Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 759: Xử trí quả quyết

Chương 759: Xử trí quả quyếtChương 759: Xử trí quả quyết
Tình thế bắt đầu phát triển tới mặt bất lợi cho Lý Diên Khánh, chẳng quan Triệu Hoàn dùng biện pháp chen vào, đào rõng căn cơ của Lý Diên Khánh từng chút một, phủ định phương án phòng ngự của Lý Diên Khánh, loại trừ Lý Diên Khánh ra ngoài chiêu mộ tân binh, đồng thời dần dần điều đi minh hữu của Lý Diên Khánh, đầu tiên là Lý Cương, sau đó là Cao Thâm, khiến Lý Diên Khánh dần cô lập trong triều đình.
Đương nhiên, Triệu Hoàn sẽ không tự mình ra mặt, mà mượn tay Bạch Thì Trung và Ngô Mẫn để thực hiện hết thảy. Mặt ngoài, Triệu Hoàn vẫn biểu hiện cực kỳ coi trọng Lý Diên Khánh, lúc xế chiều, Triệu Hoàn đặc biệt tiếp kiến Lý Diên Khánh, cổ vũ hắn tiếp tục tăng cường phòng ngự kinh thành, triều đình sẽ dốc toàn lực ủng hộ phòng ngự kinh thành.
Rời khỏi hoàng cung, Lý Diên Khánh cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường, trong đầu hắn dường như còn đang nhớ lại cảnh Triệu Hoàn tiếp kiến. Triệu Hoàn quá mức nhiệt tình khiến cho hắn thấy rõ được một cái đánh dấu to lớn phía dưới sự nhiệt tình này: Dối trá.
Thậm chí trong loại dối trá này còn biểu lộ Triệu Hoàn e ngại hắn. Triệu Hoàn có khi phải nhìn sắc mặt hắn để nói chuyện, đường đường đế vương lại phải nhìn sắc mặt thuộc hạ để nói chuyện, Lý Diên Khánh cũng không biết có nên đắc ý hay không, nhưng hắn hiểu rõ trong lòng, vấn đề của mình nằm ở chỗ công lao chấn chủ. Một hoàng đế trẻ tuổi không có tư lịch vừa mới đăng cơ, hoàng vị còn lâu mới có thể ngồi được vững vàng, hết lần này tới lần khác lại gặp được thống soái quân đội cường thế uy vọng như mặt trời ban trưa giống mình, gã không kiêng kị mới là lạ.
Sau khi Biện Lương trải qua di chuyển về phương nam quy mô lớn hơn mười ngày, nhân khẩu trong thành giảm bớt một bước, đã giảm từ hơn chín mươi vạn xuống không tới sáu mươi vạn. Phần lớn nhân khẩu đều tập trung trong nội thành, nội thành là thành cũ Đông Kinh, phần lớn trung tâm thương nghiệp đều tập trung ở nơi này, ví dụ như Ngự Nhai, đường Phan Lâu, Đại Tướng Quốc tự, chợ đêm Châu Kiều cùng mấy khu chợ quan trọng nhất.
Bởi vì nội thành đất đai nhỏ hẹp, nhà dân dày đặc, rất nhiều cửa hàng, khó mà xây dựng phủ trạch lớn, cho nên phủ trạch của các quyền quý cơ bản đều xây dựng ngoài thành. Khi quyền quý khó khăn chạy trốn và kinh tế đình trệ quy mô lớn, ngoài thành trở nên cực kỳ quạnh quẽ, trên đường cái cơ bản không nhìn thấy người đi đường, chỉ có một tòa nhà trống không nối tiếp nhau, chỉ có gần mặt phía nam Thái Học có chút sức sống.
- Đô Thống, vừa vặn chúng ta không đủ quân doanh, ngoại thành đều trống không, có thể dỡ bỏ xây dựng quân doanh hay không?
Mấy tên thân binh cười hỏi.
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Sẽ lập tức có hai mươi vạn lính mới vào thành, ngoại thành chắc chắn phải dỡ bỏ xây dựng quân doanh quy mô lớn, chẳng qua việc này không liên quan tới chúng ta.
Trên đường cái trống rỗng, lúc này, ba lão gia đang cãi lộn gì đó đi ra từ trong một căn viện, họ bỗng nhiên nhìn thấy Lý Diên Khánh, lập tức dừng cãi lộn, ba người cung kính quỳ xuống, hành đại lễ viếng thăm Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh không có đỡ họ, cảnh tượng này hắn đã sớm nhìn nhiều thành quen, gần như chỉ cần là bách tích kinh thành trông thấy hắn, đều sẽ cung kính hành lễ với hắn. Địa vị của hắn ở kinh thành đã là tồn tại như thần, vượt xa tân hoàng đế Triệu Hoàn, đây cũng là nguyên nhân Triệu Hoàn kiêng kị hắn.
Lý Diên Khánh thầm thở dài, mình hẳn là ngồi xe ngựa đi lại.
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ với mấy lão giả, liền thúc chiến mã, mang theo mọi người tăng tốc chạy về phía quân nha.
Không bao lâu, mọi người liền về tới quân nha Phòng Ngự Sứ. Lúc này sắc trời đã tới lúc hoàng hôn, các binh sĩ đều chạy tới phòng ăn ăn cơm rồi, cửa quân nha không có mấy người.
Lý Diên Khánh vừa tung người xuống ngựa, bỗng nhiên một nam tử áo đen nhảy ra từ phía sau sư tử đá bên cạnh, tốc độ vọt tới cực nhanh. Các thân binh phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, ba tên lính nháy mắt dùng thân thể chia tách Lý Diên Khánh, mấy thân binh bên cạnh cùng phản ứng, một người trong đó nhào tới, đánh ngã nam tử áo đen này xuống đất, các binh lính khác cùng nhau tiến lên, ghì chặt nam tử áo đen này xuống đất.
- Lý Đô Thống, ta không phải thích khách, ta tới từ Phủ Giang Ninh!
Nam tử áo đen giãy dụa hô.
Gã có vẻ cực kỳ chuyên nghiệp, giọng rất nhỏ, nhưng vừa vặn có thể khiến Lý Diên Khánh nghe được, tuyệt đối không bị người qua đường nghe được.
Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, lập tức nhìn chung quanh một chút, chung quanh trống rỗng, không có một người đi đường.
Lúc này Lý Diên Khánh mới ra lệnh:
- Không cần thương tổn hắn, chờ lát nữa giải hắn tới gặp ta!
Nói xong, Lý Diên Khánh quay người đi vào trong quân nha, mấy tên lính trói chặt nam tử áo đen, cũng giải gã vào.
Lúc này, trên nóc nhà đối diện con phố lại mơ hồ để lộ ra một đôi mắt, nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen bị mang vào quân nha.

Lý Diên Khánh ăn cơm tối, lại để trà đồng pha ấm trà thơm thượng hạng, lúc này mới bình thản ngồi xuống thư phòng. Đây là thói quen của Lý Diên Khánh, người nhà không ở bên cạnh, phần lớn thời gian đều sẽ ở trong thư phòng, ngoại trừ đọc sách liền bày ra tiền đồ vận mệnh của mình va Đại Tống. Làm quan tới cấp bậc của hắn, mỗi hành động của hắn đều sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với vận mệnh tiền đồ của Đại Tống.
Uống hai ngụm trà nóng, lúc này Lý Diên Khánh ra lệnh:
- Mang người áo đen kia vào!
Nếu như là người tới từ Phủ Giang Ninh, Lý Diên Khánh đương nhiên có thể đoán được đối phương là ai. Chẳng qua hắn vẫn hơi cảnh giác, lỡ như có người chơi lừa gạt bên trong, giả mạo sứ giả Triệu Cát thì sao? Triều đình ngươi lừa ta gạt, hắn cần phải phòng bị.
Một lát, nam tử áo đen bị mang vào thư phòng, trên người gã không có bất kỳ lưỡi dao nào, lại được Đô Thống đặc biệt chiếu cố, các thân binh không trói chặt gã, nhưng vẫn giám thị nghiêm mật đưa gã vào thư phòng.
Nam tử áo đen họ Hứa, là một trong những thị vệ bên người Triệu Cát. Gã quay đầu nhìn về mấy tên thân binh phía sau, ý là họ có thể lui xuống. Lý Diên Khánh lại không để ý ám chỉ của gã, lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi là truyền khẩu dụ hay là mang theo mật chỉ!
Hứa thị vệ bất đắc dĩ đành khom người nói:
- Ti chức mang theo mật chỉ.
Nói xong, gã gỡ xuống đai da bên hông mình xuống. Lý Diên Khánh thiếu chút nữa cười ra tiếng, lại là chiếu chỉ thắt lưng, hơn một ngàn năm rồi còn chơi loại này. Sắc mặt mấy tên thân binh đằng sau đều khó coi, họ lục xoát toàn thân nam tử áo đen, thậm chí cởi cả tóc, nhưng không phát hiện trong thắt lưng của gã còn có bí mật, quả thực khiến mấy tên thân binh vừa nổi nóng lại vừa xấu hổ.
Đai da thuộc da hai tầng, bên trên dùng dây nhỏ may dày đặc chắc chắn, như vậy, bên trong đai lưng sẽ trống rỗng. Hứa thị vệ tìm tới khe, bỗng dùng sức kéo một cái, một chuỗi xùy vang lên, dây nhỏ căng đứt, đai da bị xé thành hai nửa, quyển lụa màu trắng giấu bên trong liền lộ ra. Hứa thị vệ rút quyển lụa ra đưa cho thân binh. Thân binh đề phòng gã rất nghiêm, không cho phép gã tới gần Đô Thống. Tất cả mọi người là người luyện võ, hiểu đươc đạo lý vạn vật đều là binh khí.
Thân binh dâng quyển lựa cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh mở quyển lụa ra, vừa nhìn liền thấy ấn lớn màu hồng, đó là ấn giám tư nhân của Triệu Cát, Lý Diên Khánh từng thấy, Triệu Cát tự tay dùng một khối đá Điền Hoàng cực phẩm điêu khắc mà thành.
Con dấu này vừa ra, Lý Diên Khánh liền biết, đây là thư Triệu Cát tự tay viết cho mình, còn có thể sấu kim độc nhất vô nhị của y. Lý Diên Khánh viết cũng không tệ, nhưng so với người sáng tạo là Triệu Cát mà nói, vẫn chênh lệch không ít, loại hỏa hầu kia còn thiếu rất nhiều.
Nội dung bức thư không nhiều, chỉ có một vài câu, thực ra chỉ là một lời hứa hẹn. Nếu như hắn đồng ý ủng hộ y trở lại vị trí cũ, y hứa hẹn chọn mình làm Phò mã, đồng thời phong làm Quận Vương.
Điều này thú vị, hắn đã có chính thê, hơn nữa còn là Tào gia cường thế, dù thế nào Triệu Cát cũng không dám đắc tội, chẳng lẽ Triệu Cát muốn để con gái làm thiếp của mình sao? Lý Diên Khánh cảm thấy không có khả năng, đắc tội Tào gia vào lúc này, chẳng khác nào đắc tội toàn bộ thế gia công huân. Trừ khi đầu Triệu Cát bị cửa kẹp, đương nhiên khả năng đồng ý suông với mình cũng không lớn.
Chỉ có một lời giải thích, Triệu Cát sẽ dùng một con gái thứ cho mình, dù sao y có ba mươi mấy đứa con gái, nhưng dù sao con thứ cũng là Đế cơ nha! Vì trở lại vị trí cũ, Triệu Cát lại ủy khuất con gái của chính mình.
- Còn có khẩu dụ gì không?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Cái khác thì không có, còn có chính là ta muốn mang hồi âm của Lý Đô Thống trở về.
Lý Diên Khánh suy nghĩ cười nói:
- Ngươi đi nói cho Thái Thượng Hoàng, cứ nói điều kiện lão nhân gia ngài đưa ra, ta cực kỳ hứng thú.
- Đêm nay ta sẽ trở về!
Hứa thị vệ vô cùng hưng phấn, gã do dự một chút:
- Lý Đô Thống có muốn viết một phong thư, hoặc cho ta một tín vật gì hay không?
Lý Diên Khánh đương nhiên sẽ không viết thư lưu lại điểm yếu, hắn chỉ tỏ thái độ có thể cân nhắc, cũng không thực sự đáp ứng cái gì. Hắn lấy ra một mũi tên vàng từ trong rương, đây là mũi tên vàng Triệu Cát thưởng cho hắn sau khi hắn giành được hạng nhất đại hội thi đấu cung mã, tương đương với cúp sau này, bên trên còn khắc chữ ‘Hạng nhất đại hội cung mã’.
Lý Diên Khánh đưa tên cho Hứa thị vệ:
- Mũi tên này năm đó Thái Thượng Hoàng ban thưởng cho ta, hắn có thể nhận ra.
- Đa tạ Đô Thống!
Hứa thị vệ nhận lấy mũi tên, khom người thi lễ.
Lúc này, một thân binh bước nhanh tới, nhỏ giọng nói:
- Đô Thống, chúng ta phát hiện có người giám thị quân nha!
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, quân nha của hắn không có khả năng bị giám thị, hắn lập tức hỏi:
- Có bao nhiêu người?
- Trước mắt phát hiện ba người.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút, lại hỏi Hứa thị vệ:
- Lần này người bắc thượng còn đi tìm ai?
- Còn đi tìm Khang Vương và Vận Vương điện hạ!
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, chắc chắn Triệu Hoàn phái người giám thị Khang Vương Triệu Cấu và Vận Vương Triệu Giai, kết quả Hứa thị vệ này bị người ta phát hiện, vẫn bị người ta theo dói.
Lý Diên Khánh chắp tay đi vài bước, quyết định thật nhanh. Hắn nháy mắt với thân binh, thân binh hung hăng đâm một đao xuyên qua sau lưng Hứa thị vệ.
Lý Diên Khánh thu hồi tên vàng trong tay Hứa thị vệ lại, nói với Hứa thị vệ còn chưa tắt thở:
- Ta sẽ phái người đưa nó cho Thái Thượng Hoàng, ta sẽ trợ cấp gấp bội cho người nhà của ngươi, ngươi an tâm đi thôi!
Bờ môi Hứa thị vệ giật giật, ngoẹo đầu, cứ vậy chết đi.
Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh:
- Khiêng thi thể của hắn ngoài thành ném đi, cố làm bí ẩn một chút, sẽ có người theo dõi các ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận