Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 495: Vương gia dạy con.

Chương 495: Vương gia dạy con.Chương 495: Vương gia dạy con.
Nội đường Vương phủ, Vương Tuấn bị mấy tên gia đình đè xuống đất, bị đánh cho kêu thảm không ngừng. Vương Đạo Tề tự mình nâng côn đánh, lửa giận của y chưa tiêu mắng:
- Đánh chết tên súc sinh ngu xuẩn này, tên khốn này, mất hết mặt lão tử, lão tử đánh chết ngươi!
Lúc này, thê tử của Vương Đạo Tề nghe chuyện chạy tới, ôm cánh tay trượng phu kêu khóc nói:
- Lão gia, tha Tuấn nhi đi! Ngươi đánh hắn chết mất.
- Đều là bà nương ngu xuẩn ngươi cả ngày khiến hắn xấc láo, ngươi xem hắn như thế nào, hắn sẽ hại chết cả nhà chúng ta.
- Lão gia, Tuấn nhi chỉ là không thích đọc sách, chạy đi uống rượu, ngươi cũng không thể đánh hắn như vậy!
- Uống rượu?
Vương Đạo Tề nhìn thê tử chằm chằm nói:
- Hắn thực sự đi ăn chơi đàng điếm thì thôi, thế nhưng hắn phái người phục kích Ngự Sử. Người không biết còn tưởng rằng là ta sai sử, quan chức này của ta còn cần nữa hay không?
Vương phu nhân cũng sợ ngây người, mặc dù nàng là nữ nhân, nhưng nàng xuất thân thế gia, nàng cũng biết hậu quả phục kích Ngự Sử là gì, nhẹ thì mất chức, nặng thì vào ngục. Con trai của mình sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế?
Nhưng nàng trông thấy con trai bị đánh da tróc thịt bong, không khỏi đau lòng, vội vàng nói:
- Lão gia đánh cũng đánh rồi, quan trọng là để hắn hiểu chuyện. Lão gia phải giáo dục hắn, phải khiến hắn hiểu được chuyện gì không thể làm, nếu không hắn sẽ còn gặp rắc rối.
Lúc này Vương Đạo Tề mới phát hiện thịt trên đùi con trai đều bị dập nát, tím thẫm, vết máu loang lổ, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Y cũng không khỏi hơi đau lòng, liền phất tay:
- Khiêng hắn đi trị thương!
Mấy gia nhân vội vàng nâng Vương Tuấn đang trong trạng thái nửa hôn mê đi. Vương Đạo Tề vô lực ngồi xuống ghế, trong lòng quả thực uể oải vạn phần.
- Lão gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vương phu nhân khó hiểu hỏi.
- Ta đã hỏi hắn, là Lý Diên Khánh và Tào Uẩn tương đối gần gũi, tiểu tử ngu ngốc này ghi hận trong lòng, liền phái gia đinh phục kích Lý Diên Khánh.
- Hả?
Vương phu nhân giật mình, nàng bỗng hiểu được điều gì, vội vàng nói:
- Chẳng lẽ Tào gia qua loa tắc trách chúng ta, cũng bởi vì Lý Diên Khánh này?
- Hẳn là như vậy, Lý Diên Khánh này là Thám Hoa khoa cử, lại là Thị Ngự Sử chính lục phẩm, trẻ như vậy còn chưa lấy vợ, gia tộc nào không động tâm, Tào gia chắc chắn muốn mượn hơi hắn.
- Nhưng dù là vậy cũng không thể bắt nạt Tuấn nhi nhà chúng ta chứ!
- Người lại thế rồi!
Vương Đạo Tề bất mãn lườm thê tử:
- Ai bắt nạt hắn? Là chính hắn không có bản sự, người hai mươi mấy tuổi, thi giải cũng không đậu, cả ngày lêu lổng một chỗ với đám thiếu gia ăn chơi trong Thái Học, ai muốn gả con gái cho loại người không có tiền đồ như vậy? Dù là ta cũng không đồng ý, ai không muốn gả con gái cho Tiến Sĩ? Điều này có thể trách người khác sao? Ngươi còn làm hắn kiêu căng như vậy, thực sự là hại hắn, cả đời này hắn chỉ biết chơi!
- Lão gia, vậy chúng ta nên làm gì?
Vương phu nhân nơm nớp lo sợ hỏi.
Vương Đạo Tề chắp tay đi vài bước nói:
- Chuyện này là chuyện tốt với hắn, sau này ngươi đi nói với Tào gia một chút, hủy bỏ ước định hôn nhân trước đó, sau đó ta nghĩ biện pháp xếp hắn vào trong quân đội. Dựa vào tư lịch của ta, cho hắn một quan nhỏ trong quân đội cũng không có vấn đề gì.
- Lão gia không muốn để Tuấn nhi thi Tiến Sĩ sao?
Vương Đạo Tề lắc đầu:
- Dựa vào tính cách tản mạn của hắn hiện giờ, chớ nói Tiến Sĩ, chỉ sợ ngay cả Cử Nhân cũng không thi đậu. So với cả ngày ở chung với đám hồ bằng cẩu hữu ở Thái Học, còn không bằng để hắn tòng quân sớm một chút, kiếm tư lịch trong quân đội. Ta đã nghĩ thông suốt rồi, không miễn cưỡng hắn đi học nữa.
Vương phu nhân thở dài, có lẽ trượng phu nói đúng, tìm một số chuyện cho con trai làm, có thể khiến hắn thành thục sớm một chút.
- Lão gia, như vậy chúng ta không đi Thước Hội ngày mai!
- Đương nhiên không đi, bộ dạng kia của hắn, sao còn có thể đi tham gia Thước Hội, về sau có người thích hợp thì tìm cho hắn đi!
Đúng lúc này, quản gia bẩm báo ở dưới đường:
- Lão gia, Đoàn Luyện Sứ Trần Châu Phan Tướng quân và phu nhân tới đây thăm!
Đoàn Luyện Sứ Trần Châu Phan Trường Đức là thứ tử của Phan Húc. Hơn hai mươi năm trước, Vương Đạo Tề là đồng môn võ học với y, quan hệ giữa hai người không tệ lắm. Chẳng qua Phan Trường Đức đã nhiều năm không tới nhà thăm hỏi, hôm nay bỗng nhiên tới chơi, khiến Vương Đạo Tề hơi khó hiểu, vì sao vợ chồng họ lại tới đây?
Vương phu nhân phản ứng rất nhanh:
- Chẳng lẽ họ tới vì Thiến Vân?
Vương phu nhân đã tham gia Thước Hội vài lần, nàng biết vợ chồng Phan thị vô cùng lo lắng vì chuyện của con gái Phan Thiến Vân. Không có chuyện không lên điện Tam Bảo, phản ứng đầu tiên của Vương phu nhân chính là vợ chồng Phan thị muốn trèo lên con trai mình.
Mấy tháng trước Vương phu nhân cũng đã gặp Phan Thiến Vân, cảm thấy nàng không tệ lắm, đáng tiếc tuổi tác hơi lớn một chút, đã hai mươi tuổi, con trai cưới nàng hơi thiệt.
- Lão gia, nếu không liền lấy thân thể khó chịu từ chối đi!
- Như vậy sao được, người ta đã tới rồi.
Vương Đạo Tề vội vàng phân phó quản gia:
- Mời họ tới khách đường chờ một chút.
Y lại nói với thê tử:
- Nếu thực sự đến vì chuyện của Tuấn nhi, chúng ta cũng không thể đắc tội, cứ nói chúng ta không có ý kiến, quan trọng là ý muốn của bản thân Tuấn nhi, hiểu ý ta không?
- Lão gia, ta hiểu được.
Lúc này, Vương Đạo Tề bỗng nhiên hiểu được một chuyện. Lúc trước Tào gia cũng dùng cớ này, chỉ cần bản thân Tào Uẩn đồng ý… Hóa ra Tào gia cũng đang từ chối à!
Vương Đạo Tề không khỏi cười khổ, tại sao đến giờ mình mới hiểu được.

Phủ Phan gia nhỏ hơn Tào gia một chút, nhưng cũng là tòa nhà lớn chiếm diện tích ba trăm mẫu, đây cũng là một phần sản nghiệp của tiên tổ bọn họ — Danh tướng khai quốc Đại Tống Phan Mỹ kiếm được cho con cháu. Phan Húc có bốn con trai bảy con gái, bốn con trai lại sinh cho lão mười cháu trai và mười hai cháu gái. Nếu như lại thêm mười mấy con cháu của hai huynh đệ của Phan Húc là Phan Cảnh Hòa và Phan Truy, có thể nói Phan gia là gia tộc đứng đầu trong các thế gia công huân.
Đương nhiên, số người nhiều, chuyện hôn nhân cũng là một chuyện phiền não lớn. Tiến Sĩ không bắt được, lại phải cân nhắc môn đăng hộ đối, Phan gia chỉ có thể giải quyết vấn đề hôn nhân cho con cháu trong các thế gia công huân.
Từ mấy tháng trước mọi người quyết định, Thước Hội cuối cùng năm nay sẽ cử hành ở Phan phủ. Phan gia vẫn luôn chuẩn bị thịnh yến lần này, bao gồm ca kỹ và rượu thịt đều do quán rượu nổi tiếng cung cấp. Phan gia nghẹn gần nổ phổi, không chỉ phải vượt qua Thước Hội Tào phủ lần trước, đồng thời còn phải lợi dụng cơ hội này giải quyết vấn đề hôn nhân cho mười đứa cháu.
Hôm nay cũng không phải nghỉ tuần, Lý Diên Khánh đi thẳng từ Quân Giam Sở tới Phan phủ. Phan phủ cũng nằm bên bờ Kim Thủy Hà, cách Tào gia không tới một dặm. Lý Diên Khánh ngồi trên lưng ngựa, từ xa đã nhìn thấy một tòa lầu cao khí thế nguy nga. Mấy tháng trước hắn cũng nhìn thấy tòa lầu cao này từ Tào phủ, hắn biết nó gọi là Thần Lâu, quy mô không khác biệt lắm so với Đa Thải Lâu của Tào gia, là trung tâm tụ hội gia tộc của Phan gia.
Hôm nay tâm tình của Lý Diên Khánh không tồi, buổi sáng hôm qua Vương Đạo Tề đặc biệt tới Quân Giam Sở xin lỗi thay con trai, đây cũng là kết quả mà Lý Diên Khánh chờ mong. Mâu thuẫn giữa hắn và Vương Tuấn chỉ là một chuyện nhỏ vô nghĩa, hắn cũng không hi vọng vì chuyện nhỏ này mà bất hòa với Vương Đạo Tề nắm giữ quân quyền Cấm Quân.
Đây cũng là nguyên nhân hôm trước hắn giữ lại thể diện cho Vương Đạo Tề, Vương Đạo Tề mới chủ động tới cửa xin lỗi. Nếu không hắn có lời vô lễ, dù Vương Đạo Tề dạy dỗ con trai, trong lòng cũng sẽ ghi hận Lý Diên Khánh hắn, khiến hắn vô duyên vô cớ chọc một kẻ địch.
Trước cửa Phan phủ đông như trẩy hội, xe bò dừng đầy, ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc qua lại của người đi đường. Mấy tên đệ tử trẻ tuổi của Phan gia đang cao giọng chỉ huy xe cộ.
Lý Diên Khánh vừa tới trước cổng chính sơn đen của Phan gia, liền trông thấy hai người Tào Tính và Phan Thành Ngọc mặt mày hớn hở chạy tới. Lý Diên Khánh không khỏi cười khổ, việc này có khác gì yến hội ở Tào phủ lần trước.
- Hôm nay hai vị lại phụ trách sơ tán xe bò sao?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Địa vị của chúng ta trong gia tộc rất thấp, chỉ có thể làm loại việc nặng này.
Phan Thành Ngọc cười nói.
- Việc này không liên quan tới địa vị, phải nói bối phận thấp!
- Đúng! Đúng! Diên Khánh nói đúng lắm, hẳn là bối phận thấp, kỳ thực bối phận cũng quyết định địa vị.
Hai người cười ha ha.
Phan Thành Ngọc dẫn ngựa thay Lý Diên Khánh. Tào Tính thấy hai bên không có người, khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Vương Tuấn bị phụ thân hắn đánh cho rất thảm, hôm qua ta đi xem, ít nhất một tháng không xuống giường được, nghe nói có liên quan tới ngươi?
- Ngươi nghe ai nói có liên quan tới ta?
Lý Diên Khánh bình thản hỏi.
- Chính hắn nói lộ miệng, Diên Khánh, là như vậy sao?
Lý Diên Khánh thầm mắng trong lòng, quả nhiên là thiếu gia ăn chơi, loại chuyện này cũng có thể nói lỡ miệng, lần này đánh uổng phí rồi. Lý Diên Khánh lắc đầu, thản nhiên nói:
- Có lẽ trong lòng hắn bất mãn với ta, nhưng nếu như nói vì ta mới bị phạt đòn, đó chính là lời nói vô căn cứ.
Tào Tính nhìn Lý Diên Khánh nửa ngày, bỗng nhiên nói:
- Hôm qua mẫu thân Vương Tuấn đến Tào gia chúng ta hủy bỏ ra mắt, nghe nói nàng không vui vẻ, nói con trai nàng vì mối hôn sự này mà chịu ủy khuất rất lớn, trèo cao không nổi Tào gia chúng ta.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Có mẫu thân thế nào liền có con trai như vậy, ta nói Vương Tuấn học kiêu căng ngu xuẩn của ai, hóa ra là đến từ mẫu thân của hắn.
- Xem ra chuyện của Vương Tuấn quả thực liên quan tới Diên Khánh!
Lý Diên Khánh không vui, lạnh lùng nói:
- Có liên quan tới ta thì thế nào, không liên quan tới ta thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi sẽ tuyệt giao với ta vì chuyện này, hay là hi vọng hai nhà Vương Tào từ nay thù địch lẫn nhau?
Tào Tính sợ hãi liên tục khoát tay:
- Ta không có ý này!
- Vậy ngươi hỏi chuyện này làm gì, sợ thiên hạ không loạn sao?
Tào Tính ngây dại, qua nửa ngày gã mới vỗ trán mình:
- Là ta không đúng, ta không hỏi, mời ngươi vào phủ!
Lý Diên Khánh cũng cảm thấy giọng điệu của mình hơi nghiêm khắc, lại nói với gã:
- Chuyện này Tào gia phải xử lý cẩn thận, đề nghị tổ phụ ngươi tốt nhất đi nói chuyện với Vương Đạo Tề một chút, loại bỏ hiểu lầm, nếu không sẽ chôn xuống hạt giống bất hòa giữa hai nhà Tào Vương.
Tào Tính thở dài:
- Tổ phụ ta đã biết rồi, nhưng hắn xử lý thế nào không phải vãn bối như ta có thể chen miệng vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận