Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 376: Thang Âm thất thủ.

Chương 376: Thang Âm thất thủ.Chương 376: Thang Âm thất thủ.
Phủ Đại Danh là kinh bắc trong bốn kinh của triều Tống, địa vị hơn xa các Châu Phủ bình thường tại triều Tống. Cho nên khi quân Lương Sơn đánh phủ Đại Danh năm mươi ngày trước, rốt cuộc khiến triều đình tức giận, Triệu Cát lập tức hạ chỉ, điều ba vạn Cấm Quân biên cương từ phủ Chân Định tới chiếm giữ phủ Đại Danh, do Phủ Doãn Lương Trung Thư toàn quyền chỉ huy.
Mấy năm nay quân Lương Sơn nhiều lần đánh bại quan binh, đội ngũ nhanh chóng lớn mạnh, đã từ mấy ngàn người ban đầu tăng lên đến năm vạn người. Một Lương Sơn nho nhỏ đã không chứa được họ, quan trọng hơn là quân Lương Sơn nhiều lần đánh bại quan binh, nhất là sau khi đánh bại Thái Úy Cao Cầu, Tống Giang phát hiện quân đội triều đình mục nát không chịu nổi một kích, dã tâm của y bắt đầu bành trướng kịch liệt, y cảm thấy mình cũng có thể cát cứ một phương tự xưng Vương.
Bắt đầu thừ năm trước, quân Lương Sơn đầu tiên công hạ Vận Châu và Tế Châu, dùng thời gian nửa năm đứng vững gót chân tại Vận Châu và Tế Châu. Đến mùa hè năm nay, quân Lương Sơn bắt đầu chỉ huy bắc thương, công kích Bác Châu bờ bắc Hoàng Hà.
Với quân Lương Sơn mà nói, tiến đánh phủ Đại Danh tuyệt đối không đơn giản là báo thù cho Lô Tuấn Nghĩa. Địa vị chính trị của phủ Đại Danh rất cao, đánh hạ phủ Đại Danh, có lực ảnh hưởng chính trị rất lớn, có ý nghĩa cực lớn để quân Lương Sơn thoát khỏi thân phận ‘phỉ’.
Cho nên sau khi quân Lương Sơn lần đầu đánh huyện Đại Danh thất bại, Tống Giang dẫn mấy vạn quân chủ lực giằng co với quan binh ở Bác Châu, kiềm chế ba vạn quân đội của Lương Trung Thư. Lô Tuấn Nghĩa thì dẫn năm ngàn quân vòng đến Tương Châu, tấn công phủ Đại Danh binh lực rỗng không ở phía sau. Đây là sách lược cực kỳ cao minh, lại bị Lý Diên Khánh khám phá.
Hỗ Thanh Nhi đuổi kịp quân đội nhanh chóng tiến về phía bắc. Hỗ Thành phát hiện sắc mặt con gái không tốt lắm, liền giảm tốc độ ngựa, sóng vai đi cùng Hỗ Thanh Nhi.
- Thế nào?
Hỗ Thành nhỏ giọng hỏi.
- Không có gì, con chỉ muốn thử xem võ nghệ của Lý đại ca, nhưng con vẫn thua.
Hỗ Thanh Nhi thuận miệng đưa ra một cái cớ.
- Ha ha! Ta rất rõ ràng võ nghệ của hắn, phi thạch của hắn có thể xưng đệ nhất thiên hạ, dưới cơ sở phi thạch phát triển tới bắn tên cũng tài năng xuất chúng. Nếu như bỏ hai thứ này đi, ta cảm thấy hắn không phải đối thủ của con, trừ khi con cố ý nhường hắn.
- Con không cố ý!
Hỗ Thanh Nhi đỏ mặt nói:
- Con rõ ràng thua hắn.
- Ai dám bắt nạt Tiểu Tam Nương!
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói thô lỗ, cha con Hỗ Thành quay đầu lại, là Đô Thống Chế quân Lương Sơn Vương Anh. Vương Anh xuất thân thổ phỉ, tuổi chừng ba mươi, dáng dấp tướng ngũ đoản, đầu như cái đấu lại cao lớn vạm vỡ, thân thể cực kỳ cường tráng. Hai chân gã hơi ngắn, cho nên nhận được danh hiệu Ải Cước Hổ, cầm một cây chùy đồng cán dài nặng bảy mươi cân, lực lớn vô cùng.
Dáng người thấp nhỏ cường tráng thì thôi, thế nhưng tướng mạo của gã lại không tốt, mặt mày dữ tợn, có một vết sẹo dài từ khóe mắt trái vòng ra trước mặt, tướng mạo cực kỳ hung ác.
Mặc dù ngoại hình Vương Anh không tốt, nhưng địa vị của gã tại Lương Sơn rất cao. Gã là dòng chính của thủ lĩnh Tống Giang, được Tống Giang tín nhiệm, lần này làm Phó tướng đi theo Lô Tuấn Nghĩa tới đánh lén phủ Đại Danh.
Lúc này, đôi mắt như chuông đồng của Vương Anh nhìn chằm chằm Hỗ Thanh Nhi nói:
- Tên điểu tặc nào dám vô lễ với Tam Nương, nói cho ca ca, ca ca đi xé hắn!
Hỗ Thanh Nhi trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Chuyện của ta có liên quan gì với ngươi?
Nếu như không có Hỗ Thành ở đây, Vương Anh nhất định cười đùa quấn lấy Hỗ Thanh Nhi. Hỗ Thành ở một bên, Vương Anh không nhịn được mặt mũi:
- Tam Nương, ta là có lòng tốt nha!
Hỗ Thành biết Vương Anh này là người ác độc, luôn tâm ngoan thủ lạt, y sợ con gái đắc tội người này, liền vội vàng kéo gã cười nói:
- Tam Nương luôn tùy hứng như vậy, không nên so đo với nàng, chúng ta tới phía trước tìm Lô Soái nói chuyện quân tình!
- Ha ha… được rồi!
Vương Anh lại liếc bộ ngực cao cao của Hỗ Thanh Nhi. Hỗ Thanh Nhi thấy ánh mắt hạ lưu của gã, trong lòng tức giận, muốn vung roi lên. Hỗ Thành không chờ con gái phát tác, vội vàng kéo Vương Anh rời đi.
Vương Anh làm sao có thể không biết tâm tư con gái Hỗ Thành. Tống Giang đã ám chỉ gã hai lần, hi vọng gã có thể thúc đẩy đoạn nhân duyên này. Cho dù tuổi tác của hai người chênh nhau rất lớn, nhưng điều này cũng không quan trọng. Tướng mạo Vương Anh hung ác xấu xí khiến Hỗ Thành không vui, điều này Hỗ Thành cũng có thể tha thứ được.
Nhưng Hỗ Thành tuyệt đối không thể chịu được Vương Anh dâm tà. Vương Anh vô cùng háo sắc, làm sơn phỉ nhiều năm, phụ nữ đàng hoàng bị gã chà đạp nhiều vô số kể, lên Lương Sơn cũng không thay đổi, tiếng xấu sớm truyền ra ngoài. Nam nhân như vậy, Hỗ Thành sao có thể gả con gái cho gã.
Chẳng qua Vương Anh là đồng hương của Tống Giang, được Tống Giang tin cậy, xếp thứ ba trong dòng chính của Tống Giang, gần với Ngô Dụng và Lý Quỳ, Hỗ Thành cũng không dám quá đắc tội gã.
Lương Sơn phe phái san sát, sau khi Lô Tuấn Nghĩa lên núi, dựa vào quan hệ đặc thù của y và Lâm Xung, nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của Lâm Xung, Lưu Đường, huynh đệ Nguyễn thị những thuộc hạ cũ của Triều Cái; lại tăng thêm đám huynh đệ phái Hà Bắc Tôn Lập, Quan Thắng, Hỗ Thành, Thạch Tú, Dương Hùng ủng hộ; Lô Tuấn Nghĩa đã trở thành thủ lĩnh thế lực Lương Sơn ngang hàng với Tống Giang. Dù Tống Giang không vui trong lòng, nhưng cũng không thể tránh được, đành phải để y kế thừa vị trí Triều Cái, trở thành nhân vật số hai tại Lương Sơn.
Tống Giang một lòng muốn thúc đẩy lương duyên giữa Vương Anh và Hỗ Thanh Nhi, mơ hồ là muốn kéo Hỗ Thành qua, chia cắt thủ hạ của Lô Tuấn Nghĩa.
Lần này Lô Tuấn Nghĩa dẫn quân tập kích phủ Đại Danh, Tống Giang lại bổ nhiệm Vương Anh làm Phó tướng, dụng ý giám thị có thể thấy rõ ràng.
Điểm này Lô Tuấn Nghĩa cũng biết rõ trong lòng. Lúc này, Lô Tuấn Nghĩa nói với Vương Anh và Hỗ Thành:
- Vừa rồi ta đã hỏi thăm phần lớn binh sĩ, một nửa binh sĩ trong đó đã ăn hết lương khô, binh sĩ có lương khô nhiều nhất không qua được hai ngày. Ta muốn thương lượng với hai vị một chút, tới thôn xóm gần đây thu hoạch, hay là tới trấn Lộc Sơn kiếm quan lương?
Lô Tuấn Nghĩa vừa dứt lời, Vương Anh không chút do dự nói:
- Một trấn nhỏ lấy được bao nhiêu lương thực, chắc chắn tiến đánh huyện thành. Lô Soái, ta mãnh liệt đề nghị tiến đánh huyện thành.
- Thế nhưng tiến đánh huyện thành sẽ bại lộ hành tung của chúng ta, rất có thể phủ Đại Danh sẽ nhận được tin tức.
Vương Anh đề nghị tiến đánh huyện thành tự có thâm ý của gã, gã lắc đầu nói:
- Lô Soái nghĩ quá đơn giản rồi, chẳng lẽ chúng ta không đánh huyện thành, Thang Âm lại không biết sự tồn tại của chúng ta? Bại lộ hành tung là chắc chắn, nhưng lương thực cũng rất quan trọng, không có quân lương, sĩ khí sẽ không có.
Trên thực tế đội quân Lương Sơn này không chỉ năm ngàn người, ngoài năm ngàn quân đội vòng từ Bác Châu tới, còn hơn hai ngàn tên nông dân phá sản ở Vệ Châu cũng nguyện theo họ tạo phản, khiêng cuốc gỗ đi theo sau lưng họ, tổng binh lực đã hơn bảy ngàn người, quân lương là vấn đề lớn với Lô Tuấn Nghĩa.
Lô Tuấn Nghĩa nhìn Hỗ Thành:
- Ý của lão Hỗ là?
Hỗ Thành cúi đầu suy nghĩ:
- Đã sớm muộn phải bổ sung, so với tiến vào cảnh nội phủ Đại Danh rồi bổ sung, còn không bằng tiến hành bổ sung trong cảnh nội Tương Châu. Mặt khác, mấy ngày nay huynh đệ hành quân ngày đêm, tương đối mệt mỏi, dứt khoát chỉnh đốn một ngày ở huyện Thang Âm.
- Ta chỉ sợ tiết lộ tin tức!
Vương Anh cười nói:
- Lô Soái, coi như tiết lộ tin tức thì thế nào. Phủ Đại Danh không có quân đội chống cự, nhiều nhất để một số quan viên chạy thoát. Nếu như Lương Trung Thư chia binh tới cứu, một cơ hội toàn diệt quan binh như thế, tin tưởng phía Tống đại ca sẽ nắm chắc được!
Lô Tuấn Nghĩa gật đầu:
- Được rồi! Tới huyện Thang Âm chỉnh đốn.
Vương Anh vui mừng, vội vàng bổ sung:
- Vậy thì dựa theo lệ cũ, chúng ta thay trời hành đạo!
Đây là việc Vương Anh quan tâm, cái gọi thay trời hành đạo chính là giết tham quan, đây chính là lệ cũ do quân Lương Sơn đặt ra. Sau khi đánh hạ thành trì đều phải khao thưởng ba quân, nhưng Tống Giang muốn xây dựng thanh danh, nghiêm cấm cướp đoạt danh tài, cho nên Ngô Dụng bày ra biện pháp giết tham quan, giết tham quan thứ nhất có thể thu mua lòng dân, đồng thời có thể dùng tài phú tham quan bóc lột để khao quân, thỏa mãn nhu cầu tiền tài của quân đội Lương Sơn, còn nhận được một thanh danh tốt đẹp, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Lô Tuấn Nghĩa thầm thở dài. Vương Anh là người của Tống Giang, gã đã kiên trì như vậy, y cũng không tiện phản đối, đành biểu thị đồng ý.
Vương Anh hào hứng tăng vọt, vung tay hô lớn:
- Các huynh đệ, đánh hạ huyện Thang Âm, khao thưởng ba quân!
Các binh sĩ phấn chấn, nhanh chóng đánh tới huyện Thang Âm cách đó ba mươi dặm.

Năm ngàn quân Lương Sơn giết tới huyện Thang Âm là lúc giữa trưa, huyện thành Thang Âm không có chút chuẩn bị, mười bấy hương binh còn đứng nói chuyện phiếm ở cửa thành. Đúng lúc này, người đi đường trên quan đạo bỗng nhiên hoảng sợ, lo lớn, tranh nhau chen lấn chạy tới cửa thành.
Đám hương binh giật nảy mình, không biết xảy ra chuyện gì?
- Bên kia xảy ra chuyện gì vậy?
Một hương binh chỉ vào quan đạo xa xa hỏi.
Mọi người cũng nhìn thấy, chỉ thấy bụi đất tung bay trên quan đạo, không biết có bao nhiêu người chạy mới sinh ra hiệu quả như vậy. Một lát, mười mấy người đi đường chạy vội tới cửa thành, hô lớn:
- Phía sau là một đội quân, đằng đằng sát khí, không giống quan binh!
Lúc này, năm ngàn quân Lương Sơn đã xuất hiện cách đó hơn hai trăm bước, chỉ thấy họ đều mặc khôi giáp, vai vác trường mâu, xếp hàng chạy vội tới. Hai bên có Đại tướng cưỡi ngựa đi theo, nhìn từ màu sắc cờ lớn, từ góc độ này, đội quân này hoàn toàn không khác gì Cấm Quân, chỉ là sát khí của họ quá mạnh, khiến người đi đường sợ hãi chạy tứ tung.
Đám hương binh nhìn nhau, vội vàng quay đầu nhìn lại Đội Đầu. Trong lòng Đội Đầu cũng không nắm chắc, muốn đóng cửa thành lại không dám. Đúng lúc này, một mũi tên bắn nhanh tới, trúng giữa ngực một hương binh. Hương binh kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất.
Mọi người nhất thời tỉnh ngộ, kêu to chạy vào trong thành:
- Nhanh đóng cửa thành! Nhanh đóng cửa thành!
Cửa thành chậm rãi đóng lại, nhưng đã chậm rồi, Vương Anh giục ngựa đi đầu, gã quơ đại chùy cán dài, vọt vào thành lúc cửa sắp đóng, vung vẩy chùy đồng đại khai sát giới. Hơn ngàn tên thuộc hạ cũng giết vào huyện Thang Âm theo Vương Anh, bởi vậy huyện Thang Âm bị công hãm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận