Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 578: Bịn rịn chia tay Gia Ngư.

Chương 578: Bịn rịn chia tay Gia Ngư.Chương 578: Bịn rịn chia tay Gia Ngư.
Về tới phủ, hắn trực tiếp đi vào hậu viện, vừa vặn gặp được thê tử Tào Uẩn và Hỗ Thanh Nhi đang nghỉ ngơi dưới bóng cây.
- Thời tiết nóng như vậy, hai người ở bên ngoài làm gì?
Lý Diên Khánh thúc giục:
- Còn không mau trở về phòng đi!
Tào Uẩn đã mang thai sáu tháng, bụng ưỡn lên rất cao, nàng đong đưa cây quạt cười nói:
- Trong phòng càng oi bức, dưới bóng cây bên ngoài còn có chút gió nhỏ.
Lúc này, Tư Tư cũng che một cây dù đi tới từ bên ngoài, cười nói:
- Sao hiện giờ phu lang đã trở về rồi?
- Vừa vặn các nàng đều ở đây, ta nói cho các nàng một chuyện. Ta vừa nhận được văn kiện khẩn cấp của Lại Bộ, để ta lập tức trở về kinh thành, chuẩn bị nhận chức khác.
- Phu quân được triệu về kinh sao?
- Ta không biết, chỉ để ta về kinh trước, sau đó đảm nhiệm chức quan khác.
Lúc này, sắc mặt Tào Uẩn bỗng nhiên trở nên rất khó coi, nàng nghiêng đầu đi. Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Nương tử sao vậy?
Hỗ Thanh Nhi bên cạnh bĩu môi nói:
- Vừa rồi chúng ta đang xem báo, Tiểu Báo nói Đại Tống lại muốn bắc phạt, do Chủng Sư Đạo đảm nhiệm Chủ tướng. Chúng ta còn nói đùa có thể triệu hồi phu quân hay không.
Lý Diên Khánh thấy hai tờ báo chí đặt trên bàn đá, hắn vội vàng nhặt lên. Trên Triều Báo không có tin tức, nhưng trang đầu Tiểu Báo để lộ, Thiên tử quyết định bắc phạt, do Thái tử đảm nhiệm Đại nguyên soái ba quân, do Thái tử đề cử Chủng Sư Đạo đảm nhiệm Đô Thống Chế.
Đây là tin tức ba ngày trước, Lý Diên Khánh lập tức hiểu được trong lòng, Chủng Sư Đạo đã đảm nhiệm Đô Thống Chế, vậy điều mình về kinh, tám chín phần chính là muốn mình tham gia bắc phạt.
Lúc này, Tào Uẩn nhào vào lòng trượng phu khóc lên:
- Lần trước bắc phạt chết nhiều người như vậy, nếu chàng xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao bây giờ? Đứa nhỏ trong bụng ta làm sao bây giờ?
Lý Diên Khánh cười an ủi thê tử:
- Nương tử yên tâm đi! Cho dù tham gia bắc phạt, nhưng ta là quan văn, sẽ không để ta ra chiến trường. Lại nói không chắc là đi bắc phạt, nói không chừng quan phục nguyên chức.
Lúc này, Tư Tư cũng không nhịn được nước mắt ròng ròng. Lý Diên Khánh vội vàng kéo nàng vào lòng, liên tục an ủi các nàng. Một hồi lâu sau, Tào Uẩn mới bình tĩnh trở lại, lau nước mắt nói:
- Phu quân tính toán khi nào rời đi.
- Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi, nếu như không kịp, các nàng có thể đi muộn hơn mấy ngày.
Tào Uẩn kiên quyết lắc đầu:
- Chúng ta đi cùng chàng, hiện giờ chúng ta sẽ thu dọn!
Lý Diên Khánh về thư phòng trước tiên viết cho phụ thân và Tào Bình mỗi người một tin nhắn, nói cho họ mình sắp về kinh. Hắn để Dương Quang tới đệ phô một chuyến dùng chuyển phát nhanh đưa hai phong thư này đi.
Lúc này hắn mới bắt đầu cân nhắc sắp xếp chuyện giao tiếp. Chuyện Hệnh Lệnh vẫn giao cho Dương Cúc và Chu Bình cùng nhau quản lý, trong tay hắn còn mấy bản án chưa xử lý xong, cũng giao luôn cho họ.
Hắn về Huyện nha giao tiếp đơn giản một chút, lại chạy về phủ. Hắn gặp được Đan thúc ở cửa chính, Đan thúc rất khó khăn nói với Lý Diên Khánh:
- Ta lớn tuổi rồi, không thể đi theo quan nhân về kình.
- Đan thúc đừng nói như vậy, huyện Gia Ngư vừa vặn có trang viên của Bảo Nghiên Trai, ngài lưu lại làm quản sự, chúng ta vẫn là người một nhà, còn có thể gặp mặt ở kinh thành.
- Đa tạ quan nhân an bài!
Lý Diên Khánh lại nói:
- Đan thúc nói dùm cho ta tất cả nha hoàn gia nhân, đồng ý tới kinh thành với chúng ta, có thể vào kinh cùng lúc, lương tháng gia tăng theo giá kinh thành. Nếu như không muốn vào kinh, như vậy giải trừ khế ước, tiền trước kia chưa dùng ta sẽ trả về, mặt khác lại cho thêm mỗi người hai tháng lương bổng, coi như kỷ niệm ly biệt. Nếu đồng ý đi theo vào kinh, cũng cho thêm ba tháng lương bổng, coi như phí ổn định gia đình.
- Được! Hiện giờ ta đi nói cho mọi người.
Lúc này Lý Diên Khánh mới vội vàng về thư phòng thu dọn đồ đạc của mình.
Sáng sớm ngày tiếp theo, gia đình Lý Diên Khánh chuẩn bị rời đi. Ngoại trừ bảy tám tiểu nha hoàn, những người khác đều không muốn rời khỏi cố hương. Còn có rất nhiều kiện hành lý không thể mang theo, đành nhờ Đan thúc gửi tới kinh thành giúp họ.
- Đi thôi!
Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua phủ trạch lần cuối, mang theo người nhà rời khỏi cửa lớn. Năm sáu chiếc xe bò dừng lại bên ngoài, hai tiểu nha hoàn đỡ Tào Uẩn lên một chiếc xe bò, Tư Tư và Thanh nhi cũng ngồi bên trong.
Mạc Tuấn và Lưu Phương cũng leo lên một chiếc xe bò khác ngồi. Lý Diên Khánh và mấy tên tùy tùng xoay người lên ngựa, đội xe bò xuất phát. Lúc đi qua cổng Huyện nha, Trương Hổ bỗng nhiên chỉ về phía trước nói:
- Huyện quân, mau nhìn!
Lý Diên Khánh cũng ngẩn người, liền thấy đám người đông nghịt đứng đầy trên quảng trường Huyện nha, chừng hơn ngàn người. Mọi người nhìn thấy xe bò đi tới, vội vây quanh, rất nhiều người hô to:
- Huyện quân, ở lại đi!
Mũi Lý Diên Khánh chua chua, hắn vội vàng tung người xuống ngựa, đi lên thi lễ với mọi người:
- Các vị hương thân, về sau Diên Khánh không thể làm việc cho mọi người rồi, hi vọng các vị hương thân bảo trọng!
Trên quảng trường, rất nhiều người nghẹn ngào khóc rống lên, mười mấy lão giả tiến lên phía trước nói:
- Huyện quân phải về kinh thăng chức, đây là chuyện tốt. Mặc dù chúng ta hi vọng Huyện quân có thể lưu lại, nhưng cũng không thể làm chậm trễ tiền đồ của Huyện quân, xin Huyện quân lưu giày lại cho chúng ta đi!
Lý Diên Khánh cởi đôi giày, hai lão giả giơ giày lên cao, run giọng hô lớn:
- Thanh thiên đại quan nhân lưu giày lại cho chúng ta rồi!
Tiếng khóc lập tức vang lên trên quảng trường.
Lý Diên Khánh chua xót trong lòng, lại cao giọng nói:
- Xin mọi người yên tâm, mặc dù ta không ở huyện Gia Ngư, nhưng chế độ ta lưu lại vẫn tiếp tục kéo dài. Tiểu Học Đường sẽ cho đứa nhỏ nhà nghèo đọc sách miễn phí, Cư Dưỡng Viện và An Tế Phường cũng không đóng cửa, hương binh tuần sông vẫn sẽ tồn tại, tất cả sẽ không thay đổi, huyện Gia Ngư sẽ tiếp tục phồn vinh.
Hơn ngàn bách tính rưng rưng hô to:
- Lý thanh thiên thuận buồm xuôi gió!
Lúc này, mưới mấy tên hậu sinh nâng Thanh Thiên La Tán tiến tới che cho hắn. Lý Diên Khánh lên ngựa, hơn ngàn dân chúng vây quanh hắn chậm rãi rời đi, dọc đường bách tính liên tục chạy tới đưa tiễn. Hai chiếc tàu chở khóc ngàn thạch đã bỏ neo ven đường, gia quyến và tùy tùng đều đã lên thuyền trước. Chu Bình và Dương Cúc mang theo tất cả nha dịch và bộ khoái đến bến tàu đưa tiễn hắn.
Bách tính đưa tiễn ngày càng nhiều, lúc đến bến tàu đã hơn một vạn người. Lý Diên Khánh và Chu Bình, Dương Cúc ôm chặt nhau một cái, lại cáo biệt từng nha dịch bộ khoái. Hắn vẫy tay với mọi người:
- Cảm tạ mọi người tiễn đưa, trở về đi!
Lý Diên Khánh lên chiếc thuyền lớn đầu tiên. Lúc này, tiếng khóc vang lên trên bến tàu, mắt Lý Diên Khánh ẩm ướt, hắn lại cao giọng hô:
- Các vị hương thân phụ lão bảo trọng, Lý Diên Khánh nhất định trở lại thăm mọi người!
- Huyện quân thuận buồm xuôi gió!
- Huyện quân bảo trọng!
Trong tiếng chia tay lưu luyến, thuyền lớn chậm rãi lên đường. Lúc này, hơn vạn bách tính quỳ xuống trên bến tàu, dập đầu ba cái về phía hắn. Đại lễ chỉ đối với thiên địa nhân quân sư, đây là lễ tiết cao nhất mà dân chúng tiễn biệt quan phụ mẫu, là kính yêu phát ra từ nội tâm họ. Lý Diên Khánh vẫy tay tạm biệt mọi người, giờ phút này hắn cũng không nhịn được nữa, hai dòng lệ nóng chảy xuống khuôn mặt.
Tháng bảy năm Tuyên Hòa thứ tư, Lý Diên Khánh nhận chức một năm rưỡi liền rời khỏi huyện Gia Ngư, trở lại kinh thành.
Lúc này, quan trường kinh thành cũng xảy ra biến hóa rất lớn. Bởi vì Triệu Cát quyết định bắc phạt lần thứ hai, đã dẫn tới tiếng phản đối nhất trí trong ngoài triều chính. Ngay cả Vương Phủ cũng không dám tỏ thái độ ủng hộ, càng không thuyết phục được bách quan, Triệu Cát tiếp nhận áp lực rất lớn. Vì thuyết phục bách quan ủng hộ, giảm bớt áp lực, Triệu Cát đánh phải điều chỉnh Tể tướng lần nữa, bãi miễn chức vụ Tả Tướng của Trương Bang Xương, Vương Phủ chuyển nhiệm Tả Tướng, lại bắt đầu sử dụng lão thần Thái Kinh làm Hữu Tướng, đây là lần thứ tư Thái Kinh đảm nhiệm Tướng Quốc.
Thái Kinh không hổ lãnh tụ quan văn của Đại Tống, lão công khai tỏ thái độ ủng hộ Thiên tử bắc phạt lần nữa, ủng hộ Thái tử làm Đại nguyên soái ba quân. Thủy triều phê bình của triều đình nhanh chóng hạ nhiệt, mấy ngày sau thủy triều phê bình dẫn tuyệt tích trong triều.
Mặc dù Vương Phủ cũng nhiều lần tỏ thái độ Bắc Phạt, nhưng uy vọng của y còn lâu mới bằng được Thái Kinh. Lại thêm Thiên tử Triệu Cát bất mãn phương diện hạ thấp dư luận của y, không còn toàn lực ủng hộ y như trước. Vương Phủ cũng đành phải bắt đầu kẹp chặt đuôi, làm việc khiêm tốn.
Thượng tuần tháng bảy, đội tàu mấy chục chiếc vốn phụ trách vận chuyển đá hoa cương bắt đầu lục tục tập trung chở ba mươi vạn thạch quân lương tập trung ở Giang Nam về kinh thành, mang tới địa khu Hà Bắc.
Trên đường sông giữa Giang Hoài có thể thấy được thuyền chở lương ở khắp nơi. Một khi cỗ máy chiến tranh khởi động, sẽ bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Buổi chiều ngày nọ, hai chiếc tàu chở khách ngàn thạch mà Lý Diên Khánh ngồi đã tới trấn Xích Thương phía nam kinh thành. Lúc này, thuyền chậm rãi dừng lại, đường sông phía trước chất đầy thuyền lớn nhỏ, khiến tàu chở khách khó mà tiến lên được, người chèo thuyền vội vàng xuống bờ chạy đi nghe ngóng.
Một lát, người chèo thuyền trở về nói với Lý Diên Khánh:
- Quan nhân, dường như mấy chiếc thuyền chở lương bị lật chìm đêm qua, hiện giờ quan phủ đang vớt, đường sông tạm thời ngừng đi qua, ít nhất phải chờ mấy canh giờ.
Tào Uẩn đi tới nói:
- Phu nhân, nơi này cách kinh thành không xa, nếu không chúng ta thuê xe bò vào kinh đi!
- Trời quá nóng, ta sợ thân thể nàng không chịu được.
- Chỉ ba mươi mấy dặm đường, ta không có vấn đề.
Quách Tư Tư bên cạnh đề nghị:
- Nếu không chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi ăn chút gì trên trấn, đợi tới khi trời chưa sáng ngày mai lại xuất phát, khi đó thời tiết sẽ mát mẻ.
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu không chúng ta xuống thuyền một lát, ăn chút gì đó rồi trở lại thuyền, khi đó hẳn là có thể đi qua. Ta cảm thấy ở trên thuyền thoải mái hơn một chút, xe bò quá xóc nảy.
- Vậy được rồi!
Lý Diên Khánh liền nói cho người chèo thuyền một tiếng, hắn xuống thuyền tìm Trương Báo Trương Ưng và Dương Quang, nói cho ba người họ:
- Các ngươi cưỡi ngựa về trước, tới Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều, nói cho phụ thân ta, đại khái buổi tối chúng ta sẽ tới, xin hắn sắp xếp ăn ngủ một chút.
Ngoại trừ hai chiếc thuyền lớn ngàn thạch ra, họ còn một chiếc thuyền chuyên vận chuyển ngựa, đặc biệt vận chuyển chiến mã của họ cùng với mấy rương hỏa khí đặc thù do Trần Đại Trần Nhị nghiên cứu chế tạo.
Ba người gật đầu đáp ứng, lấy ngựa rời đi như bay. Lúc này Lý Diên Khánh mới mang theo thê thiếp xuống thuyền. Mấy người Mạc Tuấn Lưu Phương cũng xuống thuyền, mọi người đi tới một quán rượu cách đó không xa. Lúc này còn chưa tới giờ ăn cơm, Lý Diên Khánh liền bao tầng hai của quán rượu này, để mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này, chưởng quỹ tiến lên thi lễ nói:
- Quan nhân muốn ăn cơm hay là uống trà?
Lý Diên Khánh nhìn mọi người một chút, cười nói:
- Đoán chừng mọi người cũng đói bụng rồi, liền đưa rượu và đồ ăn lên đi! Ta cũng không gọi món ăn, cho năm đĩa món ăn sở trường của các ngươi là được rồi, rượu thì gọi sau.
- Được! Quan nhân chờ một chút.
Chưởng quỹ muốn rời đi, Lý Diên Khánh lại gọi y lại:
- Có báo hôm nay không?
- Có có! Triều Báo và Tiểu Báo đều có, ta lấy thêm vài bản tới cho quan nhân.
Không bao lâu, chưởng quỹ lấy ra một chồng báo thật dày, không chỉ hôm nay, còn có mấy ngày trước, mỗi loại đều có vài bản, còn có tuần san Tiểu Báo, chính là tập trung các loại tin tức thú vị mười ngày lại, rất được bách tính hoan nghênh. Mặc dù Tào Uẩn và Tư Tư đội mũ che mặt, nhưng không ảnh hưởng xem báo, các nàng thích Tiểu Báo, đều nhặt một bản cho mình.
Lý Diên Khánh nhặt Triều Báo hôm nay lên xem, trên Triều Báo không có nội dung nào khiến hắn hứng thú. Hắn lại nhặt một bản Tiểu Báo, trang đầu Tiểu Báo đưa ra danh sách các tướng bắc phạt lần thứ hai. Mặc dù bản danh sách này có hiềm khi tiết lộ cơ mật quân sự, nhưng Lý Diên Khánh vẫn thấy được tên mình trên đó, Lý Diên Khánh, Quyền Thứ Sử Hùng Châu Đông Lộ Hà Bắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận