Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 82: Hạ mã uy.

Chương 82: Hạ mã uy.Chương 82: Hạ mã uy.
Không khí tản mạn tự do ở Huyện Học là một loại khảo nghiệm nghiêm trọng đối với ý chí của học sinh, nếu đám tú tài muốn thi đậu Châu Học, chỉ có thể dựa vào bản thân hăng hái đọc sách, cố gắng gấp bội.
Nhưng thiếu niên mười mấy tuổi đang lúc tỉnh tỉnh mê mê, hướng tới không bị ràng buộc, không khí tản mạn tự do ở Huyện Học khiến rất nhiều đứa trẻ dần biến thành ngựa hoang thoát cương.
Nhưng cũng không ít đứa trẻ một lòng muốn dựa vào đọc sách thoát khỏi vận mệnh, họ cũng không vì Huyện Học tự do mà buông lỏng, trái lại, họ càng thêm hăng hái khắc khổ.
Tiến vào Huyện Học không lâu, đám tú tài bắt đầu nhanh chóng phân hóa, đi tới con đường cầu học khác biệt.
Đối với Lý Diên Khánh mà nói, Huyện Học chỉ là một trạm dừng chân ngắn ngủi trên con đường cầu học của hắn, hắn sẽ tham gia thi phát giải cuối năm. Hắn nhanh chóng ổn định tâm tình, bắt đầu hăng hái ra sức học hành. Trương Hiển cũng như vậy, sư phụ của họ biết được Huyện Học tự do, đã sớm đặt ra mục tiêu phấn đấu cho họ.
Nhưng Nhạc Phi lại càng chăm chỉ hơn họ, có đôi khi đêm đã khuya, đèn phòng Lý Diên Khánh và Trương Hiển đã tắt, một chiếc đèn khác lại lóe lên, dưới ánh đèn, Nhạc Phi vẫn đang đọc sách hết sức chăm chú.
Huyện Học lên lớp muộn hơn học đường Lộc Sơn nhiều, giờ thìn ba khắc, chính là 8h30 phút sáng, tiếng chuông lên lớp mới gõ vang, các sư phụ còn phải uống trà xong, mới thong thả chậm rãi đi tới học đường của riêng mình.
Điều này mang đến rất nhiều tiện lợi cho đám tú tài ở ngoại trú, họ có thể bình thản cơm nước xong xuôi rồi tới học đường đọc sách.
Trong tiệm cơm, Thang Hoài đang kể một chuyện cười xảy ra với Vương quý ngày hôm qua cho mọi người.
- Người kia nhìn đại khái hơn ba mươi tuổi, để râu ria dài như vậy, cháp tay sau lưng đi trước bìa rừng, Lão Quý đi tới cung kính hành lễ với gã, hô một tiếng chào sư phụ! Các ngươi đoán xem thế nào…
Vương Quý gấp tới đồ bóp cổ gã từ phía sau, thẹn quá thành giận hô:
- Không được phép nói nữa!
Thang Hoài cười tới không kịp thở, hai tay vung vung nói:
- Người kia… lập tức thất kinh, nói với lão Quý, niên đệ không cần đa lễ, ta cũng là học sinh mới năm nay…
Mọi người cười vang, mấy nha hoàn cũng che miệng cười trộm. Vương Quý đỏ bừng cả mặt giải thích:
- Có thể nghĩ được, già như vậy mà còn là học sinh mới, râu ria cũng dài tới một thước, các ngươi gặp qua chắc chắn cũng tưởng rằng sư phụ.
Trương Hiển nhịn cười nói:
- Người kia ta biết, gọi là Dương Quân, hắn vì thi đậu cử nhân vẫn ở lại trong Huyện Học, nghe nói con trai đã mười tuổi rồi.
- Dường như không chỉ một mình hắn!
Lý Diên Khánh cũng cười nói:
- Chiều hôm qua lúc ta đi nghe khóa Chu Quan Tân Nghĩa, cũng gặp mấy học sinh già khác, đều khoảng ba bốn mươi tuổi, ta rất kỳ quái, tại sao Huyện Học lại có thể có nhiều học sinh già như vậy?
Học sinh ở cùng Trương Hiển gọi là Tần Lượng, là con trai Tần Tuyên thân hào nông thôn lớn ở xã Thang Bắc, cũng mười ba mười bốn tuổi, tính cách cực kỳ văn tĩnh. Gã tiếp nối câu chuyện của Lý Diên Khánh, cười giải thích:
- Đây cũng là truyền thống của Huyện Học, ngoại trừ thi đậu CHâu Học và thi phát giải, học tịch của học sinh sẽ không bị gạch bỏ, cho nên Huyện Học trên danh nghĩa có gần ba ngàn người, chính là duyên cớ này. Có người từng thống kê, học sinh già trên ba mươi tuổi trong Huyện Học có chừng hai mươi bảy người, chúng ta sẽ thường xuyên gặp được.
Nhạc Phi nghe được mấy câu này, gã không khỏi cầm sách vừa đặt xuống, bắt đầu cúi đầu đọc sách. Gã cũng không hi vọng mình ba mươi mấy tuổi còn đọc sách trong Huyện Học.
Lý Diên Khánh nhìn đồng hồ nước một chút, đứng dậy nói:
- Thời gian sắp tới rồi, chúng ta đi thôi.
Mọi người thu dọn túi sách ra ngoài, Trương Hiển chạy tới hỏi:
- Lão Lý, sáng hôm nay ngươi học cái gì?
- Sáng hôm nay là khóa cưỡi ngựa bắn tên, ngày đầu tiên đi học, có muốn cùng đi thử một chút hay không?
- Ta thực ra cũng muốn! Thế nhưng tiễn pháp của ta không hợp cách, Chu sư phụ không muốn.
Trương Hiển biểu hiện uể oải, Lý Diên Khánh cười an ủi gã:
- Luyện tên thật tốt, chúng ta sẽ có thể cùng học với nhau.
- Được! Xế chiều ta tới trường bắn bắn mấy mũi tên, tranh thủ sớm ngày được học chung với các ngươi.
Trương Hiển và Tần Lượng đi trước. Lúc này, Nhạc Phi dắt ngựa của họ ra khỏi lều súc vật, trong nhà ở của họ có lều súc vật rất lớn, bên trong ngoại trừ bốn con ngựa ra, còn có bảy tám con lừa. Cửa hàng gia súc nhà Vương Quý đặc biệt phái một gã mã phu tới quản lý cho họ, bình thường họ cưỡi lừa tới trường, chỉ tới khóa cưỡi ngựa bắn tên mới cưỡi ngựa tới học đường.
Mọi người xoay người lên ngựa, giục ngựa chậm rãi đi tới Huyện Học. Vương triều Đại Tống không nhiều ngựa, cho dù có ngựa phần lớn là ngựa kéo và ngựa cày, ngựa để cưỡi rất ít, bình thường đều là cưỡi lừa.
Ngựa ở huyện Thang Âm càng ít, bốn người họ cưỡi ngựa đi xem trong rất nhiều học sinh cưỡi lừa, cực kỳ bắt mắt, mọi người đều biết, bốn người này là học sinh tới khóa cưỡi ngựa bắn tên.
Trên trận bắn tên, mười hai học sinh cưỡi ngựa xếp thành một hàng, sư phụ Chu Đồng đứng trên một sàn gỗ phía trước. Thân hình lão cao lớn, giống như một tòa tháp cao sừng sững đứng trước mặt mọi người, tạo ra một cảm giác áp bách rất lớn cho mười hai học sinh.
- Hai mươi năm qua, học sinh của ta đều là quân tinh nhuệ của Đại Tống, hôm nay là lần đầu tiên truyền thụ học sinh đọc sách, nhưng ta muốn nói cho các ngươi, ta sẽ không bởi vì các ngươi là người đọc sách mà khoan dung.
Nếu như các ngươi nghĩ như vậy thì mười phần sai, ta sẽ nghiêm khắc hơn quân đội, ta sẽ khiến các ngươi mệt mỏi sống không bằng chết. Hiện giờ ta cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, muốn rời khỏi huấn luyện của ta có thể rời đi!
Mười hai học sinh đều luyện võ từ nhỏ, lần này Đại Đao Tri Huyện dâng lên hào khí, mời Giáo Đầu tám mươi vạn Cấm Quân Đông Kinh dạy khóa cưỡi ngựa bắn tên cho họ, cơ hội thế này đi nơi nào tìm? Mắt mỗi người kiên nghị, sống lưng thẳng tắp, không nhúc nhích, không ai rời đi.
Chu Đồng rất hài lòng đối với thái độ của họ, liền đi xuống sàn gỗ, xoay người lên một con ngựa. Lão dùng roi ngựa chỉ một loại giá cung bên cạnh nói:
- Mỗi người đi lấy một cây cung, một túi tên!
Mọi người giục ngựa tiến tới, vội vàng vươn người lấy một cây cung một túi tên. Lý Diên Khánh quan sát tỉ mỉ cung kỵ nặng trĩu trong tay, đây cũng là cung tám đấu, nhưng cung kỵ nhỏ hơn cung bộ, cánh cung trên dài hơn, cánh cung dưới tròn ngắn, đây là vì phòng ngựa cánh cung dưới ảnh hưởng chiến mã, nhưng chế tác càng thêm phức tạp, ngắn nhỏ mà dẻo dai khác thường, điều này yêu cầu kỵ binh áp dụng phương pháp bắn tên nhanh.
Một cây cung kỵ tốt cần bốn năm mới có thể hoàn thành, giá cả cực kỳ đắt đỏ, trên thị trường cũng rất khó mua được. Số cung kỵ này là Chu Đồng đặc biệt mang tới từ trong quân đội để họ luyện tập.
Chu Đồng dung roi chỉ Lý Diên Khánh:
- Ngươi đi lên thử bắn một tên!
Lý Diên Khánh đứng đầu cung bộ, nhưng cung kỵ lại giống như mọi người, đều bắt đầu từ đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận