Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 622: Quan mới nhận chức

Chương 622: Quan mới nhận chứcChương 622: Quan mới nhận chức
Tên đầy đủ của Đồng Tri gọi là Đồng Tri Kinh Triệu Phủ Sự, cũng chính là phụ tá cho Tri Phủ, quan ít nhất từ tứ phẩm trở lên mới có thể đảm nhiệm. Chức vụ này có thể chính vụ có thể quân vụ, chỉ xem triều đình bổ nhiệm cụ thể ra sao.
Lúc nhận lệnh Lý Diên Khánh được xác định rõ để hắn dùng thân phận văn chức Thống Chế trú quân phủ Kinh Triệu cùng hương binh các Châu biên cảnh Thiểm Tây Lộ. Hắn lại có chức vụ Thừa Tuyên Sử, điều này có nghĩa hắn chính thức trở thành một tiểu lại biên giới một mình đảm đương một phía.
Phủ Kinh Triệu trú quân ngay bên ngoài thành bắc, dân chức địa phương thường gọi đùa là Bắc Đại Doanh, trước Lý Diên Khánh là do Phu Diên Lộ Thống soái tổng quản. Chẳng qua Lưu Diên Khánh là Thống Soái mười vạn đại quân Thiểm Tây Lộ, một vạn hai ngàn quân của phủ Kinh Triệu chỉ là nằm trong sự quản lý của y.
Lý Diên Khánh mang theo hơn một trăm thân binh tới trước đại doanh. Ba người Tào Tính, Tào Mãnh và Cao Sủng mặc dù cùng tới phủ Kinh Triệu, nhưng hôm nay không tới quân doanh cùng Lý Diên Khánh.
Lúc này, Đô Chỉ Huy Sứ Dương Lân dẫn chúng tướng ra cửa doanh nghênh đón:
- Ha ha! Chúng ta trông mòn con mắt, cuối cùng thấy được Lý Thống Chế rồi.
Dương Lân chừng ba mươi mấy tuổi, dáng người trung đẳng, khuôn mặt cao gầy, đôi mắt dài nhỏ, trên người thiếu sự uy nghiêm của tướng quân, lại có vài phần gian trá của phụ tá.
- Mọi người vất vả rồi, bên ngoài bão cát lớn, chúng ta về quân doanh trước đi!
Trên mặt Lý Diên Khánh cười hòa ái, nhưng trong mắt lại xuất hiện vẻ lạnh lẽo khó mà phát giác. Hai mươi mấy tên Chỉ Huy Sứ hẳn phải chào quân lễ với hắn, thế nhưng người nào cũng bất động, bao gồm cả Dương Lân này, ngay cả nghi lễ tối thiểu nhất cũng không có, xem ra hẳn là nhận được thư Đồng Quán gửi.
Lý Diên Khánh không tỏ bất kỳ thái độ nào, hắn biết có một số việc không gấp được, nhất định phải chờ cơ hội.
Lý Diên Khánh cùng mọi người đi vào đại doanh, tướng lĩnh sau cùng không khỏi thả chậm bước chân, vừa rồi gã ẫn nhìn ra vẻ lạnh lẽo trong mắt Lý Diên Khánh.
Trong đại trướng trung quân, vị trí chủ tướng vẫn trống không, phía trên vẫn còn bụi đất, biểu hiện đã không có người ngồi chiếc ghế này rất lâu rồi.
Lý Diên Khánh đương nhiên biết Dương Lân không dám tùy tiện ngồi vào cái ghế này, đây là vấn đề nguyên tắc lớn, gã dám ngồi xuống, người nào cũng không giữ được gã, nhưng không đại biểu gã không sử dụng phương pháp khác cướp đoạt quyền lực chủ soái.
Trên thực tế, ngay cả chủ soái thay mặt cũng không phải gã, triều đình không cho phép võ tướng làm chủ soái, nếu như muốn tìm chủ soái thay mặt, vậy chỉ có thể là Tri Phủ Dương Tự Chu. Đương nhiên, Dương Tự Chu là người của Vương Phủ, lúc chủ soái trống, y sẽ không cướp đoạt quân quyền với Đồng Quán.
Một Tham Quân tiến tới lau tro bụi sạch sẽ trên bàn ghế, lúc này Lý Diên Khánh mới ngồi xuống, đặt đại ấn Đồng Tri lên bàn, nói với mọi người:
- Chuyện ta tới nắm quân, các vị hẳn đều biết rồi!
Dương Lân vội vàng khom người nói:
- Quyết định bổ nhiệm của Xu Mật Viện và Binh Bộ đã tới hôm qua, chúng ta nguyện ý nghe lệnh của Thống Chế!
Mọi người cùng khom người thi lễ:
- Nguyện ý nghe lệnh của Thống Chế!
Thống Chế là biên chế thời gian chiến tranh, đây là bổ nhiệm lâm thời để hắn dẫn quân đi trấn áp người Khương bạo loạn. Dương Lân gọi hắn là Thống Chế mà không phải Đồng Tri, hiển nhiên chỉ tán thành hắn bổ nhiệm lâm thời, một khi chiến tranh kết thúc, chỉ sợ sẽ không thừa nhận.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng trong lòng, lại thản nhiên nói:
- Người Khương bạo loạn rất nghiêm trọng, quan gia đặc biệt chú ý, cũng rất lo lắng. Quan gia đặc biệt chỉ thị bản Thống Chế dẫn quân đi tiêu diệt người Khương làm loạn. Như vậy từ hôm nay trở đi, quân đội sẽ tiến vào trạng thái chiến tranh, chức vụ của các vị Chỉ Huy Sứ cũng chuyển thành Thiên tướng, Dương tướng quân cũng phải đổi thành Thống Lĩnh. Quân nha cần thành lập, quân pháp và các loại quy tắc cũng phải tăng cường. Các vị đều là người đánh trận, chi tiết cụ thể không cần nói, mời Dương Thống Lĩnh lưu lại, các vị còn lại về doanh huấn luyện trước!
Mọi người khom mình thi lễ, đều ồn ào rời đi. Dương Lân cười tiến tới nói:
- Hiện giờ cần nhất là thành lập Quân nha rồi!
Lý Diên Khánh gật đầu cười nói:
- Dương tướng quân cũng do Chủng Soái đề bạt, lại nói chúng ta cũng là đồng môn, ta sẽ tiến hành thiết lập dựa theo quân chế của Chủng Soái, Dương tướng quân không có gì mâu thuẫn chứ?
Lợi ích hạch tâm của Dương Lân ở chỗ mười hai tên Thiên tướng, suy nghĩ của gã chính là Lý Diên Khánh quản quân chính gã quản quân đội, mọi người nước giếng không phạm nước sông, gã vội nói:
- Thống Chế cứ việc thiết lập Quân nha theo ý của mình, ta không có bất kỳ ý kiến nào!
Ngừng một chút, gã lại nhỏ giọng nói:
- Trước kia sau khi Lưu Thống Chế xảy ra chuyện, rất nhiều quan văn trọng yếu mà hắn đề bạt đều từ chức rời đi, Thống Chế có thể bổ nhiệm người của mình.
Lý Diên Khánh thầm mắng một tiếng trong lòng, hắn vẫn cười tủm tỉm nói:
- Ta biết trong quân có mười hai doanh, dường như không có Trinh Sát Doanh.
- Bởi vì không phải thời điểm chiến tranh, cho nên không cần trinh sát.
- Nhưng hiện giờ cần, như vậy đi! Mỗi doanh bỏ ra năm mươi tên tinh nhuệ cho ta, ta thành lập Trinh Sát Doanh.
- Ti chức tuân lệnh!
Dương Lân xoay người muốn đi, Lý Diên Khánh gọi gã lại:
- Ta còn một việc muốn bàn bạc với Dương Thống Lĩnh.
- Xin Thống Chế nói!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ta dẫn theo ba tên thủ hạ tới, đều là công thần bắc phạt, có quan giai thất phẩm mang theo, xem có thể nghĩ biện pháp an trí một chút hay không?
Tim Dương Lân bỗng nhiên đập mạnh, Lý Diên Khánh quả nhiên bắt đầu hỏi quyền của bản thân. Gã lập tức khó xử nói:
- Hiện giờ các doanh đều có chủ tướng rồi, Thiên tướng nhất thời không có chỗ trống, nếu không tạm thời đảm nhiệm thuộc cấp đi!
Lý Diên Khánh giận dữ trong lòng, lại để tâm phúc của hắn đảm nhiệm thuộc cấp, Dương Lân này quả nhiên một bước không nhường!
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Đại tướng chính thất phẩm đảm nhiệm thuộc cấp không tốt lắm đâu!
- Thế nhưng mà…
Không chờ gã nói xong, Lý Diên Khánh liền vung tay:
- Như vậy đi! Biên chế của phủ Kinh Triệu là một vạn năm ngàn người, ba ngàn người tổn thất khi chinh phạt Phương Tịch còn chưa bù lại, chúng ta lại chiêu mộ ba ngàn người ngay ở phủ Kinh Triệu, Dương Thống Lĩnh hẳn là không có ý kiến gì chứ?
Dương Lân chỉ cần Lý Diên Khánh không động tới quân quyền của mình, gã cũng đồng ý nhượng bộ, gã vội nói:
- Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.
- Vậy chúng ta một lời quyết định. Dương Thống Lĩnh đi điều lính tinh nhuệ trước đi! Ta muốn xây dựng Quân nha.
- Ti chức cáo từ!
Dương Lân thi lễ vội vàng rời đi.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng, xem ra Dương Lân này sống không kiên nhẫn rồi.

Rất nhanh, mười mấy tên quan văn Nha môn Đồng Tri từ trong thành vội vàng chạy tới bái kiến chủ quan. Lý Diên Khánh lập tức bổ nhiệm Lưu Phương làm Chủ Bạc, bổ nhiệm Mạc Tuấn làm Lục Sự Tham Quân, bổ nhiệm Trương Hổ làm Tham Quân Tình Báo Ti, Yến Thanh làm Chủ tướng Ngu Hầu Trinh Sát Doanh, Dương Quang làm Phó Ngu Hầu.
Hắn lại bổ nhiệm Trương Báo làm quan quân pháp, Trương Ưng làm Đô Đầu thân binh của mình, tiếp quản các loại công việc phụ thuộc quân vụ, nhà kho, mã doanh. Lúc xế chiều, Lý Diên Khánh chính thức ban bố mười ba điều sáu mươi khoản quân pháp mới, thông báo toàn quân.
Khi Lý Diên Khánh đang bàn bạc chiêu mộ lính mới với ba người Tào Tính, Tào Mãnh, Cao Sủng trong đại trướng; một thân binh khom người ngoài trướng nói:
- Khởi bẩm Thống Chế, phía nhà kho xảy ra chút chuyện, Mạc Tham Quân mời Thống Chế đi một chuyến.
- Ta đã biết!
Lý Diên Khánh đứng dậy nói:
- Các ngươi tiếp tục bàn bạc đi, ta tới nhà kho nhìn xem.
Nhà kho cách Soái trướng không xa, cách nhau không tới trăm bước, Lý Diên Khánh nhanh chóng tới nhà kho. Nhà kho cũng do mấy trăm đại trướng tạo thành, rào doanh vây quanh bốn phía, bên trong có lương thảo quân tư, áo giáp binh khí, ngoài ra còn có một hầm chứa đá dưới mặt đất, chủ yếu cất giữ trứng thịt.
Lý Diên Khánh vừa tới cửa lớn nhà kho, liền nghe tiếng rống giận dữ của Mạc Tuấn:
- Tại sao lại thiếu đi một nửa, không nói ra nguyên nhân, trách nhiệm do ai gánh chịu?
Lý Diên Khánh bước nhanh tới, thấy Mạc Tuấn đã đứng trước kho lúa cãi lộn với một Thiên tướng trẻ tuổi. Thiên tướng này dáng người cao lớn khôi ngô, cùng Dương Lân rời doanh nghênh đón hắn, Lý Diên Khánh có ấn tượng sâu sắc với gã.
- Mạc Tham Quân, xảy ra chuyện gì?
Lý Diên Khánh đi tới trầm giọng hỏi.
- Thống Chế đến rất đúng lúc!
Mạc Tuấn nói chuyện giống như pháo bắn, vừa nhanh vừa vội:
- Lương thực tồn trong sổ sách và lương thực tồn trong kho khác nhau một nửa, vị Hàn tướng quân này lại nói hắn hoàn toàn không biết gì cả!
Ánh mắt nghiêm nghị của Lý Diên Khánh lập tức nhìn lại Thiên tướng bên cạnh. Thiên tướng lập tức quỳ một chân xuống hành lễ:
- Ti chức Thiên tướng Hậu Cần Doanh Hàn Thế Trung, tham kiến Thống Chế!
- Ngươi tên gì?
Lý Diên Khánh lập tức kinh hãi.
- Ti chức Hàn Thế Trung!
Lý Diên Khánh không khỏi liên tục đánh giá gã, hóa ra gã chính là Hàn Thế Trung, dáng người cũng rất uy mãnh. Lý Diên Khánh từng nhìn thấy bài báo chiến dịch tiêu diệt Phương Tịch trên ‘Tiểu Báo’, hắn nhớ kỹ Hàn Thế Trung đã lập công lớn, tại sao mới chỉ làm Thiên tướng Hậu Cần Doanh kém cỏi nhất?

Lý Diên Khánh không hỏi nhiều, cười nhạt nói:
- Hàn tướng quân là Thiên tướng đầu tiên chào quân lễ với ta, hiếm có nha! Xin đứng lên đi!
Hàn Thế Trung lập tức biết mình đoán không sai, ở cửa quân doanh, Dương Lân đã chọc giận tới Lý Diên Khánh. Gã đứng dậy vội vàng nói:
- Nhiều khi tất cả mọi người nghĩ một đằng làm một nẻo!
Lý Diên Khánh gật đầu, liền đổi chủ đề hỏi:
- Sổ sách và hiện thực không khớp, Hàn tướng quân biết nguyên nhân không?
Hàn Thế Trung trầm mặc một lát:
- Ti chức biết nguyên nhân, nhưng không dám nói!
Lý Diên Khánh nhìn chằm chằm vào gã một lúc lâu, liền nói với Mạc Tuấn:
- Trước tiên kiểm kê nhà kho khác đi! Nhà kho lương thực hoãn một chút rồi nói sau. Tải ebook truyện full tại: Zalo 0911009467
Mạc Tuấn hiểu rõ trong lòng, liền cười nói:
- Hàn tướng quân, chúng ta đi xem khôi giáp một chút đi!
Hai người rời đi, Lý Diên Khánh trở về Soái trướng. Không bao lâu, Dương Lân vội vàng đi tới:
- Thống Chế tìm ti chức có chuyện gì sao?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Lão Dương, cho ta Hậu Cần Doanh đi! Nếu không, ta không nói được họ.
Dương Lân lập tức cười ha ha:
- Thống Chế đang nói gì vậy! Ngài là Chủ soái, ai dám không nghe ngài phân phó, hiện giờ ta đi thu thập Hàn Thế Trung kia.
Lý Diên Khánh vung tay:
- Ngươi không có hiểu rõ ý của ta, ý ta là nói, chia Hậu Cần Doanh cho Quân nha, do Tham Quân Ti quản lý trực tiếp, đây cũng là cách làm nhất quán của quân Hà Đông!
- Không có vấn đề, cứ làm việc dựa theo quy củ!
Dương Lân đặc biệt nhấn mạnh hai chữ quy củ, ý là nhắc nhở Lý Diên Khánh, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, không thể đánh chủ ý tới quân đội khác.
Lý Diên Khánh gật đầu cười:
- Dương tướng quân nói đúng, mọi thứ đều theo quy củ!
- Được rồi! Ta đi nói một tiếng với Hàn Thế Trung, để hôm nay hắn tới Tham Quân Ti báo danh.
Hàn Thế Trung có tiếng là đau đầu tại quân Kinh Triệu, nếu không phải vì Lưu Diên Khánh coi trọng gã, Dương Lân đã sớm đuổi gã đi rồi. Gã nhìn mấy tên đại tướng bên cạnh một chút, bước nhanh rời đi.
Lúc này, Tào Tính đi tới chậm rãi nói:
- Thống Chế, ngài nhịn được sao?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, nhưng hôm nay ta sẽ không động tới hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận