Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 468: Gạt bỏ tai mắt.

Chương 468: Gạt bỏ tai mắt.Chương 468: Gạt bỏ tai mắt.
Ngự Sử bị Vương An Trung điều đi giám thị phủ trạch của Dư Thâm và Thái Kinh đều là Giam Sát Ngự Sử của Sát Viện, không liên quan gì tới Đài Viện của Lý Diên Khánh.
Trong quan phòng, Lý Diên Khánh dùng ngón trỏ gõ gõ hồ sơ trên bàn, cả giận nói với Chủ Sự Đào Diệp:
- Vụ án này ngươi lại kéo dài ba tháng, ngươi không làm được thì nói sớm một chút, ta để người khác làm!
- Ti chức đã cố gắng, thế nhưng vụ án này liên lụy quá rộng, đã có người uy hiếp người nhà ti chức, Lý Ngự Sử, vụ án này chỉ có thể…
- Chỉ có thể cái gì?
Lý Diên Khánh sắc bén nhìn chằm chằm vào gã:
- Ngươi nói cho rõ ràng!
- Chỉ có thể… chỉ có thể không giải quyết được gì.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Bản án của Ngự Sử Đài có thể không giải quyết sao?
- Đương nhiên có thể!
Đào Diệp vội vàng giải thích:
- Trên thực tế, Ngự Sử Đài ít nhất có ba phần mười bản án đều không giải quyết được gì. Giống như vụ án ám sát Lâm Linh Tố qua tay Lý Ngự Sử ngày trước, cuối cùng chẳng phải không giải quyết được gì sao?
Sắc mặt Lý Diên Khánh thay đổi, lạnh lùng nhìn gã một cái, hồi lâu mới nói:
- Vừa rồi ngươi nói vụ án rượu tư này đã có người uy hiếp người nhà của ngươi, ngươi đang nói chuyện giật gân sao?
- Ti chức không dám, quả thực có người uy hiếp người nhà của ti chức. Đêm qua phát hiện một con mèo lột da trong viện, một thanh chủy thủ còn cắm trên đó.
- Vậy vì sao ngươi không báo quan?
- Ti chức không dám. Vụ án rượu tư không chỉ liên lụy tới Tam Ti, còn liên lụy tới nội cung. Trên thực tế phủ Khai Phong tra không ra được, mới chuyển vụ án này cho Ngự Sử Đài, lúc ấy Lý Ngự Sử không nên nhận vụ án này.
- Ý của ngươi là trách nhiệm ở chỗ ta?
- Ti chức không dám, chỉ nói là kinh nghiệm của Lý Ngự Sử chưa đủ, không hiểu trốn tránh đẩy trách nhiệm trong quan trường. Thật ra trả vụ án này về cho phủ Khai Phong, để tự họ điều tra là được.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Nếu đã có người uy hiếp sự an toàn người thân của ngươi, vậy trước tiên ngươi buông vụ án này, tự mình cẩn thận một chút, có tình hình phải kịp thời báo quan.
- Ti chức hiểu được!
- Sắc trời không còn sớm, đi về nhà đi!
- Ti chức cáo lui.
Đào Diệp thi lễ, chậm rãi lui xuống. Lý Diên Khánh nhìn gã rời khỏi quan phòng của mình, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
Nhà của Đào Diệp ở ngõ Cổ Tùng dựa vào bên ngoài tường thành đông nam. Đào Diệp là người phủ Khai Phong, xuất thân Thái Học. Lúc phụ thân gã còn trẻ tới phương nam khai thác mỏ, kiếm được một số tiền lớn, sau khi trở lại kinh thành liền mua một viện tử diện tích hai mẫu dựa vào bên ngoài tường thành, xây dựng hai mươi mấy căn phòng, sau đó cho bên ngoài thuê, một tháng cũng có thể thu được mười mấy quan tiền thuê.
Sau khi Đào Diệp rời khỏi Phủ Học, phụ thân gã lại dùng tiền tìm quan hệ đưa con trai vào Thái Học. Ba năm trước đây Đào Diệp kết thúc cuộc sống học sinh Thái Học, phụ thân gã lại bỏ một số tiền lớn, thông qua quan hệ Lại Bộ, Đào Diệp được lấp vào vị trí trống tại Ngự Sử Đài, đảm nhiệm Chủ Sự Ngự Sử Đài tòng cửu phẩm.
Mấy ngày nay Đào Diệp sống quả thực khổ sở, cấp trên Lý Diên Khánh của gã buộc gã truy xét vụ án buôn lậu rượu. Lúc đầu vụ án này được Lưu Lâm tiền nhiệm giao cho phủ Khai Phong, kết quả Lý Diên Khánh nhận chức không bao lâu, phủ Khai Phong lại đẩy vụ án này trở về. Lý Diên Khánh lại đần độn tiếp nhận, lại để gã phụ trách điều tra, khiến Đào Diệp cực hận trong lòng.
Trong lòng Đào Diệp rất rõ ràng vụ án này, dính tới mấy hoạn quan cầm quyền trong cung và mấy nhà giàu cất rượu trong kinh thành. Họ nhưỡng rượu quan, cùng lúc tự mình cấu kết hoạn quan trong cung nhưỡng rượu tư, kiếm lời lớn. Mấy nhà giàu này nuôi không ít thủ hạ liều mạng, gã đi điều tra họ, chẳng phải muốn chết sao?
Nghĩ tới con mèo bị lột da xuất hiện trong viện hôm qua, cùng với con dao đẫm máu kia, hai đùi Đào Diệp run rẩy một hồi. Gã biết có người đang uy hiếp mình, nếu như lại điều tra, chỉ sợ mạng nhỏ của gã sẽ không còn.
Hôm nay Đào Diệp rốt cuộc lấy hết dũng khí, trả hồ sơ vụ án cho Lý Diên Khánh, vụ án này gã không dám tra nữa.
Ngõ Cổ Tùng tương đối hẹp, xe bò không đi vào được. Đào Diệp trả tiền xe, bước nhanh tới ngõ nhỏ. Nhưng gã mới đi chưa được vài bước, bỗng nhiên có hai người áo đen nhảy ra từ trong chỗ tối, vung quyền đánh gã ngã nhào xuống đất. Đào Diệp bị đánh cho tối tăm mặt mày, không chờ gã kịp phản ứng lại, đầu tóc đau đớn một hồi, người áo đen kéo tóc gã lên, ghé vào lỗ tai gã hung ác nói:
- Đã cảnh cáo ngươi rồi, không cho phép tra xét vụ án kia nữa, ngươi lại không tin!
Đào Diệp lập tức sợ hãi hồn bay phách tán, hô lớn:
- Ta không dám tra xét, tha mạng nha!
- Chủ nhân nhà ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, lần sau sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!
Nói xong, liền nghe rắc một tiếng, Đào Diệp cảm thấy đùi phải đau đớn một hồi, gã lập tức đau ngất đi.
Lúc Đào Diệp tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm trong nhà, phụ thân đang ngồi rơi lệ một bên. Đùi phải của gã đã bó nẹp, hơi động một cái liền đau đớn.
- Chân của ta… chân của ta thế nào rồi?
Đào Diệp hoảng sợ hỏi.
- Vừa rồi Lưu danh y đã xem qua cho ngươi, xương đùi của ngươi gãy rồi, gãy thành ba đoạn, chỗ khác còn tốt, không có vấn đề gì. Diệp nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi trêu chọc tới người nào?
Đào Diệp túm lấy tay phụ thân, vội vàng hỏi:
- Có báo quan hay không?
- Còn chưa báo quan, chỉ là để đệ đệ của ngươi tới Ngự Sử Đài xin nghỉ, ngày mai ngươi chắc chắn không đi được.
Nghe nói còn chưa báo quan, Đào Diệp lập tức thở phào một hơi, nói với phụ thân:
- Gần đây ta xử lý một vụ án, phía sau vụ án là người ta không chọc nổi, họ tâm ngoan thủ lạt, sẽ giết người. Con mèo chết hôm qua và trận đánh ngày hôm nay chỉ là cảnh cáo, ta còn dám tra nữa, họ sẽ hạ tử thủ!
- Hả! Vậy làm sao bây giờ?
- Vụ án này ta đã từ chối, đánh chết ta cũng không tra xét nữa.
Đúng lúc này, huynh đệ Đào Quýnh của gã đi nhanh vào, sau lưng gã là cấp trên Lý Diên Khánh. Đào Diệp lập tức giật nảy mình:
- Lý Ngự Sử tới rồi!
Lý Diên Khánh tiến tới đè gã xuống:
- Ngươi không cần động, ta hiểu trong lòng. Chuyện này là ta cân nhắc không chu toàn, cho nên để ngươi đi tra vụ án này. Ngươi không có chỗ dựa phía sau, họ mới dám ra tay. Được rồi, ngươi nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đi!
Nói xong, Lý Diên Khánh đặt một bản phê duyệt nghỉ phép và một thỏi bạc lên giường gã:
- Nghe huynh đệ ngươi nói, xương đùi của ngươi gãy thành ba đoạn, tổn thương tương đối nghiêm trọng, ít nhất phải dưỡng thương nửa năm. Đây là bản phê duyệt nghỉ ngơi nửa năm, còn có mười lạng bạc để ngươi bồi bổ thân thể. Yên tâm đi! Bổng lộc của ngươi vẫn sẽ phát xuống, vị trí vẫn giữ lại cho ngươi, ngươi cứ an tâm ở nhà dưỡng chân đi.
Lý Diên Khánh lại nói với phụ thân gã:
- Bá phụ hẳn là có kinh nghiệm rồi, xương đùi bị gãy quan trọng nhất chính là trước khi xương đùi chưa nối liền thì không được nhúc nhích, nếu không rất dễ biến thành người thọt.
Đào phụ liên tục gật đầu, lão có kinh nghiệm ở mỏ quặng:
- Lý Ngự Sử nói không sai, xương đùi hơi sai chỗ một chút sẽ biến thành người thọt, lúc trước ta cũng thấy nhiều rồi.
- Ngươi an tâm tĩnh dưỡng đi! Ta đi trước, vụ án kia ta cũng không tra xét nữa, trả lại phủ Khai Phong, để họ tự tra!
- Đa tạ Lý Ngự Sử tới thăm, ti chức vô cùng cảm kích!
Lý Diên Khánh vỗ vai gã, đứng dậy rời đi. Đào phụ đưa Lý Diên Khánh ra tới cửa ngõ. Lý Diên Khánh ngồi lên xe bò, lạnh lùng hỏi Trương Hổ:
- Ta để ngươi đánh gãy cả hai đùi hắn, tại sao chỉ gãy một chiếc?
- Lúc ấy vừa vặn có mấy hậu sinh đi tới, chúng ta sợ bị chặn trong ngõ nhỏ, đành vội vàng rút lui!
- Được rồi, chân hắn gãy thành ba đoạn, ít nhất phải dưỡng thương nửa năm, hắn nghe ra giọng của ngươi không?
- Ti chức ngậm lưỡi đồng trong miệng, giọng nói đã hoàn toàn thay đổi, đầu ngõ lại khá tối, chúng ta không đối mặt đánh hắn, còn che mặt, hẳn là không có vấn đề.
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu, cao giọng phân phó xa phu:
- Tới Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều!
Trong nội đường Bảo Nghiên Trai, Lý Diên Khánh hơi khom người nói với Mạc Tuấn:
- Kế sách của tiên sinh quả nhiên rất cao minh, vị trí Chủ Sự đã trống, mời tiên sinh ngày mai hãy tới nhận chức đi!
Mạc Tuấn cười nhạt một tiếng:
- Thật ra ta là tốt cho hắn, với tính cách của quan nhân, hắn làm tai mắt của Vương Phủ, không chết cũng phải tàn tật suốt đời. Ta chỉ để hắn nghỉ ngơi nửa năm, hắn hẳn là cảm kích ta mới đúng.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút:
- Nếu Vương Phủ lại muốn sắp xếp một Chủ Sự cho ta thì sao?
- Rất đơn giản, lại làm một vụ án, đuổi hắn tới nơi khác một năm, chuyện sắp xếp thế nào ngài nói là tính. Trừ khi Vương Phủ điều ngài đi, công việc cụ thể hắn quả thực không có cách nào với ngài.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Thật ra ta cảm thấy, Vương Phủ có thể sẽ thu mua tiên sinh.
Mạc Tuấn sờ lên mũi cười nói:
- Chuyện rất tốt! Ta lại có thể phát tài ngoài dự liệu.
Hai người nhìn nhau, cùng cười ha ha.
Đúng lúc này, một tiểu nhị chạy tới bẩm báo ngoài cửa:
- Khởi bẩm quan nhân, có người tới đưa một phong thư cho quan nhân.
- Người ở nơi nào?
- Ngay ngoài cửa lớn!
Lý Diên Khánh đứng dậy đi ra, thấy một người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa. Lý Diên Khánh vừa nhìn liền nhận ra y, chính là quản gia của Lương Sư Thành.
- Lưu quản gia đưa tin cho ta sao?
Lưu quản gia gật đầu, đưa một tờ giấy cho Lý Diên Khánh, quay người ngồi lên xe bò rời đi.
Lý Diên Khánh mượn ánh sáng mở tờ giấy ra, bên trong chỉ có một câu, ‘Khai thẩm vụ án ám sát Lâm Linh Tố’, chính là bút tích của Lương Sư Thành.
Lý Diên Khánh đốn ngộ trong lòng, nhất định là Lương Sư Thành và Thái Kinh đạt thành đồng minh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận