Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 617: Nói lời tạm biệt tại quán rượu

Chương 617: Nói lời tạm biệt tại quán rượuChương 617: Nói lời tạm biệt tại quán rượu
Vận mệnh cuối cùng của Chủng Sư Đạo không thể cứu vãn. Mười ngày sau, khi Quân nha quân bắc chinh đông lộ bị hủy bỏ, quân đội giải tán, quân đội trở lại chỗ của mình, Thiên tử Đại Tống Triệu Cát cự tuyệt ba lần, sau đó vẫn ‘bị ép’ chấp nhận thỉnh cầu lui sĩ của Chủng Sư Đạo, chuẩn lão về quê dưỡng lão, đồng thời trọng thưởng lão năm ngàn lạng vàng, một tòa nhà lớn ở phủ Kinh Triệu, năm ngàn khoảnh ruộng tốt.
Đồng thời xét thấy Chủng Sư Đạo liên tục không chịu tiếp nhận tước vị Quảng Dương Quận Vương, Triệu Cát cũng không miễn cưỡng nữa, lại phong lão làm Ung Quốc Công, Vương quan khóc họ còn sống duy nhất của Đại Tống cứ treo cao như vậy, lại dẫn tới vô số người thèm nhỏ dãi với nó.
Sau khi phê chuẩn thỉnh cầu lui sĩ của Chủng Sư Đạo, tâm tình của Thiên tử Triệu Cát rất tốt, lập tức phê chuẩn sổ ghi chép tăng thưởng công lao của quân bắc phạt đông lộ. Đây là chuyện tám vạn tướng sĩ quân đông lộ chờ đợi đã lâu, trước khi sổ ghi chép tăng thưởng công lao còn chưa phê chuẩn xuống, ai cũng không có lòng dạ trở về quê quán.
Cho nên khi quan tuyên chỉ công bố tin tức sổ ghi chép công tăng thưởng công lao được phê chuẩn, toàn bộ quân doanh đều sôi trào. Đại tướng thăng quan, binh sĩ lĩnh thưởng, họ liều mạng đánh trận không phải vì thứ này sao?
Trời vừa sáng ngày hôm sau, khi Chủng Sư Trung chậm rãi hạ quân kỳ bắc phạt dưới ánh mắt chăm chú của tám vạn người, Quân nha chính thức giải tán, mọi người bịn rịn chia tay. Phần lớn người đều tốp năm tốp ba đi vào kinh thành nâng ly thoải mái, hoặc tới kỹ quán mua xuân phát tiết.
Trong tầng hai quán rượu Thanh Phong; Lý Diên Khánh, Nhạc Phi, Vương Quý, Ngưu Cao ngồi tại một chiếc bàn cạnh cửa sổ uống rượu nói lời tạm biệt. Nhạc Phi được phong làm Đoàn Luyện Tương Châu, ngày mai sẽ phải về quê nhận chức. Nói ra cũng thú vị, Đoàn Luyện Tương Châu thực ra là chức quan trước đây của Vương Quý, sau khi Vương Quý từ chức thì vẫn để trống.
Trước đó Tông Trạch đã hỏi qua ý kiến của Nhạc Phi, Nhạc Phi một lòng muốn về quê chăm sóc cha mẹ, nhưng chức vụ tại Tương Châu thích hợp với gã cũng chỉ có cái này, gã đành phải đi nhận chức.
Vương Quý và Ngưu Cao đều sẽ tói quân Hà Đông nhận chức. Vương Quý là Chỉ Huy Sứ chính lục phẩm, Ngưu Cao là Chỉ Huy Phó Sứ chính thất phẩm. Đây là kết quả Lý Diên Khánh thuyết phục Chủng Sư Đạo, nếu không với sự khiêm tốn của Chủng Sư Đạo, thủ hạ của lão đều phải đi nhận hư chức.
Lý Diên Khánh thì không, thành Yên Kinh là Hữu Quân của hắn dùng mạng đánh hạ, chỗ tốt cuối cùng lại cho người khác, thủ hạ của mình lại hớp gió, loại chuyện này dù là ai cũng không đồng ý.
Lý Diên Khánh biện luận dựa vào lý lẽ, cuối cùng Chủng Sư Đạo đành phải nhượng bộ. Tất cả Thiên tướng thủ hạ của Lý Diên Khánh đều đảm nhiệm thực chức Chỉ Huy Sứ hoặc Chỉ Huy Phó Sứ, thống lĩnh quân đội không dưới ngàn người.
- Lần này lão Thang thảm rồi!
Vương Quý thở dài:
- Trước đó ta đã khuyên hắn nhiều lần, đừng nên đi lại quá gần với loại người như Đồng Quán, đi lại gần cũng được, nhưng bản thân ngươi của có bối cảnh hậu đài mới được, hoặc ngươi có tiền cũng không tồi. Nhưng cái gì lão Thang cũng không có, lần này hắn biết lợi hại rồi, bị Đồng Quán ném ra gánh tội thay, bị lột tới cùng.
Lý Diên Khánh cũng nghe được lời đồn, khen thưởng quân đông lộ xong, hiện giờ triều đình bắt đầu truy cứu trách nhiệm quân tây lộ bị diệt toàn quân, Đồng Quán đành phải chịu xử phạt cách chức cảnh tỉnh hời hợt tạm thời.
Nhưng dù sao tội bị diệt toàn quân còn ở đó, cá lớn phía trên không chịu gánh, vậy con tôm phía dưới đành phải chịu. Ngoại trừ Đô Thống Chế Tân Hưng Tông bị cách chức sung quân ra, mấy tên Phó Đô Thống cũng bị cách chức. Mặt khác, Đồng Quán lại đưa ra một bản danh sách hơn ba mươi người có trách nhiệm. Thống Lĩnh Thang Hoài thình lình xuất hiện, cuối cùng bị miễn hết thảy quan chức, biến thành sĩ tốt phổ thông, Thang Hoài đành phải ảm đạm về quê.
Lúc này, Ngưu Cao vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên nói:
- Có thể trốn thoát tính mạng trong mười vạn quân, đã là trời cao chiếu cố rồi, có được tất có mất, nếu không hắn sớm muộn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lý Diên Khánh kinh ngạc nhìn thoáng qua Ngưu Cao, hắn không nghĩ tới hán tử đen bình thường trầm mặc ít nói lại có thể nói ra kiến giải sâu sắc thế này.
- Lão Lý, có thời gian đi thăm lão Thang một chút đi!
Vương Quý cắn môi, qua nửa ngày mới nói ra câu này.
Lý Diên Khánh mỉm cười, hắn sao không rõ ý của Vương Quý. Dù sao Vương Quý cưới muội muội của Thang Hoài, quân hệ bình thường lại không tốt lắm, tình cảm anh rể gã lại không bỏ được.
- Ta biết rồi, có cơ hội về Thang Âm, ta sẽ đi thăm hắn một chút.
Lý Diên Khánh suy nghĩ, lại nói với Nhạc Phi:
- Chỗ ta có mấy khối đá không tồi, lúc ngươi về nhà đưa cho phụ thân Thang Hoài thay ta, coi như một chút tâm ý của vãn bối ta.
Phụ thân Thang Hoài rất thích thu thập đá, đây là chuyện họ đã biết từ nhỏ. Lúc này Lý Diên Khánh tặng đá cho phụ thân Thang Hoài, đương nhiên là uyển chuyển an ủi Thang Hoài, đồng thời lại cho gã một tia hi vọng. Từ nhỏ Thang Hoài là bạn tốt của hắn, mặc dù tâm tư công danh lợi lộc nặng nề một chút, lên thuyền hải tặc của Đồng Quán, nhưng không phải năm đó hắn cũng thiếu chút nữa lên thuyền hải tặc của Đồng Quán hay sao?
Nhạc Phi gật đầu, lại hỏi:
- Diên Khánh định đi nơi nào chưa?
Lý Diên Khánh lắc đầu, nói ra buồn cười, hắn là Đại tướng được phong quan đầu tiên, nhưng hắn lại là tướng lĩnh cuối cùng không biết chỗ của mình.
Làm quan Đại Tống nói tới ‘Quan chức sự một thể’, hắn đã có quan, Chính Phụng Đại Phu chính tứ phẩm; chức cũng có, Thừa Tuyên Sử Bảo Thắng Quân chính tứ phẩm, nhưng công việc cần làm cụ thể lại không có, đây mới là mấu chốt. Lúc trước việc hắn cần làm là Thống Chế Hữu Quân, nhưng Quân nha bắc phạt đã giải tán, công việc Thống Chế Hữu Quân cũng biến mất, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mưu cầu cao hơn.
- Vậy Diên Khánh dự định lưu lại kinh thành hay tới địa phương?
Nhạc Phi tiếp tục hỏi.
Gã biết Lý Diên Khánh có bối cảnh con rể Tào gia, không có khả năng không có chuyện gì để làm. Gã muốn biết một chút dự đình sau này của Lý Diên Khánh.
Lúc này, Vương Quý và Ngưu Cao cùng nhìn lại hắn, đây cũng là chuyện họ muốn biết.
Trước mặt mấy người bạn tốt, Lý Diên Khánh cũng không muốn giấu diếm, liền cười nói:
- Ta muốn tới Thái Nguyên đảm nhiệm Tri Phủ!
Nếu như một năm trước hắn nói ra lời này, tuyệt đối không có bất kỳ người nào tin tưởng, khi đó hắn vẫn chỉ là một Huyện Lệnh bát phẩm nho nhỏ. Hiện giờ hắn là quan lớn chính tứ phẩm, đường đường Huyện Hầu Thang Âm tam phẩm, hắn hoàn toàn có tư cách đảm nhiệm Tri Phủ. Đương nhiên, Phủ Doãn Khai Phong vẫm kém một chút, đây chính là chức vụ tòng tam phẩm, thực quan ít nhất phải có quan giai chính tam phẩm mới có thể làm được.
Vương Quý và Ngưu Cao vui mừng. Vương Quý nhảy cỡn lên nói:
- Chúng ta cũng ở Thái Nguyên, vậy chẳng phải mọi người có thể ra ngoài uống rượu hay sao?
Lý Diên Khánh dùng đũa gõ lên đầu hai người một cái:
- Hai người đừng vui mừng quá sớm, ta chỉ nói là ta muốn đi Thái Nguyên, cũng không nhất định có thể tới đó!
Vương Quý cười ha ha:
- Chúng ta đương nhiên hiểu được! Con rể Tào gia mà! Làm sao có thể muốn đi đâu thì đi nơi đó chứ?
Nói xong, gã lại nháy mắt với Nhạc Phi và Ngưu Cao, ngay cả người cổ hủ của Nhạc Phi cũng không nhịn được ngầm hiểu lẫn nhau bật cười.
Lý Diên Khánh không có cách nào với họ, đành nâng chén cười nói:
- Tới! Chúng ta cùng uống một chén, tiễn ba vị huynh đệ, đồng thời cũng chúc ba vị tiền đồ như gấm, bay xa vạn dặm!

Cáo biệt ba người bạn tốt, Lý Diên Khánh cũng trở về nhà mình. Đây là lần đầu về nhà sau khi hắn xuất chinh hai tháng. Ba người Tào Uẩn sớm chuẩn bị một bàn tiệc rượu đón tiếp. Mặc dù Lý Diên Khánh đã uống rượu buổi chiều, nhưng hắn cũng không dám kiếm cớ rời đi, đành phải ngồi xuống cùng nhau ăn cơm uống rượu với người nhà. Trong bữa tiệc vui vẻ hòa thuận, tiếng cười không ngừng, trong lúc nhất thời Lý Diên Khánh dần quên đi lửa chiến Yên Kinh và Chủng Soái thương cảm rời đi.
Ban đêm, hắn ngủ trong phòng Tư Tư. Tiểu biệt thắng tân hôn, đêm này hắn hưởng hết ôn nhu, Tư Tư đương nhiên cũng như hạn hán đã lâu đón mưa lành. Hiệu quả cực kỳ rõ rệt, ngày thứ hai, nàng trở nên mắt sáng răng trắng, cực kỳ xinh đẹp, dường như trong vòng một đêm, tất cả sinh cơ đều bừng sáng.
Nhưng ngày thứ hai Lý Diên Khánh cũng không nghỉ ngơi, vừa sớm hắn đã tới phủ đệ của Lương Sư Thành, đây là chuyện hắn đã bàn bạc trước với Tào Bình, công phu mặt ngoài với Lương Sư Thành vẫn phải làm đủ, không thể thâm giao nhưng cũng không thể đắc tội tiểu nhân.
Chẳng qua thời gian Lý Diên Khánh ở trong quan trường càng dài, hắn hiểu càng nhiều chuyện. Ví dụ như Tào Thịnh nói Vương Đỉnh là tâm phúc lớn nhất của Lương Sư Thành, Lý Diên Khánh lại coi thường. Lúc trước hắn cho rằng Đặng Ung là tâm phúc lớn nhất của Lương Sư Thành, kết quả lại nhảy ra một Phủ Doãn Khai Phong.
Hiện giờ Lý Diên Khánh mới hiểu được, tâm phúc lớn nhất của Lương Sư Thành tuyệt đối không tùy tiện lộ mặt, không tới thời điểm quan trọng, người này tuyệt đối không để lộ thân phận.
Hắn chỉ chờ giây lát trước cửa Lương phủ, đại viện liền dẫn hắn vào trong phủ:
- Vận may của Lý Thừa Tuyên không tồi, bình thường nghỉ tuần lão gia đều ở trong cung, hôm nay vừa vặn ngoại lệ, Lý Tuyên Thừa liền tới rồi.
Lý Diên Khánh thầm cười khổ một tiếng, giác ngộ chính trị của những quản gia này khá cao, cũng biết được hắn đã được phong làm Thừa Tuyên Sử.
Không bao lâu, Lý Diên Khánh đi tới trước thư phòng của Lương Sư Thành. Hắn dừng lại như bình thường, đại viện cười nói:
- Lão gia nói, ngài có thể trực tiếp đi vào, không cần ta thông báo!
Lý Diên Khánh cũng không kỳ quái, trước kia hắn đã có đặc quyền này, về sau bởi vì chuyện Thái tử mà lạnh nhạt với Lương Sư Thành, đặc quyền này bị hủy bỏ, hôm nay lại trở về, đoán chừng là vì ngày thứ hai về nhà hắn đã tới thăm lão.
Lý Diên Khánh trực tiếp đi vào thư phòng, thấy Lương Sư Thành đang đứng trước bàn viết chữ. Còn chưa chờ hành lễ, Lương Sư Thành đã cười tủm tỉm vẫy tay gọi hắn:
- Diên Khánh mau tới xem bức chữ này của ta, là bức chữ tốt nhất mà ta đã viết năm nay.
- Xem ra cảm xúc của Thái Phó rất tốt!
Lý Diên Khánh cười đi tới, lại phát hiện lão viết không phải chữ Tô, mà là thể Sấu Kim của Triệu Cát, lại viết rất ra dáng, có vài phần thần vận của Triệu Cát.
Lý Diên Khánh gật đầu cười nói:
- Bảng hiệu Bảng Nghiên Trai đã hơi cũ rồi, phụ thân ta đang buồn bực đây! Không phải sao, tìm được biện pháp giải quyết rồi.
Lý Diên Khánh thổi phồng rõ ràng khiến Lương Sư Thành cực kỳ vui mừng, lão cười ha ha:
- Thật sẽ là thật, ta viết có giống cũng không thay thế được.
Lão đặt bút xuống cười nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi!
Lý Diên Khánh cảm thấy khoản giao dịch này không tồi, một câu thổi phồng đổi lấy việc mình không cần hành lễ. Trong lòng hắn cực kỳ mâu thuẫn, thực sự không muốn cúi đầu hành lễ với Lương Sư Thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận