Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 772: triệu kiến khẩn cấp

Chương 772: triệu kiến khẩn cấpChương 772: triệu kiến khẩn cấp
Việc quân Kim ở Thái Nguyên giở mặt khi giao nhận như một chậu nước lạnh ụp vào người Triệu Hoàn. Hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Nỗi thất vọng cuối cùng cũng khiến Triệu Hoàn tỉnh lại trong một mớ mê tin như bòng bong. Cuối cùng, y cũng ý thực được rằng Hòa Đàm không phải là kẻ đáng tin cậy cho lắm.
- Trẫm là vì hoàn toàn tin tưởng các ngươi nên mới đem vàng đem bạc cho người Kim. Giờ thì cả ba trăm lượng bạch ngân đã mất toi. Thái Nguyên cũng không lấy về được. Trách nhiệm này ai trong các ngươi đứng ra chịu trách nhiệm?
Trong ngự thư phòng vang tiếng rống giận dữ của Triệu Hoàn, năm danh tướng quốc đô cúi đầu không lên tiếng. Triệu Hoàn càng nói càng tức, hung hăng ném cả chồng cầu viện thư trên ngự án bên vào trước mặt bọn họ, nói:
- Quân đội đang cùng Tây Hạ kịch chiến bên kia bờ Hi Hà, đã hai tháng không có tiền phát quân bổng. Phía bên Tần Phượng Lộ cũng thế, không có tiền chế tạo binh khí mới, tình thế vô cùng nguy hiểm. Thế mà các ngươi lại đem ba trăm vạn lượng bạc ném đi mất toi. Còn luôn miệng nói người Kim sẽ coi trọng chữ tín.người Nữ Chân lúc nói uy tín lúc nào?
Cả đám Tướng quốc đềm im re. Thực tế, người tích cực nhất trong việc đàm phán hòa bình chính là bản thân Triệu Hoàn. Kẻ thúc giục mang bạc đưa tới Đại Danh Phủ cũng là gã. hiện giờ nước kim lật lọng, không chịu giao thành Thái Nguyên ra, gã mới vội vã đổ hết trách nhiệm cho Tri Chính Đường, khiến sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi. Nhưng mà ai dám cãi lại với gã rằng chính gã là người hạ chỉ giao bạc cho người Kim.
Triệu Hoàn tức giận đến chóng mặt, lập tức ngồi trên ghế rồng, vỗ bàn thét lớn:
- Các ngươi nói làm sao bây giờ?
Lúc này, Xu Mật sử cất giọng nơm nớp lo sợ:
- Tả Tàng Khố còn khoảng tám mươi vạn lượng bạc, hay là giải quyết vấn đề năm mươi vạn lượng cho Hi Hòa. Hai bên Tần Phượng bổ sung làm quân phí, giải quyết vấn đề cần kíp trước mắt.
Sáu trăm vạn lạng bạc trắng ở Tả Tàng Khố là tiền vốn phát hành ngân phiếu. Tạm thời không phát hành do tình hình chiến loạn nên sáu trăm vạn lạng bạc này có tác dụng khác. Ba trăm vạn đã dùng để chuộc Thái Nguyên về. Chiêu mộ tân binh cũng đã tốn tới hai trăm vạn lượng. Còn bổng lộc của đại thần cũng đã tới hai mươi vạn lượng. Hiện giờ trong Tả Tàng Khố chỉ còn có khoảng tám chục vạn lượng.
Trên thực tế thì Triệu Hoàn nói việc quân vùng biên chẳng qua chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm. Chứ nếu nói thanh toán quân phí cho họ thì gã lại chẳng nỡ. Tám mươi vạn lượng này vốn gã định dùng vào việc tế tự trong miếu vào tháng năm này. Đăng cơ đã gần nửa năm, gã vẫn chưa từng vào cúng thiên địa ở tong miếu, không lợi cho việc củng cố hoàng quyền của gã.
Bạch Thì Trung đề nghị như vậy. Triệu Hoàn nhất thời trầm mặc không nói gì. Ngô Mẫn và Bạch Thì Trung liếc nhìn nhau. Bạch Thì Trung bước ra nói:
- Bạc trắng phía nam chắc không thể đưa đến ngay lập tức. Triều đình còn nhiều chỗ cần dùng tiền gấp. Tám chục vạn lượng này cứ tạm giữ lại là hơn. Chỗ quân biên ải có thể để họ tự giải quyết vấn đề tại chỗ. Vi thần kiến nghị phong Chủng Sư Đạo, Lưu Cáp và Phạm Trí Hư đồng thời kiêm nhiệm Chuyển vận sứ, dùng thuế lương địa phương bổ sung vào quân phí.
Hà Lật đứng ngay cạnh lắc đầu nói:
- Cả ba cánh quân đội đã chống đỡ cả nửa năm nay rồi. Mọi thứ đều chống đỡ bằng các loại thuế phú thuế ruộng ở đây. Hiện giờ mậu dịch đã bị đứt đoạn, thương nghiệp tàn lụi, nhân khẩu tăng thêm hiếm hoi. Vốn tiền thuế thu đã có hạn, lại thêm nguy cơ thuế không đủ dùng mới xảy ra việc thiếu quân phí như vậy. Bạch tướng quân nói dùng thuế giải quyết, quả thật chả có chút hữu dụng nào.
Lúc này, Ngô Mẫn đứng ra đề nghị:
- Hay là giải phóng chỗ tiền và lương thực ở kho Ba Thục, có thể giải quyết vấn đề ba nhánh quân không đủ quân phí.
Trong quan khố của quan phủ Thành Đô còn một trăm năm mươi vạn lượng bạc, cũng là tiền vốn để cho việc phát hành tiền. Nhưng với tình hình khẩn cấp hiện giờ đã không còn quan tâm đến việc phát hành tiền giấy nữa.thế nên đây cũng có thể coi là một cách để giải quyết vấn đề.
Triệu Hoàn nhìn vào đám chúng thần, thấy mọi người đều tỏ ý đồng tình. Triệu Hoàn nhân thể cất giọng quyết đoán: Vậy cho năm mươi vạn lượng cho phía Bắc, giải quyết vấn đề cấp bách về quân phí cho Tây Quân.
Giải quyết xong vấn đề khó khăn này, Triệu Hoàn đã nguôi nguôi giận bèn phất tay cho cả bọn lui ra.
Tất cả mọi người đều thở phào khi ra khỏi ngự thư phòng. Cả đám đi xuống cầu thang, thấy hai bên không người liền nói với Tôn Phó:
- Lần giáo huấn này thật là nghiêm nha. Chúng ta đều theo ý quan gia, cuối cùng xảy ra chuyện thì quan ra lại trách phạt chúng ta, đổ hết trách nhiệm cho chúng ta. Quả thật chúng ta khó nói nên lời.
Tôn Phó gật gật đầu, nói:
- Ta quả thực có trách nhiệm. Chúng ta kịp thời khuyên được quan gia bớt giận chính là thất trách của chúng ta. Khi Lý Diên Khánh từ chức đã từng nói với ta rằng người Kim rất lắm chiêu trò, tuyệt đối không giao Thái Nguyên cho chúng ta. Giờ quả nhiên hắn đã nói trúng. Ta giờ đang lo lời tiên đoán thứ hai của hắn xảy ra sự thật.
- Tiên đoán gì?
Tôn Phó gằn từng chữ một:
- Quân Kim xé bỏ hiệp nghị, lại bắt đầu đại tấn công Đông Kinh.
Hà Lật lập tức cả kinh trợn tròn mắt há mồm hồi lâu mới hỏi lại:
- Thật vậy ư?
- Nếu như Hoàn Nhan Tà Dã không phải quá ngu thì nhất định sẽ làm như vậy.
Tôn Phó thở dài, nói:
- Làm Phòng Ngự Sứ, ta mới biết đương gia (đảm đương mọi việc đứng đầu gia đình) là việc không hề dễ dàng. Chúng ta đã mất quá nhiều binh khí chiến trận rồi. Giờ mà quân Kim tổng tấn công thì chúng ta lấy gì ra mà chống đỡ?
Hà Lật có vẻ gấp gáp, vội nói:
- Nếu là như vậy, chúng ta phải lập tức khuyên quan gia, điều binh từ các ngả về chi viện kinh thành.
- Quan gia đã hơi ý thức rằng có điều không ổn. Hôm qua quan gia đã triệu tập gấp Lý Diên Khánh, phỏng chừng là việc này.
- Nhưng ta cũng có thấy Lý Diên Khánh vào cung đâu?
- Nghe nói hắn đi bờ Nam Hoàng Hà, chắc phải muộn mới về.
Đúng lúc này, một hoạn quan từ phía sau chạy đuổi tới, từ xa đã cất giọng gọi:
- Xin mời hai vị tướng quân dừng bước.
Tôn Phó và Hà Lật đứng lại.viên hoạn quan chạy lên trước chắp tay nói:
- Lý thiếu bảo đã quay lại kinh thành. Quan gia mời hai vị tướng công cùng thương nghị việc nước.

Rốt cục Triệu Hoàn cũng đã có chút ngộ ra. Lần đầu tiên gã thỏa hiệp trong việc bài trừ tướng võ tham gia nghị sự. Đương nhiên, còn chưa nói đến nghị sự về vấn đề gì. Chỉ cần coi là một lần nói chuyện về vấn đề cực nhỏ trong lòng Triệu Hoàn đã hiểu rõ nếu y muốn Lý Diên Khánh có tác dụng hơn một chút thì không thể để đám ba người Bạch Thì Trung, Ngô Mẫn, và Lý Bang Ngạn đối đầu lộ diện với Lý Diên Khánh.
- Có phải quân Kim lại muốn tân công kinh thành lần nữa không. Vi thần chỉ là đoán vậy, nhưng ko có chứng cớ. Trực giác mách bảo vi thần rằng hiện giờ chính là cơ hội đánh kinh thành tốt nhất. Hoàn Nhan Tà có thể chụp cơ hội này hay không thì vi thần không biết.
Trong ngự thư phòng, Lý Diên Khánh nói ra suy nghĩ của mình rất bình tĩnh.
Triệu Hoàn chắp tay đi vài bước rồi quay đầu hỏi:
- Cứ coi giả thiết của Lý ái khanh là thật thì trẫm phải ứng phó thế nào?
Lý Diên Khánh nhìn thoáng sang Tôn Phó. Tôn Phó hiện là Phòng ngự sử Đông kinh, vấn đề này phải y trả lời mới đúng. Hắn không thể làm thay việc này được.
Triệu Hoàn thấy Lý Diên Khánh nhìn Tôn Phó trong lòng hơi ngạc nhiên. Lúc này gã mới nhớ ra thân phận của Tôn Phó bèn gật đầu nói:
- Tướng Công nói trước, rồi Lý thiếu bảo bổ sung sau.
Tôn Phó lấy từ trong ngực ra một cuốn số, trình lên cho Triệu Hoàn, nói:
- Đây là bản báo cáo vi thần viết, vẫn chưa chính thức chép ra bản chính, nhưng đã đầy đủ nội dung. Bệ hạ có thể xem trước một chút.
Triệu Hoàn tiếp nhận sổ gấp bỏ lên trên bàn, nói:
- Thôi Tôn tướng công cứ đơn giản nói chuyện đi! Để Lý thiếu bảo và Hà tướng công cũng cùng nghe một thể.
Vậy vi thần xin nói đơn giản trong mấy câu thôi.
Tôn Phó sửa sang một chút mạch suy nghĩ rồi ung dung nói:
- Vi thần có hai điểm đề nghị, một là đối nội, bao gồm bố trí lại tuyến vũ khí phòng ngự trong thành. Trong thành chiêu mộ dân đoàn theo quy mô lớn. Hiện giờ trong thành chỉ có hai vạn quân, ít nhất phải tăng quân thủ thành lên con số chục vạn, kinh thành mới đảm bảo an toàn, …
Hà Lật không nhịn được cắt ngang lời Tôn Phó:
- Nhưng bây giờ coi như chiêu mộ tám vạn dân đoàn thì e rằng dựa vào họ để giữ thành là việc phi thực tế.
- Hà Tướng quốc chưa hiểu ý ta. Dân đoàn là phần ngoài, không liên quan tới mười vạn quân. Điểm thứ hai ta nói đến chính là đối ngoại. Phải lập tức triệu hồi quân đội của Đổng tướng quân và Diêu tướng quân cùng về. Đó chính là sáu vạn quân. Sau đó lấy ba vạn quân Kinh Triệu đang đóng giữ Lạc Dương về. Bọn họ là chủ lực kháng Kim.
Khi Tôn Phó nói với ba vạn quân Kinh Triệu, Triệu Hoàn bất giác nhìn qua Lý Diên Khánh. Thấy sắc mặt hắn vẫn như không, dường như việc này chẳng can hệ gì tới hắn.
Tôn Phó nói xong suy nghĩ của mình chuyển ánh mắt sang nhìn Lý Diên Khánh.
- Lý Thiếu bảo bổ sung thêm đi.
Lý Diên Khánh cười rồi nói:
- Tôn tướng quốc nói khá đủ rồi. Ta chỉ bổ sung thêm hai điểm. Thứ nhất là chuẩn bị thuế ruộng, ta không biết bây giờ kho Thái còn bao nhiêu lương thực, Tả Tàng Khố còn bao nhiêu tiền, nhưng ta biết, lần trước quân Kim vây thành đã chuẩn bị trường ký tác chiến. Có điều tướng quân Vương Quý đã tiêu hủy kho Lê Dương, hết lương cho ngựa.bọn họ mới bị ép rút quân, lần này chắc cũng như vậy. Trong kinh thành ít nhất phải chuẩn bị lương thực cho một năm.
Trong lòng Tôn Phó có chút căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Một năm lương thực khoảng bao nhiêu?
Có thể đơn giản tính toán mỗi chục vạn quân tiêu hết năm vạn thạch lương một tháng. Nếu thêm cả bách tính nữa thì một năm chắc phải tới tầm chục triệu thạch lương. Ngoài ra còn có đồ dùng của võ sĩ, tiền chắc cũng pahri tầm hai triệu lượng.
Sắc mặt Tôn Phó tái mét. Trong lòng Triệu Hoàn cũng thót lại, vội hỏi:
- Tôn tướng công, hiện kho Thái còn khoảng bao nhiêu lương?
- Chắc tầm khoảng ba trăm năm mươi vạn thạch.
Sắc mặt Lý Diên Khánh lập tức trở nên hết sức khó coi. Hai tháng trước hắn thủ thành còn khoảng chục triệu vạn thạch lương, giờ sao bỗng nhiên lại chỉ còn có vậy?
Tôn Phó mãi mới ấp úng nói:
- Chủ yếu dùng chiêu mộ tân binh mất hai trăm vạn thạch, Hoài Bắc Từ Châu lại đại hạn hai vùng dùng mất trăm vạn thạch. Mặt khác, để trữ tiền, mở kho cấp lương, dân chúng mua mất hai trăm vạn. Rồi tiêu hao hàng ngày, hiện giờ lượng lương thực giảm cực mạnh.
Triệu Hoàn không nói năng gì. Chi tiêu lương thực vẫn là do hai người Bạch Thì Trung và Lý Bang Ngạn đề nghị. Lương thực để lâu cũng dễ hỏng, chi bằng xử lý kịp thời, giảm tổn thất thối rữa. Gã cũng tán thành phương án này. Hiện tại thì bỗng nhiên lại như quả đắng, bọn họ căn bản không ngờ quân Kim lại tấn công thành lần thứ hai.
Lý Diên Khánh xanh mặt nói:
- Ta lại bổ sung cái thứ hai, phải để quân Kim cảm nhận được ý chí kháng Kim của Đại Tống. Xin bệ hạ hạ chỉ, chiếu lệnh thiên hạ sương quân các Châu hoả tốc vào kinh cần vương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận