Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 586: Đại quân bắc thượng

Chương 586: Đại quân bắc thượngChương 586: Đại quân bắc thượng
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã trôi qua ba ngày. Đêm trước khi đại quân xuất phát bắc thượng, Lý Diên Khánh trở lại trong phủ cáo biệt người nhà.
Tào Uẩn đặt biệt để phòng bếp làm một bữa tiệc tối phong phú để tiễn chân trượng phu. Nhưng bữa cơm này ăn rất trầm mặc, mỗi người trên bàn cơm đều không nói gì. Tào Uẩn miễn cưỡng cười nói:
- Phu quân, lần bắc phạt này sẽ kéo dài bao lâu?
- Nhanh thì hai tháng, chậm thì nửa năm, ta nghĩ hẳn là có thể về nhà vào năm mới.
- Nhưng khi đó con đã ra đời rồi.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Cho nên các nàng phải báo bình an kịp thời cho ta, nói cho ta tình hình của đứa trẻ.
Ánh mắt hắn nhìn lại Tư Tư. Tư Tư nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta biết rồi!
- Còn có Thanh nhi!
Lý Diên Khánh lại nói với Hỗ Thanh Nhi:
- Muội phụ trách bảo vệ an toàn cho người nhà, có chuyện gì có thể tìm phụ thân ta giúp đỡ. Mặt khác, muội cũng phải khổ luyện phi đao, mặc dù lần này muội không cách nào theo ta bắc thượng, nhưng cũng không có nghĩa là về sau không được, quan trọng vẫn là bản lĩnh của muội, rõ chưa?
- Ta đã biết!
Giọng Hỗ Thanh Nhi cực kỳ thấp đáp ứng một tiếng.
- Phu lang không thể đến lúc sáng rõ mới đi sao?
Tư Tư nhỏ giọng hỏi.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Từ hôm qua quân doanh đã bắt đầu cấm doanh, Đại Soái chỉ cho mỗi người hai canh giờ về thăm người thân, trước giờ hợi nhất định phải về quân doanh, lại nói rõ canh năm giờ ngọ ngày mai sẽ xuất phát rồi, thời gian không kịp.
Lúc này, Tào Uẩn nâng chén cười nói:
- Chúng ta không cản trở phu quân, tới! Chúc phu quân sớm khải hoàn trở về, chúng ta uống chén rượu này.
Lý Diên Khánh lấy trà thay rượu, cười nói:
- Ta nhất định sẽ sớm ngày trở về!
Hắn uống một hơi cạn sạch chén trà, đứng dậy cáo biệt người nhà, rời khỏi phủ đệ. Ba nữ tử đứng trước cổng chính, đưa mắt nhìn bóng Lý Diên Khánh biến mất phương xa.
Tháng bảy năm Tuyên Hòa thứ tư, quân Tống chính thức mở màn lần bắc phạt thứ hai.
Chủng Sư Đạo dẫn ba vạn đại quân cáo biệt kinh thành bắc thượng. Ba vạn đại quân của lão trang bị cực kỳ tốt, binh sĩ bộ binh phổ thông đầu đội nón lá, người khoác giáp sắt, chân đi Xuyên Bộ Ngoa. Mỗi tên lính được phân phối một cây trường mâu tiêu chuẩn cùng một chiếc chiến đao, sau lưng một tấm thuẫn, trong tấm thuẫn là một chiếc chăn lông, ngoài ra còn có ấm nước, lương khô các vật phẩm cần thiết. Nỏ thủ bộ binh thì không phân phối trường mâu, mà là một cây Thần Tí Nỏ và một ống tên nỏ.
Kỵ binh đầu đội nón trụ đồng, người mặc giáp sắt màu vàng, trang bị không khác bộ binh lắm, nhưng có thêm một cây cung kỵ và một túi tên.
Các quan quân cũng phân cấp rõ ràng, Đội Đầu và Đô Đầu thì đầu đội mũ sắt, khoác Thuận Thủy Sơn Tự Giáp màu đen. Chuẩn bị tướng và Thiên tướng cấp trung thì đầu đội mũ chiến Phượng Sí bằng đồng, khoác Sơn Tự Giáp màu đỏ. Tới tướng lĩnh cao cấp từ Thống Lĩnh trở lên đầu đội mũ chiến Phượng Sí bằng bạc, người khoác Ô Chùy Giáp, chỉ có Đô Thống Chế mới có thể đội mũ chiến Phượng Sí vàng.
Trang bị như vậy thuộc về trang bị tiêu chuẩn của Cấm Quân Đại Tống, chỉ có Cấm Quân Thiên Long địa vị cao nhất mới có thể để binh sĩ khoác Thuận Thủy Sơn Tự Giáp màu đen.
Về phần sương quân các nơi chỉ có thể khoác giáp da, mà hương binh có thể mặc một bộ giáp vải đã không dễ dàng.
Ba ngày sau, đại quân vượt qua Hoàng Hà ở huyện Bộc Dương phủ Khai Đức, tiến vào cảnh nội phủ Đại Danh. Buổi sáng hôm đó, quân đội tới huyện Đại Danh, Chủng Sư Đạo hạ lệnh đại quân hạ trại tại vùng bỏ hoang phía đông huyện Đại Danh. Họ sẽ tụ hợp ba vạn sương quân hai lộ Kinh Đông và hai vạn quân đội của Lưu Cáp đến từ phủ Chân Định ở nơi này, chính thức hình thành đại quân tám vạn người bắc chinh.
Sau khi chỉnh đốn mười ngày ở phủ Đại Danh sẽ bắc thượng Bá Châu. Dựa theo bố trí của triều đình, quân tây lộ bắc phạt sẽ bắc thượng phủ Chân Định chuẩn bị chiến đấu. Bắt đầu từ mùng một tháng tám sẽ vượt qua Dịch Thủy từ Bảo Châu tiến công Dịch Châu Liêu quốc. Quân đông lộ cùng bắt đầu từ ngày một tháng tám, từ Bá Châu vượt biên tiến công Trác Châu Liêu quốc.
Lần bắc phạt thứ hai quân Tống có tổng cộng hai mươi vạn đại quân, trong đó quân tây lộ là mười hai vạn đại quân còn lại từ lần bắc phạt thứ nhất, do Đô Thống Chế Tân Hưng Tông và Tuyên Phủ Sứ Đồng Quán thống soái. Mà quân đông lộ là tám vạn đại quân mới xây dựng, do Chủng Sư Đạo thống soái.
Trước khi quân đông lộ tiến vào trú đóng phủ Đại Danh, Lưu Cáp đã dẫn một vạn tám ngàn mộ binh đến phủ Đại Danh trước một ngày. Xế chiều hôm đó, ba vạn sương quân hai lộ Kinh Đông cũng đến phủ Đại Danh, tụ hợp với chủ lực của Chủng Sư Đạo. Trong đại doanh lập tức trở nên cực kỳ náo nhiệt, nhất là sương quân Kinh Đông còn mang tới hơn hai vạn xe bò chứa đầy lương thảo, quả thực khiến Tông Trạch phụ trách hậu cần loay hoay chân không chạm đất.
Lúc xế chiều, Lý Diên Khánh dẫn sáu ngàn mộ quân Hà Bắc trở về từ trung quân, trong đó năm ngàn mộ quân bổ sung cho các doanh, một ngàn người khác dùng cho hậu cần quân nhu và Hỏa Khí Doanh.
Vương Quý chạy tới bên người Lý Diên Khánh nhỏ giọng hỏi:
- Nhìn thấy Ngũ ca không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ta không nhìn thấy người khác, nhưng ta biết hắn đã bị Tông Đô Thống dẫn đi. Chẳng qua sáu ngàn người này của chúng ta đều là đệ tử Hà Bắc, chỉ riêng Tương Châu chúng ta đã có hai ngàn người, Tông Đô Thống đặc biệt chiếu cố chúng ta.
Trên mặt Vương Quý lộ vẻ thất vọng, gã còn tưởng rằng có thể kéo Nhạc Phi tới hữu quân, không nghĩ tới bị Tông Trạch xuống tay trước. Vương Quý không khỏi thở dài một tiếng:
- Quản lý hậu cần có tiền đồ gì?
- Hắn không phải quản lý hậu cần, mà là quản lý quân vụ.
Lý Diên Khánh vỗ vai Vương Quý cười nói:
- Đừng phiền não, hắn vốn là thuộc hạ của Tông lão tướng quân, ngươi để hắn lựa chọn hắn cũng chọn Tông lão tướng quân. Nhanh đi lựa chọn binh sĩ đi! Đi chậm, binh sĩ tốt bị người khác chọn mất cũng đừng trách ta.
Vương Quý không còn tiếc nuối chuyện của Nhạc Phi, gã nhanh chân chạy tới đại doanh.
Qua mười ngày, cần để ba khối quân đội tới từ ba khu vực khác nhau là Hà Đông, Hà Bắc và Kinh Đông chỉnh hợp ba phong cách khác lạ thành một đội quân hoàn chỉnh, giống như hòa ba miếng sắt mật độ khác nhau thành một thể. Có thể thấy được độ khó, nhưng càng chết người là họ cũng chỉ có mười ngày.
Đến ngày thứ chín, các quân đội vẫn hỗn loạn không chịu nổi. Nguyên quân Hà Bắc còn dễ dàng dung hợp, nhưng ba vạn sương quân Kinh Đông lại là một miếng xương cứng cực kỳ khó gặp, tựa như có thâm cừu đại hận với quân Hà Đông vậy. Xa lánh đẳng cấp, kỳ thị địa vực, mâu thuẫn kích thích, quần thể ẩu đả, các loại sự kiện liên tục, giết một cũng không thể cảnh cáo trăm, ngay cả Chủng Sư Đạo cũng sắp sụp đổ.
Chủng Sư Đạo chắp tay đi lại trong đại trướng trung quân, lão rốt cuộc thừa nhận mình suy nghĩ quá đơn giản rồi, lão còn cần thời gian chỉnh hợp quân đội. Nhưng thời gian của lão chỉ còn lại một ngày.
Lúc này, Trương Thúc Dạ đi vào đại trướng trung quân, bình tĩnh đứng một bên. Thật lâu sau, Chủng Sư Đạo thở dài:
- Trương Đô Thống có thượng sách gì không?
- Đại Soái, cũng không phải quân đội não đều hỗn loạn như vậy.
Trương Thúc Dạ bình tĩnh nói.
- Đúng vậy! Hữu quân và tiền quân rất ổn định, năm ngày trước đã bắt đầu thao diễn quân trận.
Chủng Sư Đạo bỗng nhiên tỉnh ngộ, quay đầu nhìn qua Trương Thúc Dạ:
- Ngươi nói là để hai nhánh quân đội này đi đầu?
Trương Thúc Dạ gật đầu:
- Các mùng một tháng tám chỉ còn bảy người, du thế nào mùng một tháng tám chúng ta nhất định phải có quân đội hành động. Để tiền quân và hữu quân quá cảnh trước, chỉ cần họ tránh tác chiến với quân Liêu, vậy cũng không vi phạm bố trí của triều đình, Đồng Quán cũng không nắm được điểm yếu của Đại Soái, cũng có thể tranh thủ thời gian cho chúng ta chỉnh hợp quân đội.
Chủng Sư Đạo trầm mặc thật lâu, mặc dù điều này không phù hợp với phong cách dẫn quân của lão, nhưng dường như lại là kế sách duy nhất có thể thi hành, lão cũng biết đám quan văn triều đình không hiểu quân sự, còn tưởng rằng ba nhánh quân đội giống như ba chén nước cứ hòa vào nhau là được, chỉ cho lão thời gian mười này để bắc thượng tác chiến. Với trạng thái quân đối như vậy mà bắc thượng, lão chắc chắn phải thua.
Chủng Sư Đạo thở dài nói:
- Thực ra ta không nên phân phối quân đội như vậy, mà hẳn là sắp xếp toàn bộ sương quân vào hậu cần và trung quân, chia cắt ba vạn quân Hà Đông làm ba quân tiền, tả, hữu quân; là ta thất sách.
- Đại Soái, chỉ sợ chuyện này có lai lịch!
- Lời này của ngươi có ý gì?
Chủng Sư Đạo quay đầu nhìn Trương Thúc Dạ.
Trương Thúc Dạ chậm rãi nói:
- Có thuộc hạ nhìn thấy bóng người của Đồng Quán trong sương quân Kinh Đông Lộ.
Chủng Sư Đạo lạnh lùng nói:
- Ngươi nói là Cừu Triệu Hòa?
Trương Thúc Dạ gật nhẹ đầu:
- Hắn chính là người Đồng Quán xếp vào Kinh Đông Lộ, có hắn ở đây, sương quân Kinh Đông Lộ làm sao có thể nghe Đại Soái chỉ huy?
Chủng Sư Đạo hừ một tiếng:
- Quyết sách một nước, liên quan tới an nguy xã tắc, sao có thể xoay quanh lợi ích cá nhân. Đồng Quán hắn đã sắp xếp chướng ngại vật cho ta, vậy thì xem Chủng Sư Đạo ta làm sao gặm miếng xương cứng này.
- Nhưng Thiên tử yêu cầu mùng một tháng tám quân hai lộ đông tây cùng tấn công Liêu quốc, thuộc hạ chỉ sợ rằng thời gian không còn kịp rồi.
- Không sao, để hữu quân và tiền quân đi trước một bước là được.
Tiếng hô giết rung trời trên sân diễn binh, hai đội quân hơn ngàn người đang chém giết kịch liệt, hai bên giao đấu là đệ lục doanh của Cao Sủng và đệ thất doanh của Tào Mãnh, hai bên dùng thương gỗ chém giết. Mười mấy tên kỵ binh ở giữa làm trọng tài, không ngừng đuổi binh sĩ trúng thương rời khỏi trận chiến. Họ chỉ có một canh giờ, sau khi chém giết kết thúc, bên nào còn lại nhiều binh sĩ sẽ chiến thắng, chủ tướng cũng đang chém giết nhau, chủ tướng chiến thắng thì thắng được một trăm người.
Binh sĩ đứng xung quanh xem trận chiến, đều đang cổ vũ cho đệ thất doanh của Tào Mãnh. Quả thực đệ lục doanh do Cao Sủng dẫn dắt quá mạnh, đã liên tục chiến thắng sáu doanh, Tào Mãnh cũng thắng hai doanh, đây chính là trận quyết chiến của họ.
Cao Sủng và Tào Mãnh đang đánh nhau, Bàn Long Kim Thương của Cao Sủng khi thì rực rỡ như hoa lê, bông tuyết đầy trời, khi thì như nước chảy dưới đất, không đâu không vào.
Nhưng một đôi chủy lớn của Tào Mãnh giống như kim long rời biển, tung hoành trên dưới, phong bế tất cả con đường tiến công của Cao Sủng. Làm đệ tử kiệt xuất nhất của hai thế gia tướng môn Tào Cao, hai người bọn họ cũng đại biểu đỉnh phong võ nghệ của hai đại gia tộc. Trước đó hai người họ từng bốn lần đọ sức, Cao Sủng thắng ba thua một chiếm thượng phong.
Bên cạnh sân diễn võ, Lý Diên Khánh cũng đứng trên đài cao xem chiến, Lưu Kỹ bên cạnh cười nói:
- Trận chiến này thế lực khá cân bằng! Số lượng binh sĩ bị loại không khác nhau mấy, chỉ xem hai viên chủ tướng ai có thể chiến thắng, Thống Chế coi trọng ai?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ta cảm thấy võ nghệ của hai người đều không khác nhau mấy, thương pháp của Cao Sủng sắc bén, mà lực lượng của Tào Mãnh lại siêu quần, đều có ưu thế.
- Cao Sủng tất thắng!
Dương Tái Hưng ở bên nghiêm túc nói:
- Trong mười hiệp thắng bại sẽ phân.
Lưu Kỹ ngạc nhiên:
- Sao Dương tướng quân lại nhìn ra được?
Lý Diên Khánh cũng nhìn ra, cười nói:
- Người mặc dù không yếu, nhưng mã lực lại không được.
Cao Sủng và Tào Mãnh đã chiến hơn ba mươi hiệp. Cao Sủng cưỡi một con ngựa trắng, mà Tào Mãnh là một thớt ngựa đen Ô Chuy, con ngựa này là thú cưỡi của tổ phụ gã, cực kỳ khỏe mạnh, có thể chịu đựng được thể trọng của Tào Mãnh và chùy lớn tám mươi cân. Chẳng qua con ngựa này đã mười mấy tuổi, qua tuổi thịnh niên, sau khi kịch chiến ba mươi mấy hiệp, thể lực đã không chịu đựng nổi.
Lúc này, hai ngựa giao nhau, Cao Sủng dùng hồi mã thương, đâm tới mũ giáp của Tào Mãnh. Tào Mãnh hô lớn một tiếng:
- Tới hay lắm!
Gã xoay chùy đánh tới mũi thương, không ngờ đầu thương bỗng biến mất, Tào Mãnh đánh vào khoảng không, liền cảm thấy chân sau của ngựa bỗng nhiên mềm nhũn.
Gã thầm kêu không ổn, vội dựng thẳng lưng muốn ngồi dậy, nhưng không ngồi dậy nổi, chiến mã dưới hông hai chân mềm nhũn, lập tức ngã ngửa ra mặt đất, khiến Tào Mãnh ngã xuống, một đôi chùy lớn cũng bay ra xa hơn một trượng.
Đương đương đương! Tiếng chuông kết thúc chiến đấu liền gõ vang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận