Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 272: Mua đất ngoài thành.

Chương 272: Mua đất ngoài thành.Chương 272: Mua đất ngoài thành.
Trời vừa sáng hôm sau, Lý Diên Khánh và phụ thân đến ngoài thành tây. Lý Câu Nhi cưỡi lừa đi phía trước, gã vừa đi vừa quay đầu giới thiệu cho cha con Lý Đại Khí:
- Lấy Hồng Kiều bên ngoài thành tây làm ranh giới, phía tây Hồng Kiều giá đất rất rẻ, chỉ cần ngàn quan tiền là có thể mua được một nhà dân nhỏ, ba ngàn quan tiền có thể mua được cửa hàng diện tích một mẫu bên đường. Nhưng phía đông Hồng Kiều, giá nhà lập tức tăng gấp đôi, càng đến gần tường thành giá nhà càng đắt, cửa hàng một mẫu động một tí cũng báo giá vạn quán.
- Vậy căn nhà Câu ca giới thiệu cho chúng ta ở đông hay tây Hồng Kiều?
Lý Câu Nhi híp mắt cười nói:
- Cò mồi lâu năm như ta làm việc việc ngươi còn cần lo lắng sao? Cơ hội này ta chờ ròng rã hai năm, người nhà kia vừa quyết định bán nhà, ta lập tức tập trung vào. Tiểu viên ngoại ta cho ngươi biết, cách Hồng Kiều không đến trăm bước, đương nhiên ở phía tây cầu, mặc dù giá cả không tính rẻ, nhưng diện tích khoảng chừng mười mẫu đất lại gần sống như thế rất khó mua.
- Không có người nào cạnh tranh với chúng ta sao?
Lý Diên Khánh lại cười hỏi.
- Phải nói thế này! Quyền quý không nhìn trúng đất ngoài thành, mặc dù rất nhiều người cũng muốn mua nhà, nhưng sáu ngàn quan chưa chắc có người bỏ ra nổi. Đây không phải đất nhà ở, mà là đất cửa hàng, lại không phải cửa hàng ven đường, địa điểm rất lúng túng, cho nên người mua tuyệt đối không nhiều. Chủ nhà này hai năm trước ra giá tám ngàn quan bán đi, nhưng cơ bản không có người hỏi thăm. Qua hai năm hắn lại bán, lần này trực tiếp hạ giá hai ngàn quan, chúng ta là người đầu tiên đi xem, có được hay không gặp mặt rồi nói chuyện!
Mọi người vừa đi vừa nói, không bao lâu liền tới Hồng Kiều. Trên Hồng Kiều vẫn rộn ràng như trước đây, dòng người như dệt, ở giữa là đường súc vật, xe bò, xe lừa, người vận chuyển, đưa hàng, tiểu thương bày quầy bán hàng khắp nơi hai đầu cầu, tiếng rao hàng liên tiếp.
- Mứt quả chính tông, hồng núi ngon nhất, đường trắng ngọt ngào, hương vị vô tận! Tiểu quan nhân đến mua một chuỗi, đường trắng tốt nhất, hai mươi văn tiền một chuỗi.
- Cho ta năm chuỗi!
Lý Diên Khánh mua cho mỗi người một chuỗi, bản thân hắn cầm hai chuỗi gặm. Mặc dù hắn biết không thể nào là đường trắng, hẳn là đường đỏ, nhưng hương vị cũng khá.
Một thầy bói đầu cầu thấy cha con Lý Đại Khí mặc quần áo văn sĩ đi tới, liền hô lớn nói:
- Đoán mệnh, cửu cung đoán mệnh tổ truyền, hôn nhân sự nghiệp, am hiểu nhất là tính toán khoa cử!
Lý Đại Khí hơi do dự, muốn tính toán khoa cử cho con trai. Lý Diên Khánh cười ha ha:
- Nếu hắn thực sự có thể đoán mệnh, còn cần đến đây bầy quán nhỏ sao?
- Tiểu viên ngoại nói đúng, đây không phải vấn đề tiền, sẽ tự tìm phiền não.
Lý Câu Nhi rất biết nói chuyện, gã biết người thực sự làm chủ mua nhà không phải Lý Đại Khí, mà là Lý Diên Khánh con y, gã đều nói thuận theo Lý Diên Khánh.
Lý Đại Khí gật đầu, cười nói với con trai:
- Con nói có đạo lý, không tính nữa.
Cửa hàng họ muốn đi cũng không ở bờ bắc Biện Hà, mà ở bờ nam Biện Hà. Không cần qua cầu, đoàn người tiếp tục đi về hướng tây, chừng hơn trăm bước, Lý Câu Nhi chỉ về một loạt kiến trúc đằng trước nói:
- Chính là nơi đó!
Ông chủ hẹn trước đã chờ ở cửa ra vào, y vội vàng tiến tới đón chào Lý Đại Khí. Chủ nhà họ Hạ, là nam tử trung niên lùn mập, tính cách rất hòa thuận, nhanh chóng cười nói với Lý Đại Khí, hai người cùng đi tới cửa hàng trong một con hẻm nhỏ.
Lý Câu Nhi vẫy tay với Lý Diên Khánh:
- Tiểu viên ngoại mau đi cùng!
- Câu ca vào trước đi! Ta muốn đi xem bên ngoài một chút.
Lý Câu Nhi bất đắc dĩ, đành đi theo Lý Đại Khí và chủ nhà vào trước.
Lý Diên Khánh đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh, hoàn cảnh coi như không tệ, bởi vì cách Hồng Kiều rất gần, đúng là khu trung tâm thương nghiệp, hai bên đường xây dựng đủ loại phòng ốc, có quán trà, quán ăn, có khách sạn quán rượu, có cửa hàng vận chuyển, cửa hàng dày đặc san sát. Cách không xa về phía nam là một kiến trúc tường trắng ngói đỏ, nhìn qua giống như một chùa chiền.
Căn nhà phụ thân muốn mua ở phía bắc thương đạo, dựa vào Biện Hà, nhưng nó không phải cửa hàng, bên đường phía trước mặt có một loạt cửa hàng từ vựa gạo, một tiệm vải và một quán trà tạo thành, chủ nhà không có cửa hàng của mình, căn nhà của y ở phía sau, đi vào ngõ nhỏ giữa vựa gạo và tiệm vải.
Lý Diên Khánh suy nghĩ, liền giao ngựa cho gã sai vặt đi cùng. Hắn bước nhanh tới Hồng Kiều, ở giữa cầu có thể nhìn thấy phần lưng của tòa kiến trúc này, chẳng qua cũng may, tường sau kiến trúc cách bờ sông ít nhất năm sáu trượng, dù cho nước dân cũng không tới chân tường, phía sau còn một loạt cây liễu lớn.
Nhưng Lý Diên Khánh vẫn phát hiện chỗ thiếu sót, đó chính là vùng này quá nhiều thuyền bỏ neo, một bến tàu nho nhỏ có đầy thuyền đậu hai bên, về sau thuyền của họ chỉ sợ cũng không dễ dàng bỏ neo như vậy.
- Tiểu viên ngoại!
Gã sai đứng dưới cầu vẫy tay hô to với Lý Diên Khánh:
- Viên ngoại mời ngài đi một chuyến!
Lý Diên Khánh đành đi xuống dưới cầu, hắn bước nhanh tới trước cửa hàng, trực tiếp xuyên qua hẻm nhỏ bên vựa gạo, tiến vào cửa lớn căn nhà phía sau.
Nhìn từ bên ngoài, căn nhà dường như không lớn lắm. Nhưng thực sự tiến qua cửa lớn, mới phát hiện căn nhà lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Chỉ riêng viện tử đã có bãi đất trống ít nhất năm mẫu, trên thực tế là một mảnh đất trống lớn, bị một căn phòng ở hai tầng chia ra làm hai, cỏ dại mọc đầy trong viện, rất nhiều cỏ dại khỏe mạnh đã bị chủ nhân dọn dẹp, tránh lưu lại ấn tượng hoang vu cho người xem nhà.
Nhưng Lý Diên Khánh vẫn cảm thấy vẻ hoang vu không nói ra được. Nhà gỗ hai tầng ít nhất cũng đã mấy chục năm, quả thực hơi cũ kỹ, cần sửa chữa lại một lần nữa, chung quanh có tường viện cao bằng hai người, cũng may chung quanh đều không có nhà lầu hai tầng.
Lúc này, Lý Đại Khí đang đứng ở cửa sau nhìn ra ngoài cùng với chủ nhà. Lý Diên Khánh đi tới, Lý Đại Khí vội vàng nói:
- Diên Khánh, con cho rằng khoảng đất trống năm sáu trượng đằng sau này có thể lợi dụng hay không?
Lý Diên Khánh lắc đầu cười nói:
- Năm trước con cũng xem qua một căn nhà tương tự, nó lợi dụng năm sáu trượng đất trống đằng sau tạo thành, chỉ cần Biện Hà dâng nước, trong viện có thể đi bằng thuyền.
Chủ nhà cũng cười nói:
- Tiểu viên ngoại nói không sai, ngươi xem đằng sau nhà nào cũng không dựng phòng ở, chính là sợ Biện Hà dâng nước. Mặc dù vị trí nước dâng cao nhất cách bờ tường còn năm thước, nếu như xây nhà chỉ sợ địa thế lún xuống, bình thường quan phủ cũng không cho phép xây.
Lý Diên Khánh đánh giá bên ngoài một lát, thấy mặt ngoài hơi rộng, cách bờ sông một khoảng, khó trách phụ thân lại động tâm, hắn liền hỏi chủ nhà:
- Mảnh đất phía sau cũng là của chủ nhà sao?
Chủ nhà lắc đầu:
- Đất phía sau hẳn tính là đất quan, nhưng cũng có thể coi là nơi vô chủ. Nếu như viên ngoại thực sự muốn lợi dụng, cũng không phải không được, dù sao cũng không có người quản.
Lý Diên Khánh liền cười nói với phụ thân:
- Nếu như phụ thân muốn lợi dụng mảnh đất phía sau, cũng có một biện pháp, dùng đá trải bằng mảnh đất bên ngoài, trải ra tới bờ sông, dùng đá dựng lũy cao bên bờ sông, chặn kín lại, biến thành một bến tàu thực sự, sẽ có thể chất hàng hóa trên bến tàu.
Chủ thuê nhà lắc đầu liên tục:
- Như vậy quá tốn kém, không có hai ba ngàn quan tiền không làm được, hơn nữa còn phải đi xin phép quan phủ, nhất định phải được sự đồng ý của quan phủ mới có thể thi công, ta đoán chừng bình thường quan phủ sẽ không đồng ý.
- Việc này để nói sau đi!
Lý Diên Khánh trở về viện, chỉ vào mảnh đất rất lớn hỏi Lý Diên Khánh:
- Con cảm thấy thế nào?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Cái khác cũng được, chỉ là nhiều thuyền đậu ở bến tàu, về sau thuyền của chúng ta đậu chỗ nào?
- Việc này không có vấn đề!
Chủ nhà vội vàng nói:
- Bến tàu của ta cho vựa gạo bên cạnh thuê, bến tàu này là của ta, đoạn đường sông này ngoài thuyền qua ra, cũng chỉ có thuyền của ta bỏ neo. Khế ước thuê mướn bến tàu mười tháng sau sẽ đến kỳ, ta để số thuyền này đi ra là được, họ còn một bến tàu lớn ở phía tây, bên này chỉ là nơi vựa gạo dừng thuyền tạm thời.
- Nếu như vậy, ta cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm.
- Tiểu viên ngoại yên tâm, mảnh đất này là tổ tiên ta truyền thừa xuống, mảnh đất tuyệt đối có giá trị rất cao, nếu không phải ta vội vã cần tiền, ta cũng sẽ không bán nó.
Chủ nhà lại nói với Lý Diên Khánh:
- Vừa rồi ta cũng nói cho phụ thân ngươi, tổ phụ ta còn một trang viên rất lớn ở Nam Kinh. Hiện giờ mấy huynh đệ đang chia gia sản, ta là trưởng tử, muốn đạt được cả tòa trang viên, như vậy phải trả cho ba huynh đệ mỗi người một khoản tiền. Nhưng ta vừa vặn xuất hết tiền ra, trong tay thực sự căng thẳng, cho nên quyết định bán mảnh đất này. Nơi này gần bên Hồng Kiều, sáu ngàn quan tiền thực sự không đắt lắm.
- Nhưng tuyệt đối không rẻ, chỉ có thể nói giá cả coi như cũng được, hai bên đều không tính chịu thiệt, dù sao mảnh đất này không có cửa hàng.
- Thật ra có thể mở một cửa hàng nho nhỏ, hành lang ở giữa kia là của ta, rộng năm thước, sâu hai trượng, dựng lều bên trên sẽ là một cửa hàng nhỏ, bán một số đồ chơi nhỏ, về phần ra vào, có thể đi vòng qua từ Hồng Kiều.
Lý Đại Khí lắc đầu:
- Cửa hàng thì không cần thiết, cứ giữ lại làm đường đi.
- Vậy phụ thân có thể mua nó!
Cuối cùng Lý Diên Khánh đưa ra quyết định thay cha.
Lý Đại Khí liền nói với chủ nhà:
- Hiện giờ ta có thể đưa ra quyết định, huynh đài còn cần người khác đến xem thử không?
Làm chủ nhà, y đương nhiên hi vọng người xem nhà càng nhiều càng tốt, từ đó chọn ra người trả giá cao nhất. Nhưng y cũng biết, mảnh đất này của y không thể sửa thành phủ trạch, cũng không phải cửa hàng ven đường, rất ít người cảm thấy hứng thú, càng đừng nói tới người có thể bỏ ra sáu ngàn quan tiền. Huống chi y lựa chọn, đối phương cũng đang lựa chọn, lỡ như đối phương lại nhìn trúng miếng đất ở nơi khác, coi như y hối hận cũng muộn rồi.
Chủ nhà lập tức nói:
- Lý viên ngoại đã có thành ý, vậy thì cứ thế đi! Chúng ta một lời quyết định, sáu ngàn quan tiền, tiền môi giới và tiền sang tên chúng ta mỗi người một nửa, không biết Lý viên ngoại dự định trả tiền thế nào?
- Trả bằng hội tử, hội tử do triều đình phát hành, có thể đổi được ở các nơi, thấy khế đất ta giao trước một nửa, sau khi sang tên sẽ trả một nửa còn lại.
Lý Đại Khí đã có kinh nghiệm mua đất, y lại cười nói với Lý Câu Nhi:
- Còn chuyện sang tên sẽ là của ngươi.
Lý Câu Nhi vui mừng quá đỗi, đây chính là khoản tiền mua nhà lớn nhất mà gã làm, sáu ngàn quan tiền nha! Gã có thể kiếm được ba trăm quan tiền môi giới, trừ đi thuế môi giới, có hai trăm bảy mươi quan đến tay.
Gã liên tục đáp ứng:
- Hôm nay ta sẽ làm thủ tục!

Bạn cần đăng nhập để bình luận