Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 558: Cược cung đấu tên.

Chương 558: Cược cung đấu tên.Chương 558: Cược cung đấu tên.
Trời vừa sáng hôm sau, cờ màu phấp phới trên đài tế sông bên ngoài thành bắc huyện thành Gia Ngư. Chiêng khua trống gõ dưới đài, cực kỳ náo nhiệt. Hơn trăm hương binh tay cầm trường thương đứng bốn phía quanh đài tế sông giữ trật tự, dưới đài dùng giá gỗ nhỏ xếp thành năm chữ ‘Trường Giang Đệ Nhất Tiễn’.
Tám tên binh sĩ đứng bốn góc tế đài, một hộp cung đặt trên chiếc bàn ở giữa, trên hộp cung đặt một chiếc cung chế tác cực kỳ tinh xảo, cung tên Truy Phong, Lý Diên Khánh tạm thời đổi tên nó làm Trấn Giang, là tác phẩm đắc ý nhất của danh tượng Vi Khánh tại Kinh Triệu ba mươi năm trước.
Huyện Lệnh Gia Ngư Lý Diên Khánh lớn tiếng nói, dù người nào, chỉ cần có thể bắn đứt dây buộc đồng tiền, có thể nhận được cung này, cũng trao tặng kim bài Trường Giang Đệ Nhất Tiễn, thưởng ba trăm lạng vàng.
Một lều tên dựng dưới đài, một cây cột gỗ dựng cách đó một trăm hai mươi bước, một sợi dây thừng thắt trên đỉnh ngang của cọc gỗ, một chuỗi tiền đồng treo phía dưới dây thừng.
Trong lều tên đặt một loạt cung, từ cung một thạch tới cung hai thạch đều có, có thể tùy tiện chọn một cây cung để bắn.
Tin tức nhanh chóng chấn động toàn huyện, cũng truyền bá tới các nơi với tốc độ nhanh nhất.
Tin tức này quả thực hấp dẫn người khác, không nói tới sự hấp dẫn của cung tốt, chỉ riêng ba trăm lạng vàng đã có lực hấp dẫn trí mạng rồi. Ba trăm lạng vàng tương đương ba ngàn lạng bạc, hiện giờ giá vàng bạc ngày càng đắt đỏ, ba trăm lạng vàng này có thể đổi được năm ngàn quan tiền.
Đại Tống cực kỳ coi trọng huấn luyện cung tiễn thủ, gần như toàn dân đều là cung thủ, mỗi nam tử trẻ tuổi hàng năm đều cần tập trung luyện cung tên mấy ngày. Phương bắc như vậy, phương nam cũng không ngoại lễ, chỉ là hội cung tên phương nam rất ít, không phổ biến như phương bắc, nhưng người biết bắn tên chỗ nào cũng có.
Cho nên sau khi tin tức truyền ra, mấy ngàn nam tử từ bốn phương tám hướng vọt tới xem náo nhiệt, đồng thời cũng muốn thử vận may một chút. Cho dù bắn đứt dây thừng còn khó hơn lên trời, nhưng vẫn có mấy trăm người kích động, lỡ như họ may mắn bắn trúng thì sao? Ba trăm lạng vàng nha!
Mỗi người có thể bắn ba mũi tên, một hàng dài nhanh chóng sắp xếp trước lều bắn tên, dân huyện liên tục giương cung lắp tên bắn về cọc gỗ cách một trăm hai mươi bước. Phần lớn mọi người bắn không tới một trăm bước, muốn bắn một trăm hai mươi bước ít nhất cần cung một thạch năm đấu, nhưng đám dân huyện huấn luyện, cung tốt nhất là cung tám đấu, dù cho một số ít người có thể kéo được cung một thạch năm đấu, nhưng mũi tên sau cùng lại cách mục tiêu quá xa.
Lý Diên Khánh đứng trên đầu thành bình tĩnh nhìn đám dân huyện đang ồn ào bắn tên phía dưới, Trương Hổ bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
- Huyện Quân cảm thấy người kia có đến hay không?
Lý Diên Khánh cười nhạt nói:
- Chỉ cần là hán tử có dũng khí đều sẽ tới thử một lần, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ tới!
- Có muốn ti chức sắp xếp mấy cạm bẫy hay không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Điều này không cần, chỉ cần hắn chịu tới, ta sẽ có biện pháp hàng phục hắn!
Nói tới đây, hắn nhìn qua sông lớn mênh mông, chỉ không biết Lãng Lý Bạch Điều này ẩn thân trong con sóng nào?

Mặt sông Trường Giang tại Ngạc Châu cực kỳ hẹp và dài, kéo dài từ đông bắc tới tây nam khoảng hơn năm trăm dặm. Ngạc Châu ở bờ nam Trường Giang, bờ bắc Trường Giang là Hoàng Châu, Hán Châu và Phục Châu. Hệ sống sông rất nhiều, địa hình phức tạp, nhất là ở bờ bắc Trường Giang có mấy trăm hồ nước lớn nhỏ, thông qua vô số dòng sông nhỏ nhập vào Hán Thủy và Trường Giang, giống như một tấm lưới mao mạch khổng lồ.
Trên Trường Giang cách Gia Ngư hai mươi dặm về hướng đông lúc này, mười mấy chiếc thuyền nhỏ đang lẳng lặng bỏ neo trên mặt sông. Một hán tử trẻ tuổi vóc người khôi ngô cao lớn đứng trên con thuyền dẫn đầu, làn da gã ngăm đen, lóe ra màu cổ đồng, đầu đội mũ rộng vành kết bằng nan trúc. Dưới mũ rộng vành, một đôi mắt hổ ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía huyện Gia Ngư.
Người này chính là tội phạm Trường Giang Trương Thuận, tên hiệu Lãng Lý Bạch Điều, lại xưng là Tiểu Cam Ninh. Binh khí của gã là một đôi đoản kích nặng bốn mươi cân, vác sau lưng, tiễn pháp xuất chúng, võ nghệ cực kỳ cao cường.
Gã là thủy tặc mới quật khởi tại Ngạc Châu mùa xuân năm ngoái, hai lần đánh bại Hắc Tâm Long Vương ở hồ Động Đình vào mùa hè và mua thu năm ngoái, khiến thế lực của Hắc Tâm Long Vương hoàn toàn chạy ra khỏi vùng sông nước Ngạc Châu.
Thủ hạ của Trương Thuận không nhiều, chí có hơn hai mươi người, nhưng mỗi người đều dũng mãnh tinh nhuệ dưới nước, trên đất bằng có lẽ sức chiến đấu của họ bình thường, nhưng vào trong nước chính là thiên hạ của họ.
- Đại ca, Huyện Lệnh Gia Ngư này rốt cuộc có ý gì? Lại muốn phong Đệ Nhất Tiễn Trường Giang, hắn có tư cách gì?
Một thủ hạ hết sức bất mãn nói.
- Hắn có tư cách gì?
Trương Thuận bất mãn hừ một tiếng:
- Hắn là Thiên Hạ Đệ Nhất Tiễn mà Thiên tử ngự phong, truyền nhân của Thiết Tí Bàng Chu Đồng, hắn đương nhiên có tư cách phong Đệ Nhất Tiễn Trường Giang, chẳng qua chỉ sợ hắn sẽ là Đệ Nhất Tiễn Trường Giang.
- Vậy hắn có ý gì?
Trương Thuận lạnh lùng nói:
- Hắn đang khiêu chiến ta đây! Hỏi ta có dám lên bờ chấp nhận khiêu chiến hay không?
- Chỉ sợ đó là cạm bẫy, hắn muốn nhân cơ hội bắt đại ca!
Trương Thuận lắc đầu:
- Ngươi quá coi thường người này rồi, người này thân ở huyện Gia Ngư, lòng lại ở thiên hạ. Hắn đã lớn tiếng ai cũng có thể đi lên bắn tên, hắn sao lại vì một giặc sông Trường Giang nho nhỏ như ta mà làm hỏng thanh danh của mình.
- Vậy đại ca có muốn đi thử một lần hay không?
Trương Thuận lạnh lùng nói:
- Hắn đã bày lôi đài, ta sao có thể không đi. Ngươi tới huyện Gia Ngư một chuyến, đưa tấm thiệp thay ta, giờ chính thìn buổi sáng ngày mai, ta sẽ đi lấy chiếc cung Trấn Giang này!

Sáng sớm hôm sau, sương mù trên mặt sông còn chưa hoàn toàn tan biến, mười mấy chiếc thuyền con lẳng lặng bỏ neo trên mặt sông đối diện bến tàu huyện Gia Ngư. Lý Diên Khánh đi tới trên đài tế sông, hơi nheo mắt chăm chú nhìn bóng thuyền mơ hồ trên mặt sông.
- Hiện giờ là lúc nào rồi?
- Cách giờ chính thìn một ném nhang!
Huyện Thừa Dương Cúc ở bên nhỏ giọng nói:
- Huyện Quân, hắn có đến không?
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn mặt sông, cười nhạt một tiếng:
- Hắn đã tới rồi!
Dương Cúc ngạc nhiên, trên mặt sông không có gì cả!
Lúc này, Lý Diên Khánh nhìn Trương Hổ phía dưới đài hô:
- Cung tiễn thủ bố trí sẵn, nghe theo mệnh lệnh của ta mới được làm việc!
- Ti chức hiểu rõ!
Lý Diên Khánh cũng không cổ hủ, nếu Trương Thuận chịu hợp tác với mình, tất cả đều dễ nói chuyện, nếu trở mặt rồi, vậy thì đừng trách hắn ra tay độc ác vô tình.
Thời gian trôi qua từng giờ, lúc này, có tùy tùng hô lớn:
- Đã đến giờ chính thìn rồi!
Lý Diên Khánh lập tức nhìn lại mặt sông, sương mù trên mặt sông đã hơi tan đi, liền thấy một chiếc thuyền nhanh đang lái tới bến tàu từ đối diện. Một hán tử trẻ tuổi cao lớn cường tráng đứng đầu thuyền, không chờ thuyền cập bờ liền nhảy lên bến tàu. Mấy tên hương binh trên bến tàu sợ hãi vội vàng giơ mâu. Hán tử cười to nói:
- Trận thế như vậy, khiến Trương Thuận ta không đảm đương nổi!
Người tới chính là Trương Thuận, ánh mắt gã nhìn lại đài tế sông, vừa vặn nhìn thấy Lý Diên Khánh đứng trên đài. Gã hô lớn nới:
- Không phải Lý Huyện Lệnh muốn mời anh hùng hai bên bờ Trương Giang tới lấy cung Trấn Giang sao, vì sao lại như gặp đại địch vậy?
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn gã một lát hỏi:
- Là hắn sao?
Đồng hương của Trương Thuận đứng bên cạnh vội nói:
- Đúng là hắn, tiểu nhân và hắn lớn lên cùng nhau, tuyệt đối nhận biết người này, nghe được giọng nói ta đã biết là hắn rồi.
Lý Diên Khánh gật đầu, lại dám đơn thương độc mã tới đây, lá gan này cũng không sai người. Hắn cũng cao giọng cười nói:
- Trương tráng sĩ muốn lấy cung, bản Huyện có thể nào không cho phép, mời đi!
Trương Hổ chạy thi lễ nói:
- Xin mời đi theo ta!
Đám hương binh vội vàng nhường ra một con đường. Trương Thuận cười ngạo nghễ, đi theo Trương Hổ tiến tới lều tên.
- Xin Trương tráng sĩ xem quy tắc trước!
Trương Hổ chỉ vào tấm bảng hiệu bên cạnh nói.
Trương Thuận liếc nhìn quy tắc, kỳ thực hôm qua gã đã biết rồi, quy tắc có ba điểm, mỗi người có thể tùy tiện bắn ba mũi tên; người bắt đứt sợi dây buộc tiền cách một trăm hai bước sẽ chiến thắng; nếu nhiều người bắn đứt sẽ đọ sức lại để quyết định người thắng cuối cùng.
Dù Trương Thuận xuất thân dân gian, nhưng tiễn pháp cao siêu. Gã tự xưng Tiểu Cam Ninh, cũng bởi vì tiễn pháp của gã xuất chúng. Khi gã đi tới nhìn cung một chút, trên giá cung đều là cung tiêu chuẩn, nhưng đều là cung bộ, luyện cung kỵ tại phương nam là không hiện thực. Ánh mắt gã rơi vào một cây cung một thạch rưỡi, Trương Thuận nhấc cung lên, kéo nhẹ dây cung. Cung chỉ có thể nói bình thường, chế tác không tinh tế lắm, lực lượng coi như mạnh mẽ, kém rất xa cung tên bình thường gã hay sử dụng.
Gã không cần cung quan phủ cung cấp, liền lấy cung hai thạch bên hông mình ra:
- Ta sẽ dùng nó, có thể bắn không?
Trương Hổ ở bên ra lệnh:
- Đưa tên!
Một tên lính đưa ra ba mũi tên. Trương Thuận liếc nhìn tên, lắc đầu:
- Tự ta có!
Gã lại rút một cây đại vũ tiễn trong ống tên của mình, giương cung lắp tên, dần kéo cung ra, híp mắt ngắm đồng tiền cách một trăm hai mươi bước, dây cung buông lỏng, tên vạch ra một đường vòng cung, vọt tới đồng tiền cách một trăm hai mươi bước.
Lý Diên Khánh đứng trên đài thấy rõ ràng, hắn thầm gật đầu, cánh tay Trương Thuận cực kỳ ổn định, từ lấy cung cài tên đến bắn ra cuối cùng, cánh tay không hề run lên một chút, đây là một cao thủ dùng tên, nhưng so với mình vẫn kém một chút. Ý đồ của Trương Thuận cũng rõ ràng, gã là muốn bắn đồng tiền, gắng sức từ đồng tiền kéo đứt dây nhỏ, đây cũng là một biện pháp, sức kéo của đồng tiền nếu đủ lại chính xác, vừa vặn bắn trúng lỗ đồng tiền, đồng tiện bị bắn kéo đi, cũng sẽ kéo đứt dây thừng.
Chỉ nghe đinh một tiếng, tên này quả nhiên bắn trúng đồng tiền, nhưng không kéo đứt dây thừng. Trương Thuận thầm kêu không ổn trong lòng, dây thừng buộc tiền này rắn chắc hơn gã tưởng tượng, trừ khi gã có thể bắn trúng mắt đồng tiền, nếu không quả thực không bắn đứt được.
Nhưng bản sự bắn trung mắt đồng tiền gã còn kém một chút, cũng không phải bắn không trúng, mà là không nắm chắc, trong mười mũi nhiều nhất có thể bắn trúng năm mũi.
Trương Thuận lại rút một mũi tên, lại giương cung lắp tên. Tất cả mọi người ngừng thở, mũi tên thứ nhất của Trương Thuận vừa rồi mặc dù không bắn đứt dây, nhưng cũng cực kỳ chuẩn xác, bắn trúng đồng tiền, không biết mũi tên thứ hai của gã có thành công hay không?
Mũi tên thứ hai của Trương Thuận bắn ra, mũi tên này thế đi sắc bén, lại nghe một tiếng đinh giòn vang, lại bắn trúng đồng tiền, nhưng dây thừng vẫn không đứt. Trương Thuận bỗng nhiên hiểu được, phía trên treo một chuỗi đồng tiền, che lấp lẫn nhau, muốn bắn trúng một đồng tiền đã không dễ dàng, đồng tiền còn lắc lư, để gã bắn thế nào?
Đúng lúc này, Dương Quang chạy tới nói:
- Trương tráng sĩ, Huyện Quân nhà ta đề nghị tráng sĩ dùng ‘Xạ Lãm Tiễn’ bắn dây thừng phía trên, sẽ dễ hơn một chút!
Mặt Trương Thuận nóng lên, ánh mắt gã nhìn theo dây thừng phía trên, dây thừng thắt vào một cây xà ngang, gã không khỏi thầm mắng mình hồ đồ, cái này có khác gì bắn đứt dây thừng trên thuyền lớn kẻ địch?
Bắn đứt dây thừng trên thuyền lớn cũng không phải sử dụng mũi tên bình thường, mà là một mũi tên đặc thù, gọi là Xạ Lãm Tiễn, đầu mũi tên hình xẻng, tên bắn vào cột buồm, có thể cắt đứt dây thừng quấn trên cột buồm, nhưng Trương Thuận lại không mang theo lại tên đặc thù này.
Dương Quang đưa một mũi tên cho gã, cười nói:
- Chỉ có một cơ hội cuối cùng, Huyện Quân nhà ta hi vọng tráng sĩ nắm chắc!
Trương Thuận quay đầu gật nhẹ đầu với Lý Diên Khánh. Gã không có nhận Xạ Lãm Tiễn:
- Đa tạ ý tốt của Huyện Quân nhà ngươi, dùng Xạ Lãm Tiễn thắng mà không võ, ta vẫn dùng vũ tiễn bình thường!
Gã rút mũi tên thứ ba, mũi tên vọt tới dây thừng trên xà ngang, mũi tên này trúng giữa xà ngang, dán chặt vào dây thừng, nhưng dây thừng không đứt. Nếu vừa rồi gã dùng Xạ Lãm Tiễn, chắc chắn có thể bắn đứt.
Trương Thuận hơi ngây người. Lý Diên Khánh đi tới cười nói:
- Có phải Trương tráng sĩ cảm thấy độ khó quá lớn, không người nào có thể làm được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận