Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 427: Dạ tập trại địch.

Chương 427: Dạ tập trại địch.Chương 427: Dạ tập trại địch.
Tống Giang được Lý Quỳ cõng ra khỏi đám cháy, Ngô Dụng đi phía sau lưng họ. Có lẽ hỏa công của đối phương lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Tống Giang, lúc y rời khỏi chiến trường, không nhịn được quay đầu hạ lệnh với Đổng Bình:
- Đổi dùng hỏa cầu đánh trả đối phương!
Trong ngọn lửa, quân Lương Sơn không còn sử dụng Phích Lịch Pháo, mà thay đổi sử dụng hỏa cầu thật lớn, dùng vải thấm dầu lửa cuộn lại thành quả cầu lớn. Binh sĩ Lương Sơn đốt hỏa cầu, hơn hai mươi hỏa pháo cỡ lớn cùng phát xạ, liền thấy hai mươi hỏa cầu thật lớn bay lên không phóng về phía quân địch.
Hỏa cầu chỉ bắn xa hai trăm bước, sau khi từng quả hỏa cầu thật lớn hạ xuống, lại bắn lên cao, tiếp tục lăn về phía trước hơn trăm bước, đánh tới quan quân dày đặc. Binh sĩ hô lên một tiếng, vội vàng nằm rạp trên mặt đất. Mặc dù như vậy, hỏa cầu thật lớn vẫn nện lật vài chiếc máy ném đá, gần trăm binh sĩ chịu thương, trong đội ngũ quan quân xuất hiện rối loạn nho nhỏ.
Chủng Sư Đạo lại không động, mặt lão không thay đổi nhìn mấy chiếc hỏa pháo loại lớn và tường doanh quân Lương Sơn đã bắt đầu cháy hừng hực. Lão lạnh lùng ra lệnh:
- Nỏ quân kết thuẫn trận bảo vệ máy ném đá, thay đổi dùng Chấn Thiên Lôi xạ kích!
Hai ngàn nỏ quân dưới sự thống lĩnh của đại tướng Hà Quán vọt tới trước máy ném đá, họ dùng thuẫn lớn kết thành tường thuẫn, bảo vệ máy ném đá. Cùng lúc đó, một vòng tấn công của quân Lương Sơn lại bắt đầu, hỏa cầu thật lớn gào thét bay tới, nện lên tường thuẫn, vượt qua trận địa máy ném đá, bắn về phía nỏ quân xa hơn. Mỗi một hỏa cầu lớn bay tới đều khiến quan quân rối loạn một hồi.
Dầu hỏa của quan quân bị binh sĩ Lương Sơn dùng bùn đấy tiến hành vùi lấp dập lửa hữu hiệu, hỏa cầu của quân Lương Sơn phản kích lại có thể phát huy một chút hiệu quả.
Nhưng khi quan quân chính thức sử dụng Chấn Thiên Lôi, thế cục bỗng nhiên thay đổi.
Mười lăm quả Chấn Thiên Lôi đen nhánh đầu tiên bắn vào đại doanh quân Lương Sơn, ba quả trong đó tịt ngòi, mười hai quả Chấn Thiên Lôi nổ tung liên tiếp, tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng hơn trăm dặm.
Ánh lửa tóe ra, khói đặc tràn ngập, hơn ngàn binh sĩ quân Lương Sơn bị nổ chết tại chỗ, hai tòa tháp quan sát ầm ầm đổ xuống trong tiếng nổ, hai mươi mấy khung hỏa pháo bị nổ vỡ nát, một đoạn tường doanh dài hơn mười trượng bị nổ sụp đổ, tường doanh trong phạm vi trăm bước lộn xộn, không còn một người sống.
Cách mấy trăm bước, lều vải trong đại doanh quân Lương Sơn đã thu thập sạch sẽ để phòng ngừa bị cháy, mấy vạn tướng sĩ đều bị tiếng nổ của Chấn Thiên Lôi khiến cho hồn bay phách tán, bịt lỗ tai ngồi xổm trên mặt đất, Tống Giang cũng không ngoại lệ.
Thật lâu sau, Tống Giang chậm rãi đứng dậy, trợn mắt há mồm nhìn tường doanh đổ sụp và hỏa pháo bị nổ vỡ nát. Y rốt cuộc hiểu được, một khi phòng ngự đại doanh quân Lương Sơn bị phá hỏng, chính là thời điểm Chủng Sư Đạo tiến công quy mô.
Tống Giang thở thật dài, quay đầu nói với Đổng Bình:
- Đổng tướng quân, tập kết binh lực huyết chiến với quân địch đi! Chẳng mấy chốc họ sẽ tiến công.
Đổng Bình gật đầu:
- Xin tướng quân lui về hậu doanh, bên này do ta chỉ huy. Coi như Chủng Sư Đạo tự mình giết tới, ta cũng muốn để hắn phải trả cái giá thảm trọng.
Gã quay đầu ra lệnh:
- Nhanh chóng đưa tướng quân về hậu doanh!
Tống Giang, Ngô Dụng cùng mười mấy quan văn khác được đưa tới hậu doanh. Ba vạn quân Lương Sơn dưới sự dẫn đầu của các đại tướng Đổng Bình, Hô Diên Chước, Lỗ Trí Thâm, Tôn Lập bắt đầu nhanh chóng tập kết; phía trước là năm ngàn nỏ binh, sắp xếp thành năm hàng, đằng sau là mấy vạn trường binh.
Lúc này tường doanh đã bị nổ sụp một lỗ hổng hơn trăm trượng, không cách nào phòng ngự trên tường doanh, chỉ có thể chờ đợi tường doanh đổ sụp, quân địch xông vào đại doanh, sau đó lại dùng tiễn trận cường đại chặn đánh đối phương.
Khi tường doanh lung lay ầm ầm đổ xuống, tuyến phòng ngự cuối cùng của quân Lương Sơn cũng biến mất, Chủng Sư Đạo nở nụ cười trên mặt, lập tức ra lệnh:
- Toàn quân rút về đại doanh!
Máy ném đá liền được lắp đặt trên xe bò bắt đầu theo đại quân rút về hướng nam. Không bao lâu, quan quân liền biết mất, để lại đại doanh quân Lương Sơn hỗn độn và mấy vạn binh sĩ chưa tỉnh hồn.

Lão tướng Chủng Sư Đạo am hiểu dùng binh đã vận dụng thành công kế sách dụng binh. Ngày thứ hai, Tống Giang bị Chấn Thiên Lôi làm sợ vỡ mật đưa ra quyết định, từ bỏ Tế Châu, toàn quân rút về huyện Tu Thành, bao gồm cả bảy ngàn binh sĩ do Lâm Xung dẫn đầu ở huyện Cự Dã và ba vạn quân đội của Lô Tuấn Nghĩa tại huyện Nhậm Thành.
Xế chiều hôm đó, Lâm Xung từ bỏ huyện thành Cự Dã, dẫn bảy ngàn quân đội rút về phía bắc theo Tống Giang. Cùng lúc đó, mệnh lệnh rút quân của Tống Giang cũng được đưa tới đại doanh quân Lương Sơn tại huyện Nhậm Thành.
Nhận được tin tức, Chủng Sư Đạo thay đổi tác phong cẩn thận ổn trọng bình thường, lão lập tức viết một lá thư, phái người dùng tốc độ quân báo khẩn cấp tám trăm dặm chạy tới Vận Thành chuyển cho Lý Diên Khánh.
Đồng thời, Chủng Sư Đạo ra lệnh Tông Trạch dẫn năm ngàn quân tiến vào chiếm huyện Cự Dã, thay đổi trọng địa hậu cần thành huyện Cự Dã. Lão lại tự mình dẫn hai vạn quân đội tinh nhuệ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh tới huyện Nhậm Thành.

Tục ngữ nói trăm nghe không bằng một thấy, mặc dù binh sĩ đưa tin miêu tả uy lực Chấn Thiên Lôi cực kỳ đáng sợ, nhưng Lô Tuấn Nghĩa không tận mắt nhìn thấy lại không quá tin tức có hỏa khí uy lực lớn như vậy.
Khiến Lô Tuấn Nghĩa bất mãn nhất chính là, một loại hỏa khí kiểu mới đã khiến Tống Giang sợ hãi từ bỏ Tế Châu, lui giữ Vận Châu, quả thực khiến anh hùng thiên hạ chế nhạo.
Mặc dù trong lòng Lô Tuấn Nghĩa cực kỳ bất mãn với Tống Giang, nhưng y vẫn nhổ trại rút lui về phía bắc sau một ngày. Đêm hôm ấy, đại quân Lô Tuấn Nghĩa tạm thời trú đóng trên một vùng đất bỏ hoang phía nam trấn Tôn Gia.
Trong đại trướng đèn đuốc sáng trưng, Hỗ Thành khuyên Lô Tuấn Nghĩa:
- Ta đoán chừng Chấn Thiên Lôi cũng chỉ là một cái cớ, nguyên nhân thật sự là Vận Châu căng thẳng, Tống Giang rất khó duy trì tác chiến hai tuyến, chỉ có thể lựa chọn rút quân bảo đảm Vận Châu.
Lô Tuấn Nghĩa nhướng mày nói:
- Lý Diên Khánh vẫn chỉ là thằng nhóc chưa tới hai mươi tuổi, hắn thật sự lợi hại như vậy sao?
Hỗ Thành cười khổ một tiếng:
- Từ nhỏ hắn đã không tầm thường rồi, một lần rơi xuống giếng khiến hắn như được thần linh phụ thể, thay đổi cực lớn. Chỉ sợ ngoài phụ thân Lý Đại Khí của hắn ra, cũng chỉ có ta hiểu rõ rất. Khi đó ta đã cảm thấy sau khi lớn tiểu tử này sẽ không tầm thường, dù sao cũng không nghĩ tới hắn lại dẫn quân tham dự vây quét quân Lương Sơn. Nói ra chỉ sợ liên quan rất lớn tới việc Vương Anh đồ thành Thang Âm, nếu không hắn nhất định né tránh. Ta hiểu hắn rất rõ, hắn chính là loại người ân oán cực kỳ rõ ràng.
Lô Tuấn Nghĩa hừ một tiếng:
- Tống Giang vì người mình không phân biệt được thị phi, Vương Anh cưỡng ép cướp đoạt quân quyền của Sài Tiến, chuyện nghiêm trọng như vậy hắn lại ngầm cho phép, còn phái Ngô Dụng cảnh cáo Sài Tiến. Loại người này làm thủ lĩnh hào kiệt Lương Sơn, quân Lương Sơn có thể thành đại sự gì?
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm liên tiếp, trong đại doanh lập tức hỗn loạn. Lô Tuấn Nghĩa và Hỗ Thành nhìn nhau, Lô Tuấn Nghĩa thầm kêu không tốt, rút bảo kiếm xông ra đại trướng, chỉ thấy một dải lửa phía nam đại doanh, tiếng hô giết rung trời, các binh sĩ đâm quàng đâm xiên, hỗn loạn.
Lúc này, một binh sĩ lảo đảo chạy tới hô lớn:
- Không xong rồi, quân địch công phá đại doanh rồi, đang giết vào!
Lô Tuấn Nghĩa cả kinh choáng váng, y bị quân địch cướp trại. Hỗ Thành kinh nghiệm phong phú, lập tức hô lớn:
- Tướng quân, nam doanh đã khó giữ được, nhanh dẫn huynh đệ bắc doanh rút lui, nếu không chúng ta sẽ bị tiêu diệt toàn quân!
Lô Tuấn Nghĩa lập tức tỉnh táo, liền xoay người lên ngựa, dưới vòng vây của thân binh, chạy vội tới bắc doanh, từ xa nghe y hô lớn:
- Nhanh rút lui cùng ta!
Hỗ Thành lại không yên lòng nữ nhi, y xoay người lên ngựa, quất mạnh chiến mã, chạy vội tới tây doanh chỗ nữ nhi Hỗ Thanh Nhi.
Chủng Sư Đạo dẫn hai vạn đại quân chờ quân đội của Lô Tuấn Nghĩa ở nửa đường. Khi Lô Tuấn Nghĩa cắm trại ban đêm, Chủng Sư Đạo dẫn hai vạn quân đội dạ tập đại doanh phía nam quân Lương Sơn thành công.
Lúc này, quân đội của Chủng Sư Đạo đã giết vào trong quân doanh, họ phóng hỏa khắp nơi, chia binh truy sát quân địch chạy trốn. Quân đội của Lô Tuấn Nghĩa không có chuẩn bị, toàn quân tan tác dưới sự tấn công mạnh mẽ của hai vạn đại quân.
Các binh sĩ bị đánh tơi bời, chạy trốn về phía bắc. Quan quân đuổi theo, giết cho quân địch máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, người đầu hàng vô số kể.
Đuổi theo hơn ba mươi dặm, Chủng Sư Đạo mới hạ lệnh thu binh. Trận chiến này quân đội của Lô Tuấn Nghĩa tổn thất cực kỳ thảm trọng, toàn bộ lương thực và quân nhu đều bị quân địch thu được, ba vạn đại quân bị chém đầu hơn bảy ngàn người, hơn vạn người đầu hàng.
Sau khi trời sáng Lô Tuấn Nghĩa chỉ thu được hơn năm ngàn bại binh, nghĩ tới ba vạn đại quân sụp đổ trong vòng một đêm, khiến Lô Tuấn Nghĩa xấu hổ giận dữ vạn phần, muốn rút kiếm tự vẫn. Yến Thanh tay mắt nhanh nhẹn, ôm chặt nghĩa phụ hô lớn:
- Nghĩa phụ thường nói, Hán Cao Tổ nhiều lần thất bại bởi Hạng Vũ, duy một trận chiến Cai Hạ thành công, nhưng vì sao nghĩa phụ lại quá nghiêm khắc với bản thân mình?
Đám thân binh cũng tiến tới cướp đoạt kiếm của Lô Tuấn Nghĩa. Lúc này, một đội hơn ngàn người hoảng sợ chạy tới, chính là Hỗ Thành và Hỗ Thanh Nhi, khôi giáp hai người đều nhuộm máu đỏ tươi, có vẻ cực kỳ chật vật.
Hỗ Thành nhìn thấy Lô Tuấn Nghĩa, vội vàng nói:
- Ta chỉ tập hợp được hơn một ngàn ba trăm người, rất nhiều binh sĩ Tế Châu hoặc đầu hàng, hoặc thừa cơ đào vong về nhà. Phó Soái không nên chờ nữa, đằng sau không còn bại binh!
Lô Tuấn Nghĩa thở dài một tiếng, đành hợp binh với Hỗ Thành, hoảng sợ lui về Vận Châu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận