Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 415: Kết hợp tù binh

Chương 415: Kết hợp tù binhChương 415: Kết hợp tù binh
Một mâu này tới nhanh như gió khiến đô đầu kia trở tay không kịp. Bị trường mâu đâm xuyên qua lồng ngực, y kêu thảm một tiếng, khí tuyệt bỏ mạng ngay lập tức. Lư Phi rút trường mâu ra, hét lớn:
- Động thủ!
Đám binh sĩ trong trang phục la phu đồng loạt lấy binh khí giấu trong xe ngựa ra, đánh quân địch xung quanh. Một tên lính ở ngoài thành giương cung lắp tên, bắn lên bầu trời một mũi tên. Chỉ nghe tiếng tên kêu vút một tiếng đã bắn ra ngoài.
Lý Diên Khánh nhìn thấy tín hiệu, vội ra lệnh:
- Xuất kích!
Một ngàn kỵ binh xông ra khỏi rừng cây, như một con rồng lớn đầu màu đen xông về phía cửa bắc huyện Lịch Thành.
Lúc này, trên tường thành tiếng báo động xôn xao. Một tên binh lính liều mạng gõ kẻng báo động đầu tường. Tuy nhiên, chỉ vang lên hai tiếng, tên lính đó đã bị lính Huyền Vũ Doanh đâm mất mạng. Ba trăm tên binh sĩ Huyền Vũ Doanh nhanh chóng khống chế cửa thành bắc.
Cửa thành mở ra, xe la tránh ra một con đường. Một ngàn kỵ binh nhanh như chớp vọt vào huyện Lịch Thành, xông tới quân doanh hướng cửa đông thành.
Lúc này trong quân doanh binh sĩ đang ăn điểm tâm. Khi trên thành truyền đến vài tiếng cảnh báo cũng không tạo sự chú ý của mọi người. Rất nhiều binh sĩ chỉ ngẩng đầu hỏi nhau đôi câu, rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Mười mấy tướng lĩnh cũng đang tập trung trong đại trướng dùng điểm tâm. Phần điểm tâm của bọn họ phong phú hơn rất nhiều so với các binh sĩ. Có bánh bao, bánh thịt, cháo thịt, thậm chí còn có những tảng thịt dê nướng lớn. Ngồi ngay chính giữa là thống lĩnh Tề Châu Vương Chúc. Cả đám người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Lúc này, Vương Chúc bỗng “Xuỵt! ” một tiếng. Mọi người nhất thời yên lặng cả lại. Chỉ nghe thấy bên ngoài vọng đến hai tiếng cảnh báo, liền yên lặng trở lại. Trong lòng Vương Chúc liền ra lệnh cho mấy tên binh sĩ:
- Để binh sĩ thủ vệ đi xem chuyện gì xảy ra?
Mấy tên binh sĩ chạy như bay, một tướng lĩnh bên cạnh cười nói:
- Chắc là không cẩn thận đụng phải thôi. Nếu không làm sao chỉ vang hai tiếng liền không có động tĩnh. Tướng quân quá nhạy cảm.
- Cứ bất cẩn như ngươi thì mất đầu cũng không biết!
Vương Chúc mắng tướng lĩnh một tiếng, quay sang nói với mọi người:
- Tống trại chủ lệnh chúng ta để ý tình hình chiến đấu Hà Bắc, nhưng thuyền qua sông cũng không có thì chúng ta để ý làm sao?
- Chiến sự Hà Bắc chắc là ở bên kia phủ Đại Danh chứ! Phải cho Vận Châu để ý liên quan quái gì tới chúng ta.
- Không thể nói như vậy. Đối phương đã thiêu hủy toàn bộ thuyền bên trên Hoàng Hà thì đủ nói rằng cả vùng huyện Cao Đường đã thành vùng chiến đấu. Chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Một khi Tống trại chủ truy cứu trách nhiệm, sợ là chúng ta không có đường để nói. Ta cảm thấy vẫn phải nghĩ cách hỏi thăm tình hình bờ bên kia một chút thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên lao xao. Có tiếng binh sĩ la to. Cả đám tướng lĩnh nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, mành lều vén lên, một tên binh lính hô lớn:
- Tướng quân, quân địch đang giết đến đại doanh!”
Đám người đứng vọt cả dậy., Vương Chúc đá ngã lăn cái bàn, rút đao hét lớn:
- Thất thần làm cái gì? Nhanh đi cầm binh khí!
Không đợi các tướng lĩnh kịp động thủ, phải tới trên dưới một trăm thanh trường mâu bỗng nhiên vun vút bắn vào đại trướng. Các tướng lĩnh không kịp né tránh, đồng loạt bị trường mâu xuyêng thủng thân thể. Lúc này tướng lĩnh đã bị ám sát hơn phân nửa. Vương Chúc trốn ở sau cái bàn mới trốn qua một kiếp nạn.
Lúc này, Vương Chúc không quản được mạng của các tướng lĩnh khác còn hay không. Y quơ lấy một mặt tấm thuẫn phóng ra ngoài trướng. Tuy nhiên, y vừa xông ra đại trướng, một mũi tên từ đối diện phóng thẳng tới. Mũi tên này nhanh đến mức không gì so sánh nổi, lực tấn công vô cùng mạnh mẽ. Chỉ một tiễn đã bắn thủng trán Vương Chúc. Vương Chúc kêu thảm một tiếng, mất mạng ngay tại chỗ.
Cách đó mấy chục bước, Lý Diên Khánh rút ra một mũi tên khác, mạnh mẽ kéo cung, nhằm thẳng cửa đại trướng, chờ đợi tướng địch kế tiếp lao ra….
Chiến đấu không đến nửa canh giờ đã kết thúc. Đại bộ phận quân sĩ Lương Sơn đều quỳ xuống đất đầu hàng. Lý Diên Khánh hạ lệnh không cho phép giết tù nhân. Hắn sai mọi người trông giữ cẩn thận. Ngưu Cao không hiểu thấp giọng hỏi Vương Quý:
- Ở Hà Bắc, quân địch có đầu hàng chúng ta cũng không chịu mà giết hết cả. Vậy làm sao vừa qua sông Hoàng Hà đã đối đãi tử tế với tù binh rồi?
Vương Quý gãi gãi đầu, nói:
- Ta đoán chừng lão Lý muốn đem những tù binh này đổi thành quân đội thủ thành. Nếu như điều chỉnh được hai ngàn người, trên tay chúng ta đã có sáu ngàn người. Coi như quân Lương Sơn phản công có quy mô thì chúng ta cũng có thể giữ vững Tề Châu. Nếu không chiêu mộ thanh niên trai tráng, huấn luyện đã phải mất một hai tháng, làm sao cũng không kịp.
- Hai người các ngươi đang thì thầm cái gì vậy?
Lý Diên Khánh đi tới hỏi.
- Ta với A Quý đang bàn luận nguyên nhân vì sao không giết tù binh?
- Hai người các ngươi….. Cái này còn cần bàn luận sao? Những này tù binh đều là người địa phương Tề Châu.giết bọn họ, chúng ta làm sao đặt chân được ở Tề Châu?
Lý Diên Khánh tức giận lườm bọn họ một cái, nói:
- Không có việc gì thì duy trì trật tự huyện thành đi cho ta, đừng cứ chảy thây ra ở chỗ này nữa.
Hai người bị dọa nên vội vàng lãnh binh đi tuần tra. Lúc này, Lư Phi tới bẩm báo:
- Khởi bẩm chỉ huy sứ, tù binh đều đã tập kết xong. Tất cả có hơn hai ngàn bảy trăm người!
Lý Diên Khánh gật gật đầu, bước nhanh đến đại doanh phía tây. Trên giáo trường huấn luyện đã ngồi đầy tù binh. Phần lớn trong số họ là những người trẻ tuổi mười bảy mười tám tuổi hoặc là chừng hai mươi tuổi. Khi Lý Diên Khánh được binh sĩ vây quanh đi tới, tất cả ánh mắt tù binh đều tập trung về phía hắn.
Lý Diên Khánh đi lên bục gỗ, nhìn thoáng qua gần ba ngàn tù binh phía dưới rồi chậm rãi nói:
- Ta đây là chủ tướng Lý Diên Khánh, chắc hẳn trong các ngươi có người đã nghe nói qua tên của ta. Tuy nhiên cái này không quan trọng. Quan trọng chính là, hiện tại do ta quyết định vận mệnh của các ngươi. Ta muốn biết, trong các ngươi có bao nhiêu người là người Tề Châu? Là người Tề Châu xin giơ tay!
Lần lượt có các cánh tay tù binh giơ lên. Ít nhất có tới sáu phần đều là binh sĩ Tề Châu. Đây đều là đặc điểm sử dụng binh của Tống Giang. Hương binh giữ thành quê quán của mình tương đối ổn định hơn.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nói:
- Xem ra hơn một nửa đều là người Tề Châu. Các ngươi có biết tham gia loạn phỉ tạo phản sẽ có hậu quả gì không? Một khi loạn phỉ bị tiêu diệt, triều đình tính sổ thì cứ coi như các ngươi không bị bắt thì thuế khóa lao dịch cũng sẽ bị nặng hơn người bình thường. Đó là trừng phạt. Đầu năm nay không tham gia tạo phản không cần phải chịu trách nhiệm nhưng nhất định sẽ bị quan phủ truy cứu, còn liên lụy đến người nhà các ngươi.
Đám người đồng loạt cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.dù cho bị truy cứu trách nhiệm cũng nhận, nhưng bọn họ lại sợ hãi liên lụy phụ mẫu huynh đệ. Những người tuổi trẻ nóng đầu tham gia loạn phỉ còn chưa kiếm được chút gì. Giờ sau khi bị bắt được mới phát hiện hậu quả rất nghiêm trọng.
- Chúng ta đều bị ép buộc !
Có không ít người hô lên.
- Quan phủ cũng mặc kệ lý do của các người.
Lý Diên Khánh cao giọng nói:
- Các ngươi trở thành tù binh sẽ đăng ký trong danh sách. Dựa theo luật pháp triều đình, kẻ tạo phản xử tử hoặc là lưu vong Nam Cương. Triều đình sẽ không tha cho các ngươi chỉ vì lý do các ngươi là bị ép buộc.
Không ít tù binh nghe nói phải bị lưu vong, đều bị dọa đến sắc mặt tái nhợt. Mấy binh sĩ tuổi nhỏ nhát gan còn không nhịn được bụm mặt khóc.
Lý Diên Khánh gặp thời cơ chín muồi mới nói với mọi người:
- Nhưng có một biện pháp có thể để các ngươi thoát khỏi thân phận tù binh, sau khi chiến tranh kết thúc miễn xử phạt. Đó chính là lập công chuộc tội. Gia nhập quân đội của triều đình, các ngươi sẽ trở thành binh sĩ tiễu phỉ chứ không còn là tù binh nữa. Nếu như lập công có thể được miễn trừ thuế phú lao dịch, thậm chí còn có thể được khen thưởng bạc trắng. Đây là lối thoát duy nhất của các ngươi. Ta cũng bằng lòng cho các ngươi cơ hội này. Ai muốn lập công chuộc tội giơ tay!
Dưới sự uy hiếp và dẫn dụ của Lý Diên Khánh, cả nhóm tù binh đồng loạt giơ tay lên. Gần như toàn bộ đều biểu thị đồng ý gia nhập quân đội triều đình.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, quay người nói với Lư Phi:
- Cho bọn họ đăng ký, đồng ý gia nhập quân đội thì sắp xếp bộ binh doanh. Nếu không muốn gia nhập quân đội thì sau khi đăng ký danh sách thả bọn họ rời đi.
- Ti chức tuân lệnh!
Lư Phi vội vàng chào hỏi mấy người có học vừa mới được mời đến triển khai bàn ghế lập danh sách tù binh. Lý Diên Khánh lên ngựa, dẫn theo mấy tên kỵ binh đi xem xét huyện thành.
Mặc dù trong quân đội Tống Giang cũng có xuất hiện những loại như Vương Anh hay Trương Sầm quen thói thả quân cướp bóc dân chúng nhưng quân kỷ tổng thể cũng có thể coi là rất tốt.tuy bị quân Lương Sơn chiếm lĩnh, nhưng trật tự Huyện Lịch Thành đâu ra đó. Dân chúng vẫn sinh sống yên lành, trên cơ bản không bị quấy nhiễu. Mà ngược lại việc quan binh vào thành chém giết lại khiến mọi người lo sợ. Nhà nhà đóng cửa kín mít, trên đường cái nhìn không thấy một cái người đi đường, chỉ có binh sĩ. đứng gác ở đầu đường.
Lúc này, Vương Quý dẫn theo mười mấy danh sĩ bước nhanh tới. Vương Quý chỉ Lý Diên Khánh phía trước, nói:
- Đó chính là chỉ huy sứ của chúng ta!
Đám thân sĩ vội vàng chạy tới, vây quanh Lý Diên Khánh lao nhao cáo trạng. Đơn giản là quân Lương Sơn bắt chẹt tiền tài của bọn họ, yêu cầu quan quân trả về sau khi tịch thu. Lý Diên Khánh đau cả đầu, hắn sợ nhất loại chuyện này. Căn bản là không thể nào tra được cụ thể. Vả lại những của cải hắn thu được đều đã ban thưởng cho binh sĩ, làm sao có thể lại trả về cho những thân sĩ này?
Nhưng những câu nói này dù sao cũng không thể nói hẳn ra miệng mà chỉ có thể an ủi bọn họ, bảo đảm sau khi dẹp xong loạn phỉ sẽ trả lại của cải của bọn họ. Lúc này, Lý Diên Khánh hỏi:
- Tri huyện và huyện thừa có ở đây không?
- Sau khi loạn phỉ tới, mấy quan huyện đều chạy mất tiêu rồi. Binh tướng phỉ đưa Triệu Trúc lên làm tri huyện, còn không có vị quan nào khác.
Lý Diên Khánh nhướng mày, lại hỏi:
- Trong thành có quan viên hưu trí nào không?
Nếu tìm không thấy quan viên, Lý Diên Khánh sẽ mời các quan về hưu lên bổ sung làm quan huyện. Ở Huyện Cao Đường hắn cũng làm như vậy, mời thông phán Tào Ngọc của Bác Châu đã về hưu tạm thời đảm nhiệm tri huyện, chủ trì đại cục.
Một thân sĩ nói:
- Nguyên Thông phán Tề Châu Lý Cách Lâm ở ngay trong huyện.
Cái tên Lý Cách Lâm này có chút quen tai. Lý Diên Khánh trầm tư một lát, chợt nhớ tới đó không phải là phụ thân Lý Cách của Lý Thanh Chiếu sao. Hắn lập tức tỉnh ngộ. Gia tộc Lý Thanh Chiếu chẳng phải đang Tề Châu sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận