Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 857: Gác giáo đối đãi

Chương 857: Gác giáo đối đãiChương 857: Gác giáo đối đãi
Trong màn đêm, doanh trại quân Tống canh gác hết sức nghiêm mật, từng đội binh sĩ đi tuần khắp bốn phía doanh rào. Bên ngoài một dặm cũng thỉnh thoảng xuất hiện hình bóng kỵ binh trinh sát, bốn phía xung quanh đại doanh đào chiến hào rất sâu, chôn không ít cọc nhọn, chỉ có cửa từ hai hướng nam, bắc của đại doanh là tương đối an toàn.
Chỗ cửa doanh đương nhiên là nơi quan trọng nhất, trước hai cửa thành đều có hơn năm trăm binh sĩ đứng gác, hai bên tháp canh cũng có binh sĩ thường xuyên quan sát động tĩnh bốn phía, một khắc cũng không lơ là.
Chủ tướng phụ trách trực đêm nay là Thống chế Ngưu Cao. Lúc này, y đang tuần sát chỗ cửa bắc, hôm nay là đêm đầu tiên ở trại, nhất là phải phòng ngừa quân địch cướp trại ban đêm.
Ở Kinh Triệu, Ngưu Cao khá nổi danh trong quân đội, y là bộ hạ của Phó Đô Thống Vương Quý, mặc dù là người khá thầm lặng, nhưng y làm việc rất thẳng thắn quả quyết, nhiều lần lập công, trở thành đại tướng thứ ba được phong làm Thống Chế trong rất nhiều Thống Lĩnh, chỉ sau Yến Thanh và Tào Mãnh.
- Ngưu tướng quân, phòng bị nghiêm cẩn như vậy, có phải là có chút hơi quá lên không? Thủ quân Vi Thành sao có thể ra khỏi thành cướp trại chứ?
Một thuộc hạ nói khẽ với Ngưu Cao.
Ngưu Cao khoát khoát tay:
- Tiểu tử ngươi phải hiểu rõ, chúng ta không phải vì quân đội Vi Thành, mà là phòng ngự nhánh quân đội phía đông kia.
- Nhưng mà nếu có thể ngoài lỏng trong chặt, không khéo vẫn có thể dẫn dụ bọn chúng công thành. Quá chặt chẽ như vậy, bọn chúng ngược lại còn không dám tới.
Ngưu Cao nhẹ thở dài một tiếng:
- Ý kiến này Vương Phó Thống cũng từng đưa ra, nhưng Đô Thống lại có suy nghĩ khác. Hắn không muốn có quân địch đến cướp trại.
- Có phải là muốn đi Đạp Cắt..
Thuộc cấp còn chưa nói xong, Ngưu Cao liền đập y một cái:
- Đừng có nói bừa. Chuyện này không phải là chuyện chúng ta nên hỏi. Chấp hành tốt quân lệnh là được.
Thuộc cấp lè lưỡi, không dám lên tiếng nữa. Lúc náy, bên ngoài doanh trại truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Ngưu Cao vội vàng thúc ngựa qua, nghe thấy lính gác hô:
- Là ai?
- Trinh sát bên ngoài phía đông!
- Khẩu lệnh!
- Trường sinh quả!
Đối chiếu xong khẩu lệnh, một tên trinh sát thúc ngựa chạy tới, xoay người xuống ngựa trước cửa doanh. Lính thủ vệ kiểm tra một lần nữa lệnh bài trinh sát của y mới cho y vào quân doanh.
- Có tình báo muốn báo cáo sao?
Ngưu Cao hỏi.
- Khởi bẩm tướng quân, ti chức phát hiện quân chủ lực của kẻ địch ở bên ngoài ba mươi dặm.
Quân chủ lực đáng lẽ ra phải ở La Thành bên ngoài năm mươi dặm mới đúng. Hiện tại, lại xuất hiện ở phạm vi ba mươi dặm, hiển nhiên là quân chủ lực của địch đã có hành động, Ngưu Cao vội vàng nói:
- Ngươi đi theo ta!
Y dẫn trinh sát chạy vào hướng đại trướng.
Lúc này, đại trướng trong vẫn vẫn đèn đuốc sáng trưng, Lý Diên Khánh đứng trước địa đồ trầm mặc không nói gì. Hắn đang suy nghĩ tiếp theo nên ứng phó thế nào, sáng sớm ngày hôm nay hắn nhận được tin khẩn, quân Tây Hạ tăng cường tiến công với Phượng Tường Phủ. Quân Tây Hạ rõ ràng muốn đánh vào trong quan, cắt đứt đường lui của mình, Tây Hạ không có ý định rời khởi Hi Hà Lộ, chứng tỏ áp lực mình đưa ra chưa đủ, còn chưa làm cho Tây Hạ cảm thấy có nguy cơ.
- Đô Thống, ti chức cảm thấy có chút kỳ lạ. Rõ ràng Tây Hạ binh lực không đủ, vì sao không động viên bộ lạc xuất binh?
Vương Quý bên cạnh khó hiểu nói.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Tây Hạ cũng cần phải cân nhắc khả năng chịu đựng của quốc lực. Những năm gần đây, Tây Hạ luôn ở trong tình trạng chiến tranh, hơn nữa chúng phần lớn đều dựa vào Liêu Quốc, Liêu Quốc bị diệt, tranh đoạt Đại Đồng Phủ với quân Kim lại đại bại, hẳn là quốc lực đã chịu không nổi rồi.
Lưu Kỹ cũng cười bổ sung:
- Đô Thống nói không sai. Tây Hạ không giống với đại Tống là trung ương tập quyền, bọn họ thực chất là do các bộ lạc hợp tành, cho dù là bộ lạc lớn nhất là Thác Bạt cũng không phải là cùng một lòng. Mấy năm nay, Tây Hạ tổn thất nặng nề, các bộ lạc không chiếm được lợi ích, đương nhiên không ngoan ngoãn nghe theo triều đình Triệu Hoán như trước nữa. Lý Càn Thuận phải đưa ra được lợi ích tương đương, các bộ lạc mới xuất binh. Có lẽ y không nỡ đưa ra lợi ích mới không huy động được lực lượng cả nước.
Vương Quý trầm ngâm một chút nói:
- Lý Càn Thuận có thể thà nhường lợi ích cho các bộ lạc, cũng không muốn rút khỏi Hi Hà Lộ không?
- Có thể có khả năng này, hơn nữa khả năng là rất lớn. Sách lược của chúng ta chỉ nắm được bốn phần, nếu như Tây Hạ sống chết không chịu lui, vậy chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng hao tổn quốc lực Tây Hạ.
Ba người đang nói, bên ngoài có binh sĩ bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô Thống, Ngưu Thống Chế có việc gấp cầu kiến.
- Đô Thống, nhất định là địch có tình hình mới!
Lưu Kỳ phản ứng đầu tiên.
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Để cho y vào!
Lát sau, Vương Quý mang theo trinh sát bước nhanh đến, khom người thi lễ:
- Tham kiến Đô Thống Chế, tham kiến Lưu Đô Thống!
- Vương tướng quân có quân tình gì cần bẩm báo?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Khởi bẩm Đô Thống, trinh sát huynh đệ này phát hiện động tĩnh quân địch!.
Vương Quý nháy mắt chó áp đội trinh sát bên cạnh, y vội vàng tiến lên nói:
- Khởi bẩm Đô Thống, ti chắc cùng thủ hạ tại hẻm Bạch Mã phát hiện quân chủ lực của địch!
Lý Diên Khánh lập tức đi đến cạnh địa đồ, nhanh chóng nhìn đến hẻm Bạch Mã, nằm ở đầu bắc Đạp Cắt Lĩnh, cách doanh trại quân Tống khoảng ba mươi dặm.
Nhìn từ vị trí này, mục tiêu của quân Tây Hạ hiển nhiên là Đạp Cắt Linh, Lý Diên Khánh và Lưu Kỳ nhìn nhau, Lý Diên Khánh hỏi:
- Quân địch có bao nhiêu người
- Ước chừng khoảng một vạn năm đến hai vạn người. Binh lính đi rất nhẹ nhàng, không mang theo quân nhu!
Có mang theo quân nhu hay không cũng không quan trọng, Đạp Cát Trại cách La Thành có bảy mươi dặm, nếu không tấn công được, nhanh chóng rút lui cũng không ảnh hưởng đến sống chết của quân đọi, nhưng nếu La Thành thất thủ thì sao?
Lý Diên Khánh chắp tay đi qua đi lại, hắn đang suy nghĩ làm thế nào dùng cái giá thấp nhất để hạ quân Tây Hạ. Lúc này, Lưu Kỳ lại hỏi:
- Ngươi xác định quân địch không mang theo quân nhu?
- Quân nhu khẳng định không mang theo, nhưng phía sau có mang theo hay không thì ti chức tạm thời không biết.
Lưu Kỳ khoát khoát tay, để áp đội trinh sát đi ra. Lúc này, Lý Diên Khánh cười hỏi Ngưu Cao:
- Lão Ngưu có suy nghĩ gì không?
Ngưu Cao khom người nói:
- Ti chức cho rằng quân địch một mình xâm nhập là hành động không thông minh!
Lưu Kỷ mỉm cười:
- Ngưu Tướng Quân nói đúng. Suy cho cùng Lý Càn Thuận vẫn có vẻ hơi khinh địch.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta hiện đang suy nghĩ nên làm thế nào để diệt quân địch với cái giá thấp nhất?
- Nếu như muốn dùng giá thấp nhất, vậy sẽ phải tránh đối đầu chính diện.
Lý Diên Khánh thở dài:
- Vậy thì phải xem Trương Thuận có giữ được Đạp Cắt Trại hay không.
- Đô Thống có thể bố trí hai đầu.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát, nói với Ngưu Cao:
- Ta giao cho ngươi ba ngàn quân, nhất định phải nắm được La Thành cho ta!
- Ti chức tuyệt đối không để Đô Thống thất vọng!
Ngưu Cao tiếp nhận quân lệnh, thi lễ xoay người đi.
Ngưu Cao đương nhiên không lập tức đi, y còn muốn gặp Vương Quý, thảo luận cụ thể công việc xuất binh.
Lý Diên Khánh lập tức nói với Lưu Kỳ:
- Chúng ta chia binh làm hai đường, ngươi tiếp cận Vi Thành, còn quân địch phía nam thì để ta phụ trách.
Viện quân Tây Hạ tổng có hai vạn người, do Đại Tướng Cao Đình Nghĩa làm thống soái. Đạo quân Tây Hạ này thuộc quân Sơn Ngoa quân, cũng chính là do người Khương Hồ ở biên cương lập thành, am hiểu tác chiến miền núi. Trong quân đội Tây Hạ, họ thuộc quân đội tầng thấp nhất, bất luận là trang bị, huấn luyện đều tương đối lạc hậu.
Bọn chúng từ Hạ Châu cách hơn bảy trăm dặm chạy đến, bổ sung hậu cần lương thực ở La Thành, sau khi chỉnh đốn hai ngày lền đánh đến Đạp Cắt Trại.
Ý đồ của quân Tây Hạ hết sức rõ ràng, chính là muốn đoạt lại Đạp Cắt Trại, chặn đường lui của quân Tống. Ý đồ này là do quân chủ Lý Càn Thuận đưa ra, mặc dù Cao Đình Nghĩa cảm thấy không khả quan lắm, nhưng y cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể toàn lực chấp hành.
Chiến thuật duy nhất mà Cao Đình Nghĩa làm được, chính là hành quân vào ban đêm, tư trang gọn gàng, vứt hết quân nhu vướng bận, mượn sự yểm hộ của bóng đêm cấp tốc hành quâm, làm cho quân Tống trở tay không kịp.
Chỉ tiếc đối thủ của y là Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh sớm đã đoán được sách lược của Tây Hạ, an bài trinh sát cường đại, làm cho hành tung quân Tây Hạ hoàn toàn bị bại lộ dưới con mắt của quân Tống.
Trời vừa sáng, hai vạn quân Tây Hạ đã tới chân núi Đạp Cắt Trại.
Phía bắc Đạp Cắt Trại dễ thủ khó công, đường núi quanh co để lên, từ chân núi lên đỉnh khoảng ba trăm bước, nhưng nếu như đi qunah co thì mất hai dặm.
Quân Tây Hạ không có thời gian nghỉ ngơi, nhiều nhất nửa canh giờ nữa trời sẽ sáng. Khi đại quân vừa đến chân núi, Cao Đình Nghĩa lập tức truyền lệnh tấn công.
Quân Sơn Ngoa am hiểu tấn công địa hình núi, cũng hiểu thủ đoạn đánh lén, Cao Đình Nghĩa phái ba trăm quân tinh nhuệ dưới sự yểm hộ của màn đêm sắp tàn nhanh chóng tiến công lên đỉnh núi.
Ba canh giờ trước, Trương Thuận đã nhân được tin tướng, quân Tây Hạ sắp tấn công Đạp Cắt Trại ban đêm. Y thống lĩnh ba ngàn quân chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến, vũ khí thủ thành chủ yếu của Đạp Cắt Thành là từng cây gỗ lăn lớn, thêm vào đó là cung nỏ cùng dầu hỏa, súng đạn.
Nhưng sau khi quân Tống chiếm được Đạp Cắt Trại đã tăng cường một lượng lớn vũ khí phòng ngự, chủ yếu là chấn thiên lôi và gai củ ấu. Ngoài ra, Trương Thuận còn đem chiến tuyến kéo dài đến sơn đạo, trên sườn núi cũng bố trí công sự, phái một ngàn binh sĩ mai phục trên đường núi.
Màn đêm dù đen, nhưng lại có ánh sao, bóng người trùng điệp đang lặng lẽ hướng về đỉnh núi.
Tướng lĩnh quân Tống thủ ở sườn núi là Trương Hoa, là huynh đệ kết nghĩa của Trương Thuận. Vốn dĩ họ Chương, sau khi kết bái đổi thành Trương, là tiểu đệ Trương Thuận tín nhiệm nhất, mặc dù mới hơn hai mươi tuổi, nhưng cũng từng thống lĩnh hơn ngàn người, hiện tại đang giữ chức Bộ tướng trong quân Tống.
Trương Hoa đã nhìn ra bóng quân Tây Hạ đang hướng lên, y cười lạnh một tiếng, khoát khoát tay, tất cả binh sĩ nằm rạp người sau bao cắt, giơ thần tí nỗ lên, kiên nhẫn đợi lệnh tấn công.

Bạn cần đăng nhập để bình luận