi, xe ngựa thời gian chạy tới thời điểm khoa cử đột nhiên gia tốc, từng ngày qua như lật sách. Trong chớp mắt, khoảng cách khoa cử mở màn chỉ còn lại mười ngày.
Buổi chiều, Lý Diên Khánh ngồi nghỉ ngơi trong rừng cây phía sau túc xá giống như ngày thường. Đây là một thói quen của hắn, xế chiều mỗi ngày đều rút một khoảng thời gian tới đây một chút, hít thở không khí mới mẻ trong rừng cây. Lúc này đã là hạ tuần tháng một, không khí đã hơi ấm áp, tuyết đọng đã sớm tan hầu như không còn, cành lá bắt đầu xanh, vài cọng mai vàng nở đang thịnh vượng, khiến không khí tràn ngập mùi hương say lòng người.
Lý Diên Khánh thích nhất mai vàng và hoa cúc. Hắn đứng trước một gốc mai vàng, nhìn mai vàng phủ một màu vàng khắp cây, cánh hoa mềm mại, màu sắc vàng sẫm, hắn dường như nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian. Cảnh này khiến hắn nhớ tới một bài tuyệt cú: ‘Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước, thoảng hương tỏa xuống động hoàng hôn’.
Đúng lúc này, sau lưng chợt vang lên tiếng gọi:
- Ha! Hóa ra là ở nơi này.
Tất cả cảnh đẹp và tâm tình đều bị tiếng gọi này phá hỏng không còn. Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy một tên béo xuất hiện bên rừng cây, trên mặt mang theo kiểu cười ngớ ngẩn bán hạ giá, hóa ra là tên béo Trịnh Vinh Thái.
Lý Diên Khánh tức giận nói:
- Ngươi tới đây làm gì?
- Ta tới tìm ngươi uống rượu!
Ưu điểm lớn nhất của Trịnh Vinh Thái là mặt dày. Lý Diên Khánh không khách khí với gã nữa, hắn cũng không tức giận chút nào. Gắn chạy tới cười nói:
- Đêm qua ta vừa trở lại kinh thành, buổi sáng vừa mở mắt đã muốn tới tìm ngươi, đáng tiếc bị Đại bá kéo lại, ngươi không cảm thấy ta lại gầy đi trông thấy hay sao?
Trịnh Vinh Thái dạo qua một vòng trước mặt Lý Diên Khánh giống như Trư Bát Giới nhảy ba lê. Lý Diên Khánh cười lắc đầu:
- Ta nhìn không ra gầy đi chỗ nào, chỉ cảm thấy giống như lúc trước, chẳng qua gầy hơn nhiều so với lúc ta quen ngươi.
Lý Diên Khánh thực sự nói thật. Lúc hắn mới quen tên béo này, quả thực giống như núi thịt, sau này ở kinh thành gầy hơn một chút, biến thành hà mã, sau đó hắn dạy gã giảm béo, gã liền gầy đi trông thấy, biến thành một con lợn rừng, sau đó vẫn giữ vững hình thể này.
Lý Diên Khánh không nhịn được cười nói:
- Có thể giữ được đã không tệ rồi, đáng để cổ vũ.
- Đi nhanh đi! Chúng ta tới Phàn Lâu uống rượu.
Trịnh Vinh Thái vội vã không nhịn nổi kéo Lý Diên Khánh rời đi. Lý Diên Khánh chần chờ một chút:
- Không đi Phàn Lâu!
Trịnh Vinh Thái bỗng phản ứng lại, gã nhớ tới đám võ sĩ Tây Hạ kia, nhiệt tình tới Phàn Lâu lập tức biến mất, gã liền gãi đầu:
- Vậy ngươi nói đi nơi nào?
- Tới khu Tang Gia!
Năm ngoái Thái Học mở Tây Môn, ngoài Tây Môn chính là Thái Hà, bên kia bờ sông cũng là một nơi cực kỳ náo nhiệt ở Biện Kinh. Khu Tang Gia nằm ở đó, đi thêm một dặm về hướng bắc chính là Hưng Quốc Tự.
Trịnh Vinh Thái hơi do dự, gã ngại cấp bậc khu Tang Gia quá thấp. Lý Diên Khánh mở to mắt:
- Ngươi có đi hay không?
- Đi! Đi! Đi!
Trịnh Vinh Thái liên tục đáp ứng.
Lý Diên Khánh trở về túc xá thu dọn một chút, liền cùng Trịnh Vinh Thái đi tới khu Tang Gia.
Khu Tang Gia nằm ở phía tây cầu Nghi Nam, vùng này là căn cứ của nhân khẩu bên ngoài tới, nhân khẩu đông đúc, thương nghiệp phồng hoa, chẳng qua cấp bậc tương đối thấp. Phần lớn nhà dân cho thuê phòng làm chủ, không ít chính thức cho thuê, hơn một vạn học sinh dự thính nghe giảng tại Thái Học lâu dài thì có một nửa tập trung ở đây, còn một nửa ở ngoài thành. Bởi vì nơi này giá thuê nhà rẻ, phần lớn sĩ tử vào kinh dự thi cũng ở chỗ này.
Khu Tang Gia còn kém rất xa khu Châu Tây hoặc khu Tân Môn, đặc điểm của nó là ‘lớn tạp nhỏ’. Lớn là chỉ khu vực chiếm diện tích lớn, chừng hơn trăm mẫu, do mười mấy hẻm nhỏ và hơn trăm kiến trúc tạo thành.
Tạp là chỉ rất nhiều cửa hàng, lít nha lít nhít, nhà này san sát nhà kia, không có quy hoạch, nghề nghiệp đan xen một chỗ. Mỗi nhà đều không lớn, đây là hàm nghĩa của nhỏ. Cửa hàng nhỏ, số lượng nhiều. Tuy nói Biện Kinh có hơn sáu ngàn cửa hàng, nhưng không bao gồm hiệu nhỏ tạp nham dày đặc này. Mặt khác kỹ viện rẻ nhất Biện Kinh cũng tập trung ở nơi này, khu Tang Gia có mười mấy nhà, giấu ở sâu trong hẻm nhỏ tối mờ.
Với thân phận hoàng thân quốc thích của Trịnh mập, đương nhiên coi thường những cửa hàng cấp thấp này. Lý Diên Khánh lại không quan tâm, mặc dù hắn đã là cự phú, nhưng vẫn không thay đổi bản sắc xuất thân bần hàn của hắn. Huống chi người mở tiệm ở nơi này đến từ trời nam biển bắc, có thể thưởng thức được món ngon từ các nơi trong thiên hạ.
- Tùy tiện tìm một nhà đi! Ta đói bụng đến rút gân rồi, không đi nổi nữa.
Trịnh mập vừa đi vừa phàn nàn. Gã cầm một chiếc quạt xếp, ánh mắt lo ngại nhìn người đi đường muôn hình muôn vẻ, ăn cơm ở nơi này quả thực khiến gã cảm thấy mất thân phận.
- Nhà này!
Lý Diên Khánh tràn ngập phấn khởi chỉ vào một quán ăn bên cạnh, bảng hiệu cũng dính đầy dầu mỡ cũ nát, tên hiệu bên trên mơ hồ có thể nhận ra, ‘tô cốt nhục Tương Châu’.
- Mặc dù cửa hàng chẳng ra sao, nhưng tô cốt nhục làm rất chính tông, canh chua cay cũng không tệ, mỗi lần ta đều tới nơi này.
Miệng Trịnh Vinh Thái gần ngoác tới mang tai, hôm qua gã vừa tới từ Tương Châu, lại muốn gã ăn đồ ăn Tương Châu, không thấy ngán sao?
Nhưng gã lại không dám phản đối, mắt thấy Lý Diên Khánh tiến vào, gã đành phờ phạc đi vào theo.
Cửa hàng rất hẹp và dài, chia làm hai gian trong ngoài. Bên ngoài có ba chỗ ngồi, một chỗ hai người ngồi, một chỗ một người ngồi, buồng trong có rèm che khuất, nhìn không rõ ràng lắm, dường như có không ít người.
Tiểu nhị biết Lý Diên Khánh, khom người cười nói:
- Thật xin lỗi Lý thiếu quân, bên trong không còn chỗ ngồi, mời ngồi bên ngoài đi!
- Được! Mập, chúng ta ngồi ngoài.
Trịnh Vinh Thái bỗng nhiên tìm được cớ, vội vàng nói:
- Thân thể này của ta ngồi xuống, sẽ không cách nào đi qua hành lang được. Nếu không, chúng ta đổi nhà khác đi! Lần sau lại tới nơi này.
Lý Diên Khánh gãi đầu. Thân thể Trịnh Vinh Thái quả thực quá rộng, gã ngồi xuống, đường đi chật hẹp sẽ bị chặn hơn nửa, xem ra chỉ có thể đổi nhà khác.
- Vậy được rồi! Đi nhà khác xem.
- Được!
Trịnh Vinh Thái liền quay người vội vã đi ra ngoài cửa.
Lý Diên Khánh đang muốn rời đi, lúc này rèm kéo ra, có người dò hỏi:
- Tại sao đồ ăn của chúng ta còn chưa lên!
Giọng này dường như hơi quen tai, Lý Diên Khánh quay đầu lại, người kia cũng nhìn thấy Lý Diên Khánh. Hai người lập tức ngẩn ra, cùng nói:
- Hóa ra là ngươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận