Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 151: Thiếu niên mặt đen.

Chương 151: Thiếu niên mặt đen.Chương 151: Thiếu niên mặt đen.
Lao tử bên ngoài nói:
- Tiểu quan nhân, vô dụng thôi, bà lão này tiến vào không bao lâu liền bị điên, nàng nói lúc tuổi trẻ giết quá nhiều người, cừu nhân biến thành quỷ đến lấy mạng.
Lý Diên Khánh yên lặng nhìn một lát, sự sợ hãi trong mắt Hồ đại nương khiến hắn kinh hãi, hắn đành quay người rời đi. Hắn vừa đi tới cửa, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng hô nhỏ của Hồ đại nương:
- Khánh nhi!
Lý Diên Khánh bỗng dưng quay lưng, ngồi xổm trước mặt Hồ đại nương:
- Đại nương, ta là Khánh nhi, ngươi nghĩ tới chưa?
Hồ đại nương nói vài câu, ánh mắt nàng bỗng xuất hiện vẻ khác thường, ngồi mạnh dậy, ôm lấy Lý Diên Khánh, giọng nói khàn khàn:
- Ngươi là Khánh nhi?
- Là ta! Đại nương còn nhớ ta không?
Lý Diên Khánh mong đợi nhìn nàng.
Hồ đại nương trở nên tỉnh táo khác thường, mặt đỏ bừng giống như uống rượu say, đôi mắt sáng ngời có thần. Ngục tốt phía ngoài thầm lắc đầu, họ thấy cũng nhiều, bà lão này bắt đầu hồi quang phản chiếu.
- Ta nhớ được, ngươi là Nhị Ngốc à! Cha ngươi là Lý Đại Khí, ngươi là Diên Khánh.
Hồ đại nương bỗng nhiên khóc lên nức nở:
- Khánh nhi, ngươi là tới cứu chúng ta sao?
Lý Diên Khánh nắm chặt bàn tay khô gầy như củi của nàng:
- Đại nương yên tâm, ta nhất định nghĩ biện pháp cứu đại nương và Thanh Nhi ra ngoài.
- Ta… ta đã không được rồi, ra được hay không cũng không quan trọng, nhưng Khánh nhi nhất định phải cứu Tiểu Thanh Nhi ra ngoài, nàng vẫn là tiểu nương tử, nơi này không phải chỗ của nàng.
Thanh Nhi nằm trong lòng tổ mẫu khóc lên:
- Ta muốn ở cùng một chỗ với tổ nương.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chìa khóa soạt soạt, lao tử đang thúc giục. Lý Diên Khánh liền đưa hộp cơm cho Thanh Nhi:
- Hai người ăn trước một chút, ta trở về nghĩ biện pháp.
Lý Diên Khánh đứng dậy rời khỏi nhà tù, đi tới trước cửa, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Thanh Nhi đang chăm chú nhìn mình, giống như khi còn bé, đôi mắt đặc biệt sáng ngời.

Rời khỏi lao thành doanh, Lưu Tam nói với hắn:
- Vừa rồi ta đặc biệt hỏi qua quản doanh, tổ mẫu hai người các nàng không phải lưu vong, được phán bán cho giáo phường, bà lão không được, giáo phường nhìn trúng tiểu nương tử, mai kia sẽ đến nhận người.
Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, như vậy cũng không phải tội gì lớn, hẳn là có biện pháp, có lẽ hắn có thể mua người lại từ giáo phường.
Lưu Tam hiểu được tâm tư của hắn, lại ấp úng nói:
- Vừa rồi quản doanh nói cho ta, nếu như tiểu quan nhân muốn cứu các nàng ra ngoài, không phải không thể được, đừng đi tìm giáo phường, họ có thể giải quyết.
Lý Diên Khánh cũng không muốn đi giáo phường chuộc người, một khi tiến vào giáo phường, Thanh Nhi sẽ rơi xuống làm hộ kỹ nữ, sẽ ảnh hưởng thanh danh cả đời, cho nên tốt nhất hắn phải giải quyết ở khâu lao thành doanh này.
- Ngươi nói thật cho ta, rốt cuộc có được hay không?
Lưu Tam nhìn hai bên một chút, kéo Lý Diên Khánh tới một góc thấp giọng nói:
- Phía trên có người muốn mưu đồ gia sản của Lô gia, mới phán quyết người nhà họ Lưu trọng tội lưu vong. Hai bà cháu này không có chất béo gì, cho nên phán bán cho giáo phường, thuộc về tội nhẹ. Quản doanh nói, nếu như tiểu quan nhân chịu bỏ tiền, đêm nay hắn sẽ đưa người ra.
- Tiền không phải là vấn đề, nhưng hắn làm sao đưa người ra?
Lý Diên Khánh tiếp tục hỏi, hắn không thể có chút mập mờ.
- Cũng là tiểu quan nhân vận may tốt, gần đây lao thành doanh xảy ra dịch bệnh, mỗi ngày đều có người chết, nhất định phải đưa đi thiêu hủy trong đêm, không chờ được nghiệm thi. Dù sao đoàn luyện ở huyện Nguyên Thành, cũng không chạy tới Ngụy huyện xem xét kỹ, báo các nàng chết bệnh là được. Nhưng mà, như vậy sẽ bị tiêu hủy hộ tịch, về sau các nàng sẽ không có hộ tịch, cũng không thể về nguyên quán, điểm này tiểu quan nhân nhất định phải cam đoan.
Lý Diên Khánh nghĩ tới Hồ đại nương đã có dấu hiệu hồi quang phản chiếu, hắn sốt ruột trong lòng, liền nói:
- Ta cam đoan các nàng không trở về nguyên quán, nói cho ta cần bao nhiêu tiền?
- Một trăm lạng bạc ròng, thiếu một văn cũng không được, mặt khác ta lại rút mười lạng, hết thảy một trăm mười lạng bạc.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vậy chúng ta một lời đã định!
Lưu Tam thấy Lý Diên Khánh đáp ứng, mừng rỡ trong lòng. Họ thấy Lý Diên Khánh ra tay xa xỉ, liền biết có thể có lợi, chỉ lo lắng Lý Diên Khánh tới giáo phường chuộc người, họ sẽ mất cơ hội kiếm tiền này.
Lưu Tam vội vàng nói:
- Dựa theo quy củ lao thành doanh, canh một siêu độ, canh hai đưa xác, canh ba hỏa táng. Tiểu quan nhân có thể thuê một cỗ xe bò chờ ở sườn núi bên ngoài thành bắc, đêm nay quản doanh sẽ tự mình đưa xác ra khỏi thành, thuận tiện mang theo hai bà cháu kia ra, đến lúc đó tiểu quan nhân giao bạc cho ta là được.

Lúc canh hai, bên cạnh một rừng liễu bên ngoài thành bắc Ngụy huyện, một chiếc xe bò lẳng lặng dừng ở đó, xa phu mặc áo da dê co quắp ngồi ngủ gà ngủ gật. Lý Diên Khánh đứng bên cạnh xe bò, không ngừng nhìn qua cửa thành, nơi này cách cửa thành không đến hai dặm, trên cửa thành cắm mayas bó đuốc, ánh lửa bừng bừng, dưới ánh lửa có thể mơ hồ trông thấy động tĩnh cửa thành.
Lúc này, cửa thành chậm rãi mở ra, mấy chiếc xe ngựa đi ra từ bên trong, mấy tên mặc áo lao dịch đi hai bên, hai người ngồi trên chiếc xe lớn thứ nhất, một người trong đó Lý Diên Khánh biết, chính là Lưu Tam gặp mặt ban ngày, một người khác là hán tử tướng mạo thô lỗ, mặc công phục, đầu đội mũ sa, đoán chừng là quản doanh Ngụy huyện.
Quản doanh họ Vương, thuộc về quan nhỏ quân đội tầng dưới chót, tương đương với đội trưởng quản giáo. Trong Thủy Hử phụ thân của Thi Ân chính là một quản doanh, bởi vì lao thành doanh Ngụy huyện nhỏ bé, bởi vậy quản doanh có thể độc lập quản lý một chỗ, đây cũng là thủ đoạn phát tài của gã, gặp được hết thảy cơ hội kiếm tiền, gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Người nhà của Lô Tuấn Nghĩa đều là dê béo, nhưng phía trên có người nhìn chằm chằm, Vương quản doanh không dám động tay chân. Nhưng người nhà Hồ Thịnh chỉ là một bà lão và một tiểu nương, phía trên mặc kệ, cũng không có chất béo gì, bán cho giáo phường nhiều lắm chỉ có thể cầm được một hai quan tiền, vừa vặn có một kẻ coi tiền như rác tới cửa, đồng ý bỏ ra một trăm lạng bạc ròng mua mười, gã cớ sao mà không làm?
Lúc đội xe chở xác đi ngang qua rừng liễu thì dừng lại, mấy tên lao dịch khiêng hai bà cháu trong một chiếc xe bò xuống, thành thục nhét vào trong xe bò Lý Diên Khánh chuẩn bị trước đó, có thể thấy được họ thường xuyên làm chuyện này, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Lúc này, Lưu Tam bước nhanh tới nói:
- Tiểu quan nhân, bà lão kia sắp không được rồi, nhanh tới thôn Đại Bàn phía tây, nơi đó có Cát đại phu, xem hắn có thể kéo dài tính mệnh một chút hay không.
Lý Diên Khánh gật đầu, hắn nhấc màn xe nhìn một chút, vừa vặn thấy đôi mắt sáng ngời tràn ngập cảm kích của Tiểu Thanh Nhi.
Lý Diên Khánh lập tức bỏ màn xe xuống, lấy ra một bao bạc đưa cho Lưu Tam. Lưu Tam cẩn thận kiểm tra một lát, liền vẫy ta với đội xe, đội xe chở xác tiếp tục tiến lên, Lưu Tam ôm quyền nói:
- Vậy chúc tiểu quan nhân thuận buồm xuôi gió.

Bạn cần đăng nhập để bình luận