Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 60: Tri Huyện thị sát. (2)

Chương 60: Tri Huyện thị sát. (2)Chương 60: Tri Huyện thị sát. (2)
Có khác nào giá áo túi cơm?
Cho nên bản Huyện quyết định bắt đầu từ nhỏ, cần đọc thi thư, khổ luyện võ kỹ, khiến mỗi học sinh võ có thể an bang, văn có thể định quốc. Cho nên bản Huyện muốn tuyên bố hai chuyện, năm nay thi huyện phải thêm nhiều phân lượng của võ kỹ, chỉ cần thi võ qua cửa, học kém một chút cũng không sao.
Y nói xong câu mày, mấy học sinh chuẩn bị kiểm tra sắc mặt lập tức trắng bệch. Họ thất chất không tốt, liền ngóng trông thi đậu lấy thêm một điểm, nhưng hiện giờ lại trái ngược, bây giờ cách thi huyện còn chín ngày, luyện thêm võ kỹ còn kịp sao?
Tưởng Tri Huyện lại cao giọng hô:
- Chuyện thứ hai là liên quan tới Hội Đồng Tử, Hội Đồng Tử có thể văn có thể võ, trước kia là văn, hiện giờ sẽ là võ. Về sau tháng tư hàng năm trong huyện sẽ tổ chức Võ Hội Đồng Tử, mỗi học đường tới hai mươi người. Ta đã nói trước, không tham gia Hội Đồng Tử, sẽ không có tư cách tham gia thi huyện, không có tư cách vào Huyện Học đọc sách. Mặc kệ ngươi muốn tham gia khoa cử cũng được, muốn tới Châu Học đọc sách cũng được, cũng tuyệt đối không có khả năng!

Tri Huyện còn muốn tới học đường ở hương trấn khác, sau khi dạy dỗ một phen liền vội vàng rời đi, đám học sinh tự về phòng học của mình, cực kỳ ồn ào.
Thậm chí ngay cả đám học sinh trong Bạch Học Đường cũng không có lòng đọc sách, tập trung một chỗ nói chuyện Tri Huyện đằng đằng sát khí vừa rồi.
- Đây chính là hạ chiến thư cho các học đường!
Vương Quý kích động vung cánh tay:
- Trước kia mọi người chống lại Võ Hội Đồng Tử, cuối cùng Hội Đồng Tử bị ép hủy bỏ, sau đó học sinh Huyện Học năm ngoái đều không thi đậu cử nhân. Hiện giờ Hội Đồng Tử sẽ móc nối với thi Huyện Học, Tưởng Đại Đao quyết tâm muốn biến huyện Thang Âm thành huyện võ bị, tiếp tục như vậy, mười năm sau huyện Thang Âm sẽ không còn người đọc sách.
Mọi người đồng ý Vương Quý, võ bàn bành bành. Nhạc Phi nhướng mày, nói với Lý Diên Khánh đứng dựa vào tường:
- Kỳ thật ta cảm thấy Tưởng Tri Huyện này nói chuyện cũng có đạo lý nhất định. Nếu văn có thể an bang, võ có thể định quốc, đây mới là truy cầu của đại trượng phu, hắn ép phổ biến võ kỹ, kỳ thực cũng có chỗ tốt đối với học sinh, tương lai mọi rợ Nữ Chân đánh tới, mới có thể chống cự tự vệ.
Từ đầu đến cuối Nhạc Phi không quên lời Lý Diên Khánh nói năm đó, mọi rợ Nữ Chân như hổ sói bắt đầu hưng khởi ở đông bắc.
Lý Diên Khánh khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa vào tường, hắn nhìn qua Vương Quý thản nhiên nói:
- Chuyện này nhìn thành hai mặt, mặc dù có lợi khiến học sinh tập văn luyện võ, nhưng bản ý của hắn lại là vì thăng quan, giống như người tiền nhiệm, dùng võ để nổi trội, ta rất lo lắng chiến tranh bộc phát, huyện Thang Âm chắc chắn là một huyện trưng binh tàn nhẫn nhất, sinh viên Huyện Học cũng khó mà tránh khỏi.
- Có thể như vậy sao?
- Nhất định là thế!
Lý Diên Khánh nói trúng tim đen:
- Ngươi không nghe thấy sao? Hắn mắng sĩ tử vào kinh đi thi thành dạng gì, thực chất hắn coi thường người đọc sách. Hắn thấy những học sinh chúng ta chẳng qua là nguồn mộ lính hậu bị mà thôi, đây chính là nguyên nhân căn bản hắn buộc mọi người luyện võ.
Nhạc Phi trầm mặc, gã không thể không thừa nhận, Lý Diên Khánh nhìn thấu triệt hơn mình.
Lúc này, Lý Nhị mặt mũi khóc tang đi tới phía trước nói:
- Khánh ca nhi, ta nên làm gì? Võ kỹ của ta không tốt, chỉ sợ không thi được Huyện Học.
Lý Diên Khánh an ủi gã:
- Võ kỹ của ngươi có tốt hay không không quan trọng, chỉ cần cha ngươi lợi hại là được rồi.
- Vì sao?
Lý Nhị chưa kịp hiểu.
Lý Diên Khánh dùng mu bàn tay vỗ ngực gã, cười tủm tỉm nói:
- Đường đường con trai Đô Bảo Chính còn không lên được Huyện Học, truyền đi thực mất mặt, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng, cha ngươi còn gấp hơn ngươi đây!
Lý Nhị rốt cuộc hiểu được, vô cùng vui mừng. Nhạc Phi cũng hiểu ý tươi cười, gã nghĩ tới một chuyện, lại nói với Lý Diên Khánh:
- Sư phụ để chúng ta xem đề mục thi giải trước đó, ta nghĩ hai ngày này dành thời gian tới hiệu sách trong huyện, cùng đi chứ?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vừa vặn ta cũng muốn đi hiệu sách, vậy thì ngày mai đi!
Nhạc Phi nhìn thoáng qua Vương Quý đang khẳng khái diễn thuyết, cười hỏi:
- Ngươi nói họ sẽ đi sao?
Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua Vương Quý và Thang Hoài, lắc đầu cười nói:
- Coi như lần này chúng ta chạy bộ đi huyện thành, cũng đừng hòng vứt bỏ họ.
Buổi chiều Lý Diên Khánh về đến nhà, Trung thúc liền chào đón cười nói:
- Tiểu quan nhân, thủ tục của Hỉ Thước đã làm xong rồi.
- Trả tiền chưa?
- Trả rồi, chẳng qua không cho Trương Bình, ta trực tiếp trả lão bà của hắn.
Lý Diên Khánh lắc đầu, không có lợi ích gì. Nếu như mẹ Hỉ Thước có thể quản lý trượng phu, nhà họ sẽ không cầm cố cả hai con gái. Lý Diên Khánh lười hỏi tới, bước nhanh tới phòng mình.
Trung thúc ở phía sau nói:
- Chẳng qua Hỉ Thước khóc một buổi sáng.
- Vì sao?
Lý Diên Khánh dừng chân lại, khó hiểu hỏi.
- Không biết là vì sao, Cúc nương và bạn già của ta đã khuyên nàng, đều vô dụng, chẳng qua giữa trưa liền không khóc nữa.
Lý Diên Khánh thương hại trong lòng, tiểu nương tử này nghĩ đến mình bị phụ thân cầm cố, chắc chắn rất khó chịu trong lòng, một lần bán là mười năm, không có cha mẹ yêu thương. Cũng được! Về sau ngày tết ngày lễ cho nàng về nhà nghỉ là được.
Ngày mai Lý Diên Khánh và mấy người bạn muốn tới huyện, đặc biệt xin nghỉ một ngày với sư phụ. Sư phụ lại đáp ứng rất vui vẻ, nhưng điều kiện lại nghiêm túc, họ nhất định phải bù đắp bài tập chậm trễ xin nghỉ phép, đêm nay hắn lại phải thức đêm.
Lý Diên Khánh vừa lấy giấy bút ra, đã thấy Hỉ Thước đặt một nghiên mực đã nghiền xong ở trước mặt hắn. Tiểu nha đầu này cũng nhu thuận, biết tiết kiệm thời gian thay mình, trong lòng Lý Diên Khánh bắt đầu yêu thích.
- Ta nghe Trung thúc nói, ngươi khóc một buổi sáng, vì sao vậy?
- Không có gì, là ta không tốt.
Hỉ Thước thấp giọng nói:
- Ta không phục thị tiểu quan nhân tốt, khổ sở trong lòng.
Lý Diên Khánh ngạc nhiên trong lòng:
- Ngươi không phải… khổ sở vì phụ thân đem ngươi cầm cố sao?
- Làm gì có?
Có lẽ cảm nhận được Lý Diên Khánh quan tâm mình, Trung thúc và Cúc tẩu đều rất tốt với nàng, Hỉ Thước dần không còn khiếp sợ như ngày hôm qua, ngẫu nhiên cũng lộ vẻ ngây thơ đặc biệt của bé gái.
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, thở phì phì nói với Lý Diên Khánh:
- Mỗi lần cha uống rượu say khướt liền bắt đầu đánh ta và mẹ, ca ca cũng hơi một tí cướp đồ ăn thức uống của ta, khiến ta chịu đói, ta… ta đã sớm muốn rời nhà rồi.
- Hóa ra là ta nghĩ nhiều, vậy ngươi khóc cái gì?
Hỉ Thước lập tức nghĩ tới sáng hôm nay mình thất trách, lỡ như chủ nhân đưa mình trở về nhà thì làm sao bây giờ? Nàng sẽ bị cha đánh chết, nàng vừa sợ hãi trong lòng, lại vừa lo nghĩ, đôi mắt lại đỏ, nghẹn ngào nói:
- Buổi sáng tiểu quan nhân rời đi ta lại không biết. Ta… ngày đầu tiên ta đã không phục thị tiểu quan nhân tốt, khổ sở trong lòng.
Lý Diên Khánh nhịn không được bật cười, gõ đầu nàng cười nói:
- Cái này cũng không trách ngươi! Canh năm mỗi sáng ta đều phải rời giường chạy bộ, thật ra cũng không có chuyện gì, không cần ngươi phục thị, ngươi cứ ngủ thêm một lát.
- Như vậy không được!
Hỉ Thước lắc đầu như trống:
- A tỷ nói với ta, sáng sớm hầu hạ chủ nhân là quan trọng nhất, nếu không nha hoàn là vô dụng, là… là ta quá lười biếng, tiểu quan nhân, ngày mai ta nhất định sẽ sửa lại.
Lý Diên Khánh hơi bất đắc dĩ, tiểu nha đầu này lá gan quá nhỏ, nói nhiều rồi cũng vô dụng, chậm rãi thích ứng đi! Lý Diên Khánh cũng đành tùy nàng.
Lý Diên Khánh bắt đầu viết chữ hết sức chăm chú, thi Huyện Học với hắn năm năm trước đã không có vấn đề, hiện giờ hắn đang toàn lực ứng phó chuẩn bị cho thi phát giải cuối năm.
Sư phụ không chỉ nói với họ một lần, độ khó của thi phát giải không lớn, chỉ là số lượng nhiều và tạp, cần tích lũy nhiều năm, yêu cầu đối với thư pháp rất cao. Hắn tích lũy đã không có vấn đề, làm đề mục nhiều một chút là được.
Quan trọng là thư pháp quá cứng, hành thư của hắn rất xinh đẹp, nhưng chữ Khải hơi thiếu hỏa hầu, mà phần lớn cuộc thi yêu cầu dùng chữ Khải, cho nên hắn chuẩn bị mấy tháng này luyện chữ Khải nhiều một chút, bổ sung hạng yếu của mình.

Lúc nửa đêm, trong phòng chính bỗng nhiên phát ra một tiếng ầm, lập tức đánh thức Lý Diên Khánh. Hắn đứng dậy choàng áo khoác, bước nhanh tới cửa, thấy một bóng người đang vội vàng hấp tấp thu dọn gì đó trong phòng.
- Là ai?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Tiểu quan nhân, là ta?
Trong bóng tối truyền đến tiếng đáp rụt rè của Hỉ Thước.
Lý Diên Khánh kỳ quái, không ngủ được lại làm gì trong phòng khách. Hắn quay đầu thắp sáng ngọn đèn, giơ ngọn đèn ra phòng, chỉ thấy một chiếc ghế ngã ngửa trên mặt đất, một giỏ củ cải đổ ở cửa, củ cải lăn đầy đất, Hỉ Thước đang nhặt khắp phòng.
Lý Diên Khánh thấy nàng mặc quần áo chỉnh tề, không khác tối quá, liền kinh ngạc hỏi:
- Ngươi vẫn ở nơi này à?
Hỉ Thước đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Ta sợ hôm nay lại ngủ quên, liền ngồi ngủ gật ở chỗ này, kết quả không cẩn thận ngã nhào.
Lý Diên Khánh vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không biết nên nói nàng thế nào. Lý Diên Khánh đành an ủi nàng:
- Ngươi đừng vội như vậy, chậm rãi sẽ thích ứng.
Hỉ Thước lại cúi đầu không nói lời nào, Lý Diên Khánh nhất thời im lặng, đành gãi đầu hỏi:
- Hiện giờ là lúc nào rồi?
- Canh bốn đã qua rất lâu rồi, đoán chừng sắp tới canh năm.
- Vậy được rồi! Ngươi có thể buộc tóc hay không?
- Ta biết, mỗi ngày ta đều buộc tóc giúp cha.
Tóc của Lý Diên Khánh rất thô rất dày, buộc tóc mỗi ngày là phiền não lớn nhất của hắn. Hắn luôn buộc tóc lung tung, kết quả thắt không chặt, thường xuyên xõa xuống tại dọc đường, khiến mọi người cười vang. Hỉ Thước biết buộc tóc liền miễn đi phiền não lớn nhất của hắn.
Lý Diên Khánh ngồi xuống, Hỉ Thước cầm lược và trâm gài tóc, đứng sau lưng Lý Diên Khánh thuần thục chải tóc cho hắn.
Buộc tóc không khó, búi tóc lên đỉnh đầu lệch sau thậm chí vắt thành búi ở sau đầu, lúc vặn chặt tự nhiên sẽ uống lượn, sau đó thuận thế co lại từng vòng, giấu kỹ lọn tóc, gài trâm tóc xuyên quá búi tóc, cuối cùng lại đeo khăn trùm đầu lên là hoàn thành.
Chẳng qua mặc dù buộc tóc đơn giản, nhưng buộc tốt lại không dễ dàng. Lý Diên Khánh cảm thấy tay nhỏ ấm áp của Hỉ Thước, liền cười hỏi nàng:
- Hỉ Thước, ca ca ngươi lớn bao nhiêu, trong nhà làm gì?
- Ca ca ta cũng lớn như tiểu quan nhân, ban đầu ông ngoại để hắn đi đọc sách, nhưng hắn đọc mấy ngày liền không muốn nữa, cả ngày ở nhà chơi, chuẩn bị chừng hai năm nữa tới kinh thành làm việc cho cữu cữu.
- Vậy còn ngươi, ngươi có muốn đọc sách hay không?
Hỉ Thước thấp giọng thở dài:
- Tiểu quan nhân nói đùa, tiểu nương tử nào có thể đi học đường?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Không nói đi hoc jđường, về sau ngươi mài mực cho ta, ta thuận tiện dạy ngươi biết mấy chữ, tương lai rồi cũng sẽ biết chữ.
Hỉ Thước vui mừng vạn phần, học chữ là chuyện nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ. Nhưng nàng lại nghĩ tới lời Trung thúc nói buổi sáng, tiểu quan nhân muốn tham gia khoa cử, vậy hắn dạy mình có thể chậm trễ khoa cử hay không?
Nàng hơi lo lắng nói:
- Nếu không… chờ tiểu quan nhân thi xong khoa cử đã.
Lý Diên Khánh cười cười:
- Dạy ngươi biết mấy chữ còn chưa đến mức chậm trễ ta, để nói sau đi! Ta phải đi rồi.
Hỉ Thước vội vàng đeo khăn trùm đầu cho chủ nhân. Lý Diên Khánh sờ tóc, buộc cực kỳ chặt, hắn thỏa mãn đi tới cạnh giếng đánh răng rửa mặt.
Loại chuyện tốt đi huyện thành này làm sao có thể thiếu hai tên Vương Quý và Thang Hoài. Chạy bộ xong, bốn người liền cưỡi lừa đi tới huyện thành.
Trên đường đi cười đùa nói chuyện, giữa trưa họ đã tới huyện thành Thang Âm.
- Đói xẹp bụng rồi, chúng ta đi ăn gì đó trước đi!
Vương Quý sờ bụng đề nghị.
Vương Quý đề nghị được mọi người nhất trí tán thành. Lý Diên Khánh cười nói:
- Đi Thuận Phong Lâu đi, ta mời mọi người ăn bánh bao thịt dê!
Bánh bao của Thuận Phong Lâu là tuyệt nhất huyện Thang Âm, bánh bao lớn da mỏng, nước đầy đủ, nhất là thịt dê nhân bánh làm vô cùng ngon, thêm một chén súp cay người Hồ dùng mười ba loại nguyên liệu chế thành, trong tiết trời xuân se lạnh này quả thực là hưởng thụ lớn nhất, bốn người cực kỳ thèm ăn, thúc lừa chạy vào nội thành.
Huyện thành hôm nay náo nhiệt khác thường, tiếng đám nhỏ vui vẻ cười đùa khắp nơi, từ xa mơ hồ truyền đến tiếng trống, người bán hàng rong cũng lặng lẽ gia tăng đầu đường cuối ngõ, mọi người đi lại vội vàng, chào hỏi lẫn nhau, mặt mũi đều tươi cười.
Hết thảy dấu hiệu đều cho thấy, một ngày lễ quan trọng sắp đến.
- Các ngươi đã quên sao?
Vương Quý bỗng nhiên kích động hô to:
- Mấy ngày nữa là ngày gì!
Ba người nhìn nhau, đều hưng phấn cùng hô to:
- Xuân xã!
Xuân xã chính là ngày Thổ Địa, mùng hai tháng hai là tiết Thổ Địa công công, là ngày lễ truyền thống cổ xưa nhất cũng là vui vẻ nhất trong vùng đất Hoa Hạ, sự vui vẻ mà nó mang tới cho mọi người thậm chí vượt qua năm mới và tết Nguyên Tiêu.
Nghĩ đến sắp đến xuân xã, bốn người thậm chí đem mùng năm tháng hai thi huyện ném qua sau đầu.
- Ngày Thổ Địa phải tặng quà cho sư phụ, chúng ta vừa vặn mua gì đó trở về!
Lý Diên Khánh đề nghị mọi người, lần này Nhạc Phi là người đầu tiên hưởng ứng, gã giơ tay cười nói:
- Ta mua sách cho sư phụ, hôm trước hắn còn nói tinh tuyển thơ Đường bị lật nát rồi, cần phải mua mới.
- Ngươi đương nhiên biết sư phụ cần gì nhất, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Vương Quý lầm bầm một tiếng, gã suy nghĩ nói:
- Sư phụ thích ăn bánh bao thịt dê nhất, ta mua ba mươi chiếc về cho sư phụ.
- Lão Thang ngươi thì sao?
Lý Diên Khánh cười hỏi Thang Hoài.
Thang Hoài vung vung cây quạt ra vẻ phong nhã:
- Áo của sư phụ cũ rồi, ta mua cho hắn một thớt vải xanh tốt nhất.
- Đúng vậy! Tại sao ta không nghĩ tới?
Vương Quý trơ mặt ra, tiến lên vỗ vai Thang Hoài cười nói:
- Lão Thang, nếu không chúng ta thay đổi, ngươi mua bánh bao ta mua vải!
- Đi đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận