Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 788: Bách quan uy hiếp

Chương 788: Bách quan uy hiếpChương 788: Bách quan uy hiếp
Cảnh Nam Trọng về kinh chuyện thứ nhất là tổ chức nghị sự Tri Chính Đường. Trước mắt trong sáu Tướng của Tri Chính Đường, Hà Miêu đã chiến tử, Bạch Thì Trung bị thôi Tướng, chỉ còn lại bốn người Cảnh Nam Trọng, Ngô Mẫn, Lý Bang Ngạn và Đường Khác.
Cảnh Nam Trọng nói ra điều kiện của Kim quốc, trong Nghị sự đường lập tức trầm mặc. Qua nửa ngày, Ngô Mẫn trầm giọng nói:
- Để quan gia tới quân doanh đàm phán, hắn sẽ không đáp ứng.
- Ta đương nhiên biết, cho nên ta mới thương lượng với mọi người, chuyện này nên làm gì?
- Nhất định phải để quan gia đi sao?
Đường Khác thận trọng nói:
- Có thể lại bàn bạc với Kim binh một chút, thay đổi điều kiện khác.
- Có thể, vậy thì do Đường Tướng công đi bàn bạc với Kim binh, thế nào?
Cảnh Nam Trọng lạnh lùng liếc mắt nhìn y.
Đường Khác lập tức ngậm chặt miệng lại, để y đi bàn bạc, không phải là để y đi chịu chết sao?
Cảnh Nam Trọng nhìn ba người một chút, hung ác nói:
- Đây là cơ hội cuối cùng Kim quốc cho chúng ta, nếu thực sự không đáp ứng, Kim binh giết vào thành sẽ chó gà không tha, đây là Hoàn Nhan Tà Dã tự mình nói. Ngươi ta chết đi thì cũng thôi, chỉ sợ vợ con của chúng ta cũng sẽ bị đưa tới Kim doanh, hậu quả như vậy các ngươi muốn nhìn thấy sao?
Sắc mặt ba người biến đổi, họ là quan triều, cũng không đưa người nhà tới phương nam như quyền quý cự phú, thê tử nhi nữ của họ đều ở kinh thành, hậu quả thành phá họ không dám tưởng tượng.
Lúc này, Lý Bang Ngạn vẫn không mở miệng chậm rãi nói:
- Nếu không thì phát động bách quan thuyết phục quan gia đi! Dù sao thành phá quan gia cũng trốn không thoát, còn không bằng khuyên hắn đi đàm phán.
Đường Khác cũng nói:
- Thái Thượng Hoàng rơi vào Kim doanh, làm trưởng tử, quan gia hẳn là phải đi đổi phụ thân về, ta ủng hộ Lý Tướng công!
Ba người lại nhìn Ngô Mẫn, Ngô Mẫn gật đầu:
- Vừa rồi Cảnh Tướng công cũng đã nói rồi, Hoàn Nhan Tà Dã đồng ý đảm bảo an toàn cho quan gia, ta cảm thấy quan gia đi một chuyến cũng không có gì là không thể. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ triệu tập bách quan, cùng thuyết phục quan gia đi!

Vào ban đêm, hơn hai trăm chiếc máy ném đá được vận chuyển tới gần tường bắc nội thành, dừng lại cách hơn hai trăm năm mươi bước. Khi Hoàn Nhan Tông Vọng ra lệnh một tiếng, hai trăm chiếc máy ném đá cùng nhau khởi động, vung cánh tay dài, hơn hai trăm thùng dầu hỏa bay lên không, bay tới tường thành bắc.
Mục đích của Kim binh cũng không phải công thành, mà là tạo áp lực với triều đình. Chỉ thấy vô số chấm đen nhỏ vượt qua tường thành, rơi vào trong thành. Có quả rơi vào nóc nhà, có quả rơi vào trong viện, có quả rơi trên đầu đường. Thùng dầu rơi xuống đất liền vỡ tan, rất nhiều dầu hỏa tuôn ra, dân chúng hai bên tường thành nhìn thấy dầu hỏa tràn đầy chung quanh, họ lập tức hiểu được không ổn, hoảng sợ chạy trốn vào trong thành.
Cho dù mục tiêu của Kim binh không phải đầu tường, nhưng vẫn có mười mấy thùng dầu hỏa rơi vào đầu tường. Thủ quân đầu tường đại loạn một hồi, Chủ tướng Vương Đạo Tề vội hô lớn:
- Dùng bùn cát che phủ!
Lúc này, Phó tướng Cao Kiến Công tiến lên hiến kế:
- Máy ném đá của quân địch chỉ có hai trăm năm mươi bước, nếu như chúng ta dùng sàng nỏ, có thể phá hủy toàn bộ chúng!
Nếu như tướng lĩnh bình thường nghĩ ra kế sách này, Vương Đạo Tề đã sớm chửi ầm lên. Nhưng Cao Kiến Công là cháu trai của Cao Thâm, lại là Phó tướng của mình, y lưu lại vài phần thể diện, Vương Đạo Tề lắc đầu nói:
- Hiện giờ Tống Kim đang lúc đàm phán, chúng ta không thể khiến Kim binh tức giận, ta hạ lệnh không cho phép bất cứ kẻ nào bắn tên chính là ý này.
- Nhưng Kim binh lại không có bất kỳ kiêng kị nào mà công kích chúng ta!
Cao Kiến Công hết sức bất mãn nói.
- Ta biết, nhưng đây là mệnh lệnh của Tri Chính Đường, chúng ta nhất định phải chấp hành!
- Tri Chính Đường cứt chó, một đám hèn nhát!
Cao Kiến Công nổi giận đùng đùng quay người rời đi. Sắc mặt Vương Đạo Tề cực kỳ khó coi. Lúc này, năm ngàn cung nỏ thủ Kim binh xông lên như thủy triều, một binh lính phẫn nộ khó nhịn, giương cung lắp tên, bắn một tên ra ngoài. Vương Đạo Tề tâm tình phiền muộn lập tức giận dữ tiến lên một đao chém đầu tên lính này, y nghiêm nghị quát:
- Ai dám bắn tên nữa, chém thẳng!
Cao Kiến Công nhìn qua binh sĩ bị chém giết, gã chậm rãi cắn chặt răng, mắt hận muốn phun ra lửa.
Ngay sau đó, tên lửa dưới thành bắn ra như mưa, khiến quân Tống đầu tường sợ hãi vội vàng ngồi xuống. Từng nhánh tên lửa lướt qua đầu tường, vọt vào trong thành, tên lửa châm dầu hỏa, các nơi trong thành lập tức bùng lên lửa lớn.
Lúc này, máy ném đá ngoài thành lại bắn lần nữa, nện từng thùng dầu hỏa vào trong thành…
Lửa lớn thiêu suốt cả đêm, ngọn lửa hừng hực chiếu sáng nửa bầu trời đêm, khói đặc cuồn cuộn tràn ngập kinh thành. Trong làn khói dày đặc để lộ màu đỏ tanh máu, giống hệt tận thế hàng lâm, sợ hãi mãnh liệt bao phủ trong lòng mỗi người, Thiên tử Triệu Hoàn cũng kinh hãi cả đêm chưa ngủ.
Trời rốt cuộc sáng, Kim binh và máy ném đá ngoài thành đều đã rút lui, lửa lớn cũng dần dập tắt.
Thành bắc nội thành chủ yếu là nhà giàu làm chủ. Phủ Thân Vương, phủ quyền quý, phủ trọng thần công huân, bao gồm Tào phủ cũng cách tường thành bắc không xa. Trận lửa lớn này gần như thiêu đốt khu nhà giàu trong thành trở thành bãi đất trống. Trong vòng một dặm cách tường thành bắc đã không còn nhìn thấy một căn nhà hoàn chỉnh, khắp nơi đổ nát thê lương. Phủ đệ Lương Sử Thành và Vương Phủ chiếm diện tích quá lớn ở góc tây bắc, hiện giờ vẫn còn lửa lớn đang thiêu đốt.
Cùng lúc đó, hơn trăm quan viên trung cao tầng dưới sự dẫn đầu của bốn tên Tướng quốc tiến tới Tử Vi Cung tạo áp lực cho Thiên tử Triệu Hoàn, buộc gã tới Kim doanh đàm phán.
Tin tức này lập tức thông qua Tào Thịnh truyền cho Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh không nhịn được bật cười, điểm này không khác gì lịch sử, trong lịch sử Triệu Hoàn quả thực bị tập đoàn quan văn ép tới Kim doanh đàm phán. Quyền thế lớn nhất triều Tống cũng không phải Hoàng đế, mà là tập đoàn quan văn. Triệu Cát vì đối kháng với tập đoàn quan văn, không tiếc trọng dụng đám hoạn quan Lương Sư Thành và Đồng Quán, nhưng Quyền Tuongs Thái Kinh vẫn lúc lên lúc xuống, Triệu Cát không có cách nào với lão, đành phải trọng dụng lão ổn định triều chính.
Bình thường có lẽ tập đoàn quan văn không dám đối kháng với hoàng quyền, nhưng trước mặt lợi ích bản thân, hoàng quyền sẽ bị cô lập, cuối cùng đành phải thỏa hiệp với tập đoàn quan văn.
- Diên Khánh, ngươi nói quan gia thực sự bị bức tới Kim doanh đàm phán sao?
- Hắn nhất định sẽ đi, đây chính là mục đích Kim quốc lấy đánh để thúc ép, họ muốn ép triều Tống đầu hàng, đánh triều Tống từ trên tinh thần!
Nói xong lời cuối, ánh mắt Lý Diên Khánh trở nên sắc bén.
Tào Thịnh không chú ý tới ánh mắt Lý Diên Khánh thay đổi, gã kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nghĩ tới điều gì, trầm tư nửa ngày gã mới nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi chậm chạp không ra tay với Vương Đạo Tề, hẳn chính là đang chờ cơ hội này?
Lý Diên Khánh thu hồi ánh mắt sắc bén, khôi phục sự bình thản, hắn gật đầu:
- Ngươi nói không hề sai, trước đó ta tiễn Khang Vương, cũng là đang chờ cơ hội này. Nếu Triệu Hoàn là một Thân Vương bình thường thì không sao, thế nhưng hắn lại là Hoàng đế không hợp cách, ta không có lựa chọn nào khác.
Mặc dù Tào Thịnh đã sớm hiểu được Lý Diên Khánh có tâm tư thay đổi Hoàng đế, nhưng hiện giờ hắn nói thẳng ra như vậy, vẫn khiến Tào Thịnh không chịu nổi, gã cúi đầu trầm ngâm không nói.
Lý Diên Khánh hiểu được tâm tình của gã, biết gã cần thời gian nghĩ thông suốt. Nhưng Tào Thịnh đại biểu Tào gia, Tào gia là một trong những hậu thuẫn đạo nghĩa của mình, hắn cần để cho Tào Thịnh biết và tham dự chuyện này, hoàn toàn trói chặt Tào gia trên chiến xa của mình.
Lý Diên Khánh vỗ vai gã, đứng dậy ra ngoài phòng.
Lý Diên Khánh vừa đi ra khỏi cửa phòng, Mạc Tuấn liền vội vàng chào đón:
- Ta vừa nhận được tin tức trong cung, Triệu Hoàn đáp ứng tới Kim doanh đàm phán!
- Nhanh như vậy à?
Lý Diên Khánh hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Triệu Hoàn sẽ chống đỡ được mấy ngày, không nghĩ tới chỉ một canh giờ đã thỏa hiệp.
Mạc Tuấn cười lạnh một tiếng:
- Lúc đầu ý chí của hắn đã không kiên định, đoán chừng tối qua Kim quốc đốt thành cũng khiến hắn sợ hãi, không dám không đáp ứng yêu cầu của Kim quốc.
- Có quan viên phản đối Triệu Hoàn đi Kim doanh nghị hòa không?
- Có không ít, nhưng chủ yếu là quan viên tầng dưới, họ yêu cầu quyết chiến với Kim binh, phản đối nghị hòa, nhưng họ phản đối không có hiệu quả gì.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Tùy hắn đi, bên Cao Kiến Công có tin tức không?
- Tạm thời còn không có, nếu như Đô Thống cần, ta phái người đi liên lạc với hắn một chút.
- Đi thôI! Hiện giờ hắn là điểm mấu chốt toàn bộ thế cục, có thể ổn định quân đội hay không, thì dựa vào hắn.

Cuối cùng Triệu Hoàn khuất phục, đám đại thần thay nhau tiến lên bức bách, khiến cho gã bị cô lập chưa từng có. Gã đành phải tuyên bố sẽ tự mình tới quân doanh đàm phán và thăm hỏi phụ hoàng. Nhưng Triệu Hoàn cũng đưa ra một điều kiện, gã yêu cầu mang theo tất cả huynh đệ cùng nhau đi thăm phụ hoàng bị người Kim cầm tù.
- Hắn có ý gì ?
Tào Thịnh quả thực phẫn nộ:
- Hắn còn là Thiên tử, còn là huynh trưởng không? Ta chưa từng thấy qua người nào máu lạnh như thế.
- Chỉ vì hắn là Hoàng đế!
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Trong lòng hắn chỉ có hoàng vị, đã sớm không có thân tình gì. Hắn sợ mình bị Kim binh giam cầm, chúng ta lại lập hoàng tử khác làm Đế. Trong kinh thành không có hoàng tử, chúng ta chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế chuộc hắn trở về.
Tào Thịnh ngây dại nửa ngày, cuối cùng thở nhẹ một tiếng:
- Hiện giờ ta mới biết tại sao ngươi muốn đưa Khang Vương đi, ngươi đã sớm nghĩ đến sẽ có kết quả này, đúng không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta chỉ suy đoán, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, ta nhất định phải lưu lại một đường lui.
- Vậy để họ tới Kim doanh sao?
Lý Diên Khánh cười cười, nhưng không lên tiếng. Người khác đi hay không hắn không để ý, nhưng Triệu Hoàn nhất định phải đi.
Tào Thịnh hiểu được ý của Lý Diên Khánh, gã đành thầm thở dài. Lý Diên Khánh đã lựa chọn Khang Vương, Triệu Giai sẽ hoàn toàn không có hi vọng.
Đúng lúc này, một thân binh bước nhanh tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô Thống, một lão hoạn quan tới bên ngoài, nói có chuyện khẩn cấp cầu kiến Đô Thống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận