Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 679: Bố trí khẩn cấp

Chương 679: Bố trí khẩn cấpChương 679: Bố trí khẩn cấp
Thành Yên Kinh thất thủ không chỉ gây ra sóng lớn trong bách tính kinh thành, đồng thời cũng khiến triều đình cực kỳ chấn kinh. Chính sách Đà Điểu áp dụng gần một năm, sau khi chiến tranh rốt cuộc tiến đến, dù là Thiên tử Triệu Cát hay đám trọng thần như Vương Phủ, đều phải rút đầu khỏi đống cát, đối mặt với nguy cơ chính quyền sắp xảy ra.
Đây là một định lý thiên cổ không sai, khi cơ cấu quyền lực dẫn tới nguy cơ to lớn bởi thao tác không thỏa đáng, tính hợp pháp quyền lực của nó lại bị chất vấn rộng rãi, Tri Chính Đường nắm giữ Tướng quyền như vậy, Thiên tử nắm giữ quân quyền cũng khó mà né tránh.
Sáng sớm, trong Thiên Điện tại Tuyên Chính Điện, Triệu Cát tổ chức nghị sự quân chính khẩn cấp, mười mấy quan chức sự tam phẩm trở lên đều tham gia lần nghị sự này, thảo luận ứng đối nguy cơ Kim quốc xâm lấn dẫn tới.
Triều đình Đại Tống lúc này có thể nói là loạn trong giặc ngoài, mặc dù đạt được rất nhiều tài phú của Liêu quốc từ thành Yên Kinh, nhưng chỉ chưa tới nửa năm những tài phú này đã tiêu hao gần như không còn, hiện giờ không chỉ quốc khố trống rỗng nghiêm trọng, ngay cả nội khố của Thiên tử cũng không còn lại mấy. Tài chính triều đình cực kỳ quẫn bách, ngay cả quân phí thường ngày cũng khó mà chống đỡ được, triều đình không cách nào chuẩn bị chiến đấu quy mô lớn ở Hà Bắc, cũng không có cách nào ứng phó sự khiêu khích quân sự của Tây Hạ, ở mức độ rất lớn bởi vì tài chính túng quẫn.
- Các vị ái khanh, việc đã đến nước này, trẫm cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của ai, tất cả mọi người nói một chút đi! Chúng ta nên ứng phó Kim quốc xâm lấn như thế nào?
Giọng Triệu Cát không cao, thần sắc cực kỳ mỏi mệt. Kim quốc xâm lấn mang tới áp lực rất lớn cho y, khiến y ăn không ngon, ngủ không yên, y đã không thể một mình ứng đối nguy cơ cuốn tới, chỉ có thể tìm quân thần tới tính toán.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, ở thời khắc mấu chốt này, mọi người đều không hẹn mà giữ trầm mặc. Họ không hi vọng lời nói của mình ảnh hưởng đến quyết sách sau cùng, trách nhiệm này ai cũng không gánh nổi.
Qua nửa ngày Triệu Cát thấy không có người nói chuyện, không khỏi không vui, liền nói với Cao Cầu:
- Cao Xu Mật Sứ nói trước đi! Docfull.vn- đọc tr miễn phí
Cao Cầu bị gọi tên, bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy nói:
- Bệ hạ, ứng phó xâm lấn thực ra chỉ tám chữ, ‘Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn’. Kim binh đã đánh tới, vậy chúng ta xuất binh ứng phó, không gì ngoài hai tuyến, một Hà bắc tuyến, một Hà Đông tuyến. Sắp xếp mười vạn sương quân ở Hà Bắc tuyến, nhưng sương quân sức chiến đấu yếu kém, vi thần đề cử gia tăng tám vạn Cấm Quân tới Hà Bắc. Vi thần đề cử Lưu Diên Khánh làm Chủ tướng, dẫn quân phòng ngự bắc thượng. Mặc khác tuyến Hà Đông chủ yếu là phòng ngự Thái Nguyên, trước mắt Phủ Thái Nguyên có hai vạn tinh binh, quân đội hơi thiếu, vi thần lại đề nghị tăng hai vạn binh cho Phủ Thái Nguyên. Chẳng qua Diêu Bình Trọng có vẻ hơi văn nhược, không đủ quyết đoán, vi thần đề nghị thay người.
Vương Phủ hừ một tiếng, đứng dậy nói:
- Lưu Diên Khánh khi thắng khi bại, loại tướng bên thua này còn có thể làm được việc lớn sao? Cao Thái Úy, hiện giờ là lúc quốc gia nguy cấp, hi vọng ngươi đừng mang theo tình cảm cá nhân.
Triệu Cát cũng nghe ra Cao Cầu có tư tâm, y cũng không vui trong lòng, liền vung tay ra hiệu Cao Cầu ngồi xuống, y lại nói:
- Những đại thần khác hãy nói một chút đi.
Lúc này, Thái tử Triệu Hoàn ngồi trước thềm ngọc nói:
- Phụ hoàng, có thể cho nhi thần đưa ra phương án hay không?
Lúc này Triệu Hoàn chủ động tỏ thái độ, khiến Triệu Cát cảm thấy vui mừng, y liền gật đầu nói:
- Mời Hoàng nhi nói!
Triệu Hoàn đứng lên nói:
- Thật ra hai phương án của Cao Thái Úy vừa rồi không bàn mà hợp với vi thần. Chủ yếu phải tăng cường hai tuyến phòng ngự, một là tuyến Hà Bắc, một là tuyến Hà Đông. Hà Bắc phòng ngự ba mặt, Phủ Chân Định, hai Châu Hùng Bá và Phủ Hà Gian, tám vạn Cấm Quân phối hợp với mười vạn sương quân, số lượng khá đủ rồi. Mà tuyến hà Đông chủ yếu là cuộc chiến phòng ngự Thái Nguyên. Chẳng qua Thái Nguyên chỉ là đạo phòng ngự thứ hai, đạo phòng ngự thứ nhất ngay ở Đại Châu. Tăng hai vạn binh cho Thái Nguyên, sau đó lại chuyển hai vạn quân phòng ngự Tây Hạ tới phòng ngự Nhạn Môn Quan và Thổ Đôn Quan Đại Châu, đây chính là ý kiến của nhi thần.
Trong đại điện bàn luận ầm ĩ, Thái tử không đề cập người dẫn binh, vẫn chưa thỏa mãn! Triệu Cát nhướng mày:
- Vậy hoàng nhi cho rằng nên để ai dẫn binh?
- Điều này…
Triệu Hoàn do dự khó tả.
Thái Kinh ở bên nói:
- Điện hạ, hiện giờ là thời khắc nguy cấp, điện hạ cứ việc nói thẳng, đưa ra phương án thích hợp giải nỗi lo cho bệ hạ!
Triệu Cát gật đầu:
- Thái Tướng công nói đúng, hoàng nhi cứ việc nói thẳng, trẫm nghe.
Triệu Hoàn đành phải khom người nói:
- Nhi thần cho rằng, muốn giải nguy hiểm trước mắt, vẫn cần Chủng Sư Đạo rời núi!
Đại điện lặng ngắt như tờ, Triệu Cát quả thực hơi đắng chát trong lòng, chẳng lẽ ngoại trừ Chủng Sư Đạo, Đại Tống không còn người khác sao?
Qua nửa ngày, Triệu Cát chậm rãi nói:
- Chủng Sư Đạo tuổi cao rồi, chỉ sợ không còn tinh lực ra sức vì nước, hoàng nhi còn phương án khác không?
Triệu Cát không thể tiếp thu để Chủng Sư Đạo rời núi, y thực sự không nhịn được mặt mũi. Triệu Hoàn đương nhiên hiểu được phụ hoàng không thể tiếp thu để Chủng Sư Đạo rời núi, gã liền nói:
- Nhi thần còn một phương án khác.
- Ngươi nói đi, phương án gì?
- Phụ hoàng, nhi thần đề cử Trương Thúc Dạ làm Tổng Quản Binh Mã Phủ Hà Gian, phụ trách phòng ngự tuyến đông Hà Bắc. Chủng Sư Trung làm Tổng Quản Hùng Bá, phụ trách phòng ngự trung tuyến Hùng Châu và Bá Châu. Đề cử Lưu Quang Thế làm Tổng Quản Phủ Chân Định, phụ trách phòng ngự Phủ Chân Định tây tuyến Hà Bắc. Nhi thần lại đề cử Khang Vương làm Tổng Quản Tương Châu, cùng Vận Vương Phủ Đại Danh phụ trách tuyến phòng ngự thứ hai của Hà Bắc Lộ. Bố trí tám vạn sương quân Kinh Tây hai Lộ và Phủ Khai Phong tới tuyến phòng ngự thứ hai. Như vậy, hai tuyến phòng ngự Hà Bắc có thể bảo vệ kinh sư không có việc gì.
Triệu Cát gật đầu, y có thể chấp nhận phương án này, y lại hỏi:
- Vậy còn bố trí tuyến Hà Đông?
- Phụ hoàng, Hà Đông Lộ là mấu chốt, giống như lời Cao Thái Úy nói, Diêu Bình Trọng có vẻ hơi ôn hòa, không đủ dũng liệt quả quyết, không nên thủ thành. Nhi thần đề nghị bổ nhiệm Diêu Bình Trọng làm Tổng Quản Đại Châu, dẫn hai vạn quân bố trí tại Nhạn Môn Quan. Nếu như Nhạn Môn Quan bị Kim binh đột phá, như vậy Diêu Bình Trọng có thể dẫn quân lui giữ Tỉnh Hình, thậm chí có thể lui giữ Lạc DƯơng. Nhưng Thái Nguyên nhất định phải phái tướng dũng liệt trấn thủ. Nhi thần đề cử Lý Diên Khánh dẫn hai vạn quân Kinh Triệu tiến tới chiếm giữ Thái Nguyên.
Phương án này khơi dậy tiếng nghị luận, Vương Phủ hỏi:
- Xin hỏi điện hạ, Thiểm Tây Lộ cũng đứng trước uy hiếp của Tây Hạ, nếu như Lý Diên Khánh điều tới Thái Nguyên, vậy ai làm Tổng Quản phía Thiểm Tây Lộ?
Triệu Hoàn mỉm cười:
- Tây Hạ quốc lực chưa khôi phục, chưa chắc sẽ tiến đánh Thiểm Tây Lộ, có thể để Chuyển Vận Sứ Thiểm Tây Lộ Lưu Cáp tạm thời đảm nhiệm Phòng Ngự Sứ Thiểm Tây Lộ, thống lĩnh quân đội Thiểm Tây Lộ phòng ngự Tây Hạ. Mặt khác ta lại kiến nghị gia phong Chủng Sư Đạo làm Thượng tướng quân, tọa trấn Phủ Kinh Triệu.
Đây là một phương án cực kỳ vi diệu, trước mắt Chủng Sư Đạo đang dưỡng lão ở Phủ Kinh Triệu, để Chủng Sư Đạo treo chức ảo Thượng Tướng Quân, với uy vọng của lão, dư dả trấn thủ Phủ Kinh Triệu. Mà Phủ Kinh Triệu cũng không phải tiền tuyến, không cần đóng giữ quá nhiều quân đội, lại để Chủng Sư Đạo treo một chức ảo, thực tế lão vẫn ở trạng thái lui sĩ, điều này không hề liên quan tới chuyện xấu hổ.
Lúc này, tất cả mọi người nhìn lại Thiên tử Triệu Cát. Triệu Cát trầm tư thật lau, cuối cùng gật nhẹ đầu:
- Diêu Bình Trọng không cần thủ Nhạn Môn Quan, trực tiếp điều nhiệm Lưu Thủ Tây Kinh, dẫn hai vạn quân Thái Nguyên đóng giữ Lạc Dương. Lý Diên Khánh đổi nhiệm Đô Thống Chế Hà Đông Lộ, Phòng Ngự Sứ, dẫn bốn vạn quân Kinh Triệu trấn thủ Thái Nguyên, phụ trách toàn diện phòng ngự Hà Đông, phương án khác của Thái tử đều có thể tiếp thu!
Triệu Cát rất rõ ràng Lý Diên Khánh không chỉ huy được Diêu Bình Trọng, để Lưu Bình Trọng ở hà Đông Lộ sẽ chỉ hình thành cản tay đối với Lý Diên Khánh, không có lợi cho phòng ngự Hà Đông, y liền để gã đi thủ Tây Kinh Lạc Dương.

Nghị sự quân chính chỉ đưa ra quyết định phương hướng, nhưng các phương án kỹ càng điều động quân đội cụ thể, bổ sung hậu cần vẫn cần Xu Mật Viện và Binh Bộ đưa ra kế hoạch. Nhưng cứu binh như cứu hỏa, Triệu Cát giao trách nhiệm cho Cao Cầu trong vòng ba ngày đưa ra phương án kỹ càng.
Nhưng với triều đình mà nói, bố trí quân đội khá đơn giản, thực sự khó giải quyết chính là vấn đề tài chính khó khăn của triều đình. Liên quan tới quân phí của mấy chục vạn đại quân, Triệu Cát lập tức gọi Vương Phủ, Thái Kinh và Thái tử Triệu hoàn tới Ngự thư phòng, bàn bạc giải quyết vấn đề khó khăn không đủ quân phí.
- Thái Tướng Công nói một chút phương án của Tri Chính Đường đi!
Trong Ngự Thư Phòng, Triệu Cát vẫn cực kỳ mệt mỏi, chẳng qua có lẽ đã có kết quả bố trí quân đội, Triệu Cát nói chuyện nhiều lực hơn một chút.
Thái Kinh đã sớm chuẩn bị xong phương án, lão thi lễ không chút hoang mang nói:
- Tri Chính Đường tổ chức nghị sự Tư Chính ba ngày liên tục, đã phác thảo ra một phương án dài hạn và phương án ngắn hạn khẩn cấp.
- Trước tiên nói đơn giản phương án dài hạn!
- Phương án dài hạn vẫn là bắt tay từ thuế, bao gồm đề cao tiền các vật tư quan phương độc quyền như rượu, muối, trà, gang; đồng thời lại đề cao thương thuế tương ứng. Hộ Bộ đã tính toán, nếu như đề cao một thành, thu nhập một năm của triều đình sẽ tăng từ sáu ngàn vạn quan tới bảy ngàn vạn quan. Nếu như lại đề cao một thành thuế ruộng, thuế hộ và tiền miễn dịch, như vậy cơ bản có thể thăng bằng thu chi của triều đình. Mặt khác đề cao sản lượng đồng bạc, có lợi cho gia tăng lượng phát hành, cũng là một loại vơ vét của cải lâu dài…
- Được, sau này sẽ từ từ thảo luận phương án dài hạn, hiện giờ trẫm quan tâm phương án ngắn hạn khẩn cấp hơn.
Triệu Cát hơi mất kiên nhẫn ngắt lời Thái Kinh, hiện giờ y quan tâm làm sao kiếm được một ngàn vạn quan quân phí nhu cầu cấp bách hơn.
- Phương án ngắn hạn khẩn cấp là do Vương Tướng công phác thảo, thỉnh cầu Vương Tướng công giải thích!
Vương Phủ khom người nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, phương án ngắn hạn khẩn cấp có thể ra tay từ bốn phương diện. Đầu tiên điều toàn bộ bạc tồn ở các mỏ bạc phương nam vào kinh thành. Ti chức đã thống kê, có khoảng một trăm năm mươi vạn lạng bạc trắng, dựa theo giá bạc thị trường hiện giờ, ước chừng có thể đổi được năm trăm tám mươi vạn quan từ dân gian, hoặc dùng nó làm thế chân, trực tiếp phát hành một ngàn vạn quan ngân phiếu.
Tiếp theo là bán phá giá, mặc dù Tả Tàng Khố không đủ tiền bạc, nhưng vải vóc và tơ lụa lại hết sức đầy đủ, có thể lấy ra một phần bán cho thương gia, vi thần đoán chừng có thể nhận được ba trăm vạn quan.
Phương án thứ ba chính là vận dụng hoàng kim đổi tiền. Hiện giờ lượng tiền đồng ở dân gian rất đầy đủ, nhưng hoàng kim lại thiếu trầm trọng. Chúng ta chỉ cần bỏ ra mười vạn lạng vàng là có thể đổi được bốn trăm vạn quan tiền.
Phương án thứ tư là phát hành một trăm vạn quan tiền đương thập. Bốn phương án này cùng thi hành, có thể kiếm được một ngàn năm trăm vạn quân phí trong ngắn hạn, giải quyết nửa năm quân phí của năm mươi vạn đại quân.
Triệu Cát lại thoáng nhìn qua Thái tử Triệu Hoàn:
- Hoàng nhi cảm thấy thế nào?
Triệu Hoàn vội vàng khom người nói:
- Nhi thần phản đối phương án ngắn hạn thứ tư, phát hành đại tiền nguy hại quá lớn, sẽ dẫn tới giá lương thực tăng vọt. Nhi thần cho rằng dùng bạc và hoàng kim làm thế chấp, trực tiếp vay tiền đồng từ các tiệm bạc lớn cũng là một biện pháp tốt. Chẳng qua phương án dài hạn vẫn cần phải bàn bạc, thuế phú quá nặng rồi.
- Phương án dài hạn sau này sẽ bàn bạc, hiện giờ Tri Chính Đường cứ nhanh chóng kiếm quân phí dựa theo phương án của Thái tử, tất cả tiến triển trực tiếp báo cáo với Thái tử.
- Vi thần tuân chỉ!
Thái Kinh và Vương Phủ vội vàng rời đi. Triệu Cát giữ Thái tử Triệu Hoàn lưu lại, y trầm mặc một lát rồi hỏi:
- Tại sao Hoàng nhi lại nghĩ tới để Khang Vương và Vận Vương tọa trấn tuyến phòng ngự thứ hai?
- Nhi thần chủ yếu cân nhắc để Hoàng tộc tọa trấn Hà Bắc, có thể khích lệ sĩ khí của ba quân tướng sĩ hơn.
- Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?
- Nhi thần quả thực suy nghĩ như vậy, không dám giấu diếm phụ hoàng.
Triệu Cát nhìn chằm chằm vào Triệu Hoàn, liền quay đầu đi chỗ khác nói:
- Vì sao cuộc chiến Hà Đông Lộ lại quan trọng hơn Hà Bắc Lộ?
- Khởi bẩm phụ hoàng, hiện giờ là tháng sau, Biện Lương còn có nơi hiểm yếu là Hoàng Hà làm chỗ dựa, cho dù Kim binh đột phá hai đạo phòng tuyến Hà Bắc Lộ, tạm thời cũng không cách nào uy hiếp được kinh thành. Mà Hà Đông Lộ thì khác, một khi Hà Đông Lộ thất thủ, toàn bộ phía tây Đồng Quan đều nguy hiểm. Mà Kim quốc lấy Hà Đông Lộ làm căn cơ, đến mùa đông, Hoàng Hà kết băng, Kim binh sẽ tiến nhanh về phía đông, khi đó kinh thành cũng nguy hiểm rồi.
Triệu Cát qua nửa ngày thở dài nói:
- Thế cục nghiêm trọng như vậy, là tội của trẫm. Nếu như thế cục tiếp tục chuyển biến xấu như vậy, trẫm chỉ có thể hạ chiếu tự vạch tội thoái vị!
Triệu Hoàn sợ hãi vội vàng quỳ xuống, dập đầu rầm rầm nói:
- Là nhi thần chưa thế chia sẻ lõ lắng với phụ hoàng, trách nhiệm nên do nhi thần gánh chịu, không liên quan tới phụ hoàng!
Triệu Cát đột nhiên cảm thấy thân thể mệt mỏi khác thường, y vung tay áo:
- Lui ra đi! Trẫm rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
- Xin phụ hoàng nghỉ ngơi thật tốt, nhi thần cáo lui!

Bạn cần đăng nhập để bình luận