Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 766: Thị sát cửa hàng

Chương 766: Thị sát cửa hàngChương 766: Thị sát cửa hàng
Lý Diên Khánh rất ít khi phê bình Mạc Tuấn, nhưng chuyện ngày hôm nay Mạc Tuấn không thương lượng với mình trước, kết quả gây ra phong ba lớn như vậy, khiến hắn cực kỳ bị động, nếu nói không có ý kiến với Mạc Tuấn là không có khả năng.
Trên mặt Mạc Tuấn lộ vẻ áy náy, gã khẽ thở dài:
- Chuyện này đúng là ta cân nhắc không chu toàn, không nói chuyện trước với đám người Trần Đông. Ta vốn suy nghĩ sau khi học sinh Thái Học biểu tình, dần dần hấp dẫn dân chúng kinh thành tới, nhưng điểm này ta không nói rõ ràng, để tự họ đi sắp xếp, kết quả họ hiểu sai suy nghĩ của ta, tiết lộ sớm thời gian Đô Thống xuất phát, làm quá rõ ràng, có chỗ sai.
- Được rồi, lần này ta có lấy cớ giải thích, lần sau cẩn thận là được, nhất là phải sớm thương lượng với ta.
- Ti chức nhớ kỹ, chẳng qua mấy chục vạn bách tính ra giữ Đô Thống lại, cũng không nhất định là chuyện xấu nha, ít nhất triều đình không dám tùy tiện động tới ngài. Vả lại tương lai Đô Thống vung cánh tay lên, chắc chắn một lời hô trăm lời đáp lại, cơ sở dân ý cường đại đã xây dựng tốt rồi.
Thực ra Mạc Tuấn cũng đang hàm súc nhắc nhở Lý Diên Khánh, mọi thứ đều có tính hai mặt, phải suy nghĩ mặt tốt một chút. Gã hiểu rất rõ chủ công của mình, suy tính mặt trái quá nhiều, còn thiếu đào móc đối với mặt tốt, làm rất nhiều chuyện không thể hiện đầy đủ giá trị.
Chuyện hôm nay cũng vậy, nếu như có thể lợi dụng lòng dân đầy đủ, chẳng những chúa công có thể gối cao đầu không lo lắng ở kinh thành, một khi có chuyện lớn khẩn cấp, hắn cũng có thể chiêu mộ nhân mã với tốc độ nhanh nhất.
Mạc Tuấn thầm quyết định chuyện này cho dù chúa công không thoải mái nữa, gã cũng muốn lợi dụng tới cùng.
- Đô Thống dự định ứng đối với triều đình thế nào?
Mạc Tuấn chuyển hướng chủ đề.
Nhắc tới triều đình, Lý Diên Khánh không khỏi cười lạnh một tiếng:
- Nói thật, ta mới lười quan tâm chuyện thối nát của họ, khoảng thời gian này ta muốn nghỉ ngơi thực tốt.
Ngừng một chút, hắn cười nói:
- Nếu như có thể, ta muốn đón Tư Tư tới.
Mạc Tuấn do dự một chút nhỏ giọng nói:
- Tốt nhất Nhị phu nhân đừng tới kinh thành, tương lai rút đi không tiện. Nếu như Đô Thống thực sự cần nữ nhân, có thể tìm một người ở kinh thành.
- Ta chỉ tùy tiện nói một chút, hiện giờ ta không muốn trêu chọc nữ nhân. Mặt khác, hiện giờ ta đã không phải Đô Thống, ngươi không cần dùng xưng hô này với ta nữa.
Ánh mắt Mạc Tuấn lập tức nghiêm túc, nói:
- Có lẽ phía triều đình không phải, nhưng trong lòng năm vạn tướng sĩ quân Kinh Triệu, ngài vẫn là Đô Thống. Nếu như ngay cả bản thân ngài cũng không kiên trì, vậy khiến các bộ hạ lý giải ra sao?
- Được rồi! Được rồi!
Đầu Lý Diên Khánh bỗng nhiên lớn như cái đầu, mình chẳng qua phê bình gã vài câu, liền dẫn tới trả thù mãnh liệt như vậy, thuyết giáo cả ngày mình cũng đủ mệt rồi.
- Các ngươi muốn gọi thế nào thì gọi, ta mặc kệ, như vậy là được chứ! Có chuyện gì ngày mai hãy nói.
- Xin Đô Thống nghỉ ngơi!
Mạc Tuấn thi lễ, vội vàng rời đi.
Lý Diên Khánh nằm trên ghế rộng, nhàm chán gõ trên mặt bàn. Con người chỉ sợ nhàn rỗi, vừa nhàn rồi sẽ có suy nghĩ linh tinh, nữ nhân, thê tử đã rời đi gần một năm, hắn cần một nữ nhân.
Lý Diên Khánh vẫy tay, gọi hai tên thân binh vào.
Trời còn tảng sáng, hai vũ cơ xinh đẹp quyến rũ được thân binh lặng lẽ đưa lên xe bò rời đi từ cửa sau. Lý Diên Khánh đi tới viện, cảm thấy thần thanh khí sảng, xương cốt trên người đều giãn ra. Hắn rút một thanh kiếm ra, chậm rãi múa trong viện.
Một hồi luyện kiếm trọn vẹn nửa canh giờ, luyện tới lúc toàn thân là mồ hôi, lúc này hắn mới thu kiếm về phòng. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn nhẹ nhõm không việc, hắn thực sự có việc cần hoàn thành.
Uống một ly trà, lại dùng thùng gỗ lớn ngâm tắm, Lý Diên Khánh thay một bộ đồ mới, lúc này mới ngồi xe ngựa tiến tới đường phố Phan Lâu.
Hôm nay Lý Diên Khánh muốn tới thăm Bảo Nghiên Trai. Lại nói hắn là thiếu đông gia chính cống của Bảo Nghiên Trai, cho dù hắn đã không có hứng thú gì với cửa hàng này, nhưng đây là tâm huyết nửa đời người của phụ thân, hiện giờ phụ thân không ở kinh thành, ngay cả thủ hạ cấp bậc quản sự cũng không có, dù thế nào Lý Diên Khánh hắn cũng nên đi quan tâm cửa hàng này.
Đường phố Phan Lâu vẫn là trung tâm thương nghiệp của thành Đông Kinh. Sau khi tin tức Tống Kim bắt đầu đàm phán truyền ra, lại có mười mấy cửa hàng khai trương lần nữa. Cho dù là ban ngày, đường phố Phan Lâu cũng hơi náo nhiệt, đây chính là đặc điểm của dân tộc Hoa Hạ, thực chất vĩnh viễn không thiếu nhiệt tình đối với cuộc sống.
Cửa hàng son phấn Bảo Nghiên Trai đường phố Phan Lâu là điểm duy nhất ở kinh thành, mặc dù nguồn cung cấp đã đoạn tuyệt nửa tháng, thiếu hàng nghiêm trọng, khiến rất nhiều khách quen thất vọng rời đi, nhưng cửa hàng tuyệt đối không đóng lại, như vậy sẽ tổn hại tới nhãn hiệu Bảo Nghiên Trai. Điều này giống như một ngôi sao đang rất hót, chỉ cần có một đoạn thời gian không xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, cô ta sẽ dần bị người ta lang quên, giữ cảm giác tồn tại mới là thủ đoạn tất yếu để giữ gìn nhãn hiệu.
Xe ngựa của Lý Diên Khánh chậm rãi dừng lại trước Bảo Nghiên Trai, hôm qua hắn vẫn là tiêu điểm ánh mắt toàn thành, hiện giờ cũng không muốn bị người khác phát hiện.
Lý Diên Khánh bước ra khỏi xe ngựa, trực tiếp tiến vào Bảo Nghiên Trai. Mặc đội một chiếc áo choàng màu đen, mũ trùm đầu trên áo choàng rất lớn, che khuất khuôn mặt hắn.
Một mùi thơm nồng đậm và quen thuộc ập vào mặt, thấm vào ruột gan. Đây là nước hoa U Lan, nước hoa quý báu nhất của Bảo Nghiên Trai, một mình đã cần năm mươi lạng bạc, có thể dùng hai tháng, không phải hào môn quyền quý không mua được, nơi này lại vẫn còn hàng?
Vào cửa là bục trưng bày các loại son phấn rửa mặt tinh phẩm, bình sứ trắng nhỏ của hầm lò Định chứa nước hoa U Lan đặt trên bàn, đương nhiên là là bình sứ hầm lò của dân, bình sứ lò quan đã sớm bị người ta cướp sạch, đồ sứ của năm hầm lò lớn quan phương cho dù ở Bắc Tống cũng là vật sưu tập cực kỳ trân quý.
Bên cạnh là một nam tử trẻ tuổi mặc võ sĩ phục, hiển nhiên là võ sĩ mời từ võ quán tới trông tiệm. Các loại bình lo trưng bày trên đài ngoài cửa đã trị giá mấy ngàn qua ntiền, gã không cho phép có người cướp đoạt chạy đi. Võ sĩ không nhận ra Lý Diên Khánh, gã thấy một nam tử trẻ tuổi tiến đến, liền cảnh giác đứng ra cửa, chặn đường lui của Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh cười cười, võ sĩ này thực thú vị.
Hắn đi vào trong cửa tiệm, trong tiệm rất rộng rãi, chỉ riêng trong tiệm đã có mẫu rưỡi, bày biện hai mươi mấy kệ hàng sắp xếp theo thứ tự, nhưng hàng hóa trên kệ lại lác đác không có mấy, nhất là mấy hàng son phấn trung cấp, cơ bản trống rỗng. Trong cửa hàng chỉ có hai nữ nhân trung niên đang lựa chọn nước hoa, một nữ nhân viên cửa hàng trẻ tuổi đi theo bên cạnh, nhỏ giọng giới thiệu cho họ.
Lúc này, một thiếu phụ trẻ tuổi xinh đpẹ cước nhanh tới:
- Xin hỏi quan nhân muốn mua cái gì?
Vừa dứt lời, nàng bỗng nhiên nhận ra Lý Diên Khánh, lập tức che miệng kinh hô:
- A! Là thiếu đông chủ.
Lý Diên Khánh cười vung tay với nàng, lại liếc hai phụ nữ trung niên một cái, cũng may, hai người chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua bên này, lại chăm chú dùng thử son phấn, hiển nhiên họ không biết quan hệ giữa Lý Diên Khánh và Bảo Nghiên Trai.
- Thiếu đông chủ, mời tới bên này!
Thiếu phụ trẻ tuổi mời Lý Diên Khánh tới phòng nhỏ nghỉ ngơi của nhân viên cửa hàng, nơi này đồng thời cũng là kho hàng bổ sung, nhưng bên trong trống rỗng, cũng không có hàng tồn gì.
Lý Diên Khánh ngồi xuống cười nói:
- Ngươi tên là gì?
- Ta gọi A Mai, chính là người kinh thành.
A Mai vội vàng chạy đi rót một chén trà nóng, bưng cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhận bát trà uống một ngụm, lại cười hỏi:
- Hiện giờ ngươi là quản sự trong tiệm sao?
A Mai đỏ mặt, lắc đầu nói:
- Ta cũng chỉ là nhân viên cửa hàng, bởi vì chỉ có một mình ta lưu lại, đại nương tử liền để ta tạm quản lý tiệm này. Người bên ngoài là muội muội của ta, đến giúp đỡ tạm thời một chút.
- Từ giờ trở đi, ngươi chính là quản sự nơi này!
Mặc dù Lý Diên Khánh không hề hỏi tới kinh doanh của Bảo Nghiên Trai, nhưng lời hắn nói vẫn rất có trọng lượng ở Bảo Nghiên Trai, ngay cả phụ thân hắn cũng không phản đối.
A Mai vui mừng, vội vàng thi lễ vạn phúc:
- Tạ ơn thiếu đông chủ!
Bởi vì thân thể mẫu thân của nàng khống tốt không thể xuôi nam mà ở lại kinh thành, không nghĩ tới nhân họa đắc phúc, nàng lại chính thức trở thành quản sự. Lương tháng một quản sự thấp nhất của Bảo Nghiên Trai cũng có ba mươi lăm quan, như vậy, tiền xem bệnh của mẫu thân rốt cuộc cũng có chỗ dựa rồi.
- A Mai, hiện giờ trong tiệm có khó khăn gì không?
Lý Diên Khánh lại ôn hòa hỏi.
Mũi A Mai hơi chua xót, Bảo Nghiên Trai gần như đều xuôi nam, trong tiệm chỉ dựa vào một mình nàng khổ sở chống đỡ. Lúc này thiếu đông chủ bỗng nhiên xuất hiện, cho nàng ủng hộ rất lớn, nàng lập tức cảm thấy mình cũng không hề cô độc như vậy.
A Mai gạt lệ khóe mắt, nhỏ giọng nói:
- Chủ yếu chỉ là không có hàng, cũng may không nhiều khách nhân mua đồ, đâu khổ chống đỡ được, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ nửa tháng.
- Vậy có đưa tin tới Giang Hạ hay không?
Cửa hàng tổng mới của Bảo Nghiên Trai ở Hàng Châu, nhưng nhà kho trung chuyển hàng hóa lại ở Giang Hạ, bổ sung hàng hóa đều là thuyền tới từ Giang Hạ.
- Ta đã sớm để phu quân ta tới Giang Hạ đưa tin thức hàng, nhưng hiện giờ đã qua nửa tháng, còn chưa có tin tức.
- Vậy hẳn là sắp rồi.
Lý Diên Khánh nghe nàng nhắc tới vị hôn phu của mình, vội vàng tăng âm thanh cao một chút, khiến cho tiểu cô nương ngó dáo dác bên ngoài nghe được giọng của mình, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, cho dù mở cửa cũng phải cố gắng tránh hiềm nghi.
- Vậy còn gì khó khăn?
- Còn có… chính là tiền bán hàng.
- Tiền bán hàng bị người khác cướp sao?
Lý Diên Khánh thấy nàng ấp a ấp úng, tỏng lòng hơi nghi ngờ.
- Không! Không! Không!
A Mai đỏ bừng mặt, vội vàng vung tay giải thích:
- Bạc bán hàng ta đều giữ được hoàn hảo, một lạng cũng không thiếu, ta nói là, có một số bạc bán hàng ta còn chưa thu hồi lại.
- Có bao nhiêu?
- Năm trăm lạng bạc ròng, tiền mười hồng bảo hạp, mấy ngày trước bị người khác mua đi, họ nói sẽ lập tức đưa bạc tới, nhưng đến hôm nay còn chưa đưa tới, ta lại không dám đi đòi.
A Mai lấy một phiếu nợ từ trong hộp nhỏ ra, đưa cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhận phiếu nợ nhìn thoáng qua, người nợ tiền là Bạch Tấn tứ tử của Sùng Quốc Công.
Lý Diên Khánh cười ha ha, đúng là con mẹ nó thú vị, lại là con trai của Bạch Thì Trung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận